Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân ôm ngực ho ra máu.





Do thương thế của hắn quá nặng, bị một võ tu Địa Tạng đè đầu xuống đất, quả thật quá mất mặt.





"Ngươi còn dám hỏi?"





Tên lỗ mãng mắng lớn, tức giận ngập trời, một đêm xuân mộng bị quấy rầy, đổi lại là ai thì cũng sẽ muốn chém chết kẻ quấy rầy, hơn nữa lần này hắn ta còn suýt chút nữa trọng thương, ngày sau chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý.





Ngao hú!





Tiểu Kỳ Lân kêu lên, chuẩn bị nhảy ra chiến đấu.





Chỉ có điều Triệu Bân sẽ không để cho nó nhảy ra ngoài. Hắn không sợ tên lỗ mãng này mà là sợ những cường giả tình cờ đi ngang qua, lỡ như bọn họ bắt được một tia khí tức của Kỳ Lân vậy thì đi tong. Chuyện gì có thể giải quyết được bằng tiền thì phải cố gắng không động thủ.





"Bồi thường, ta sẽ bồi thường", Triệu bân cười nói.





“Như vậy còn được”, tên lỗ mãng vuốt ngược tóc, mặc dù tỏ ra rất hung hãn dữ tợn nhưng tính tình của hắn ta cũng không tệ, ít nhất thì hắn ta cũng không nhân lúc cháy nhà mà hôi của, chứ nếu là người của Huyết Y Môn thì chắc chắn đã giết người cướp của không cần hỏi.





“Ta chỉ có chừng này thôi”, Triệu Bân lấy ra một xấp ngân phiếu.





"Xem như ngươi cũng biết điều, biến đi cho khuất mắt", tên lỗ mãng nhận lấy xấp ngân phiếu rồi không làm khó Triệu Bân nữa, nhanh chóng xoay người rời đi, vội vàng muốn tìm một nơi khác để tiếp tục chuyện lúc nãy.





Người tâm huyết như hắn ta đúng là hiếm thấy.





"Tiền bối".





Phía sau, Triệu Bân cất tiếng gọi.





Tên lỗ mãng nghe gọi thì ngoái đầu nhìn lại gào to một tiếng: “Có việc gì?”





“Cũng không có việc gì lớn”, Triệu Bân xoa xoa tay cười lớn: “Ta chỉ muốn hỏi một chút xem cái yếm của vợ huynh có bán hay không?”





"Ngươi..."





Tên lỗ mãng ngay lập tức vác đao quay lại.





Bên trong đôi mắt của hắn ta đã bốc lên một ngọn lửa rất lớn, lúc nãy hắn ta chỉ muốn đòi tiền nhưng bây giờ hắn ta thật sự muốn giết người, không ngờ cái tên này còn muốn giở trò với vợ của hắn ta.





“Giá cả rất dễ thương lượng”, Triệu Bân vẫn cười nói.





Hắn thật sự không muốn đùa giỡn lưu manh, chủ yếu chỉ bởi vì trên cái yếm kia có thứ mà hắn muốn.





Đó là thứ gì? Chính là Độn Giáp Thiên Tự!





Đó là một bảo bối, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.





"Bảo vật từ trên trời rơi xuống".





"Nhanh lên".





"Đã lâu rồi ta không gặp chuyện tốt như thế này".





Nam vực đêm nay sôi trào, những thanh âm kinh ngạc liên tục vang lên.





Kỳ thật, không phải ai cũng nhìn thấy sao băng.





Chẳng qua những người chạy đến xem náo nhiệt không hề chê việc lớn, liên tục truyền tai nhau tin tức.





Cứ như thế mọi chuyện mới càng náo nhiệt thêm!





Trên mặt biển có rất nhiều thuyền chiến, trên bầu trời lại có rất nhiều thú cưỡi, tất cả đều tụ về hướng sao băng đang rơi xuống, ở trong mắt của rất nhiều người thì đây chính là cơ duyên lớn, bảo vật từ trên trời rơi xuống là vật vô chủ, ai cướp được là của người đó.





Nhưng tất cả mọi người đều biết, cơ duyên thường đi kèm với tử kiếp.





Mỗi khi có những chuyện giống như trời giáng bảo vật xảy ra thì cảnh tượng luôn sẽ hết sức đẫm máu, người đến tranh đoạt bảo bối đều hung hãn đến mức lục thân không nhận.





Ở một chỗ khác, Triệu Bân đã tìm được một nơi thoải mái để ngồi xuống, trong tay còn cầm lấy một cái yếm hồng, mặc dù lắm lem bùn đất nhưng cũng không thể giấu được hương thơm của nữ tử.





Cái tên này vì bảo bối thật sự chuyện gì cũng dám làm.



Ví dụ như lần này, mở miệng liền muốn mua cái yếm của vợ người ta, nghĩ lại liền cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK