Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu me bắn tóe ra, lão già một tay bị tiêu diệt, chân trước vừa tiến vào hang động, chân sau đã ăn một phát cường nỏ nên bay ngược từ trong hang ra ngoài, găm vào vách đá ở phía đối diện, sau đó bùa nổ đùng đùng nổ tung. Vì sợ nổ chết đối phương nên Triệu công tử không dùng bùa nổ cấp cao, chỉ dám dùng bùa nổ cấp thấp.





Dù phải giết, hắn cũng phải kiếm được ít bí tịch rồi mới giết.





Ông già một tay bị tàn phế ngay tại chỗ vì vụ nổ, máu me và xương cốt bắn tứ tung.





Triệu Bân rất biết chừng mực, mới chỉ chết dở sống dở thôi.





Á!





Tiếng thét thê thảm của lão già một tay vô cùng bén nhọn.





Ông ta đã đánh giá thấp đối thủ, mẹ kiếp, thế mà hắn có cả chiếc xe nỏ, chỉ lơ đễnh một chút đã bị trúng chiêu rồi.





“Tiền bối, trùng hợp quá nhỉ!”





Triệu Bân ra khỏi hang động, xách kiếm Long Uyên theo cùng.





Ông già một tay tóc tai rối bời, nghiến răng nghiến lợi. Đã bị bùa nổ cho nổ đến mức này nhưng vẫn tấn công được, đôi mắt của ông ta bắn ra một luồng huyết quang, hóa thành kiếm quang, chém về phía Triệu Bân.





Uỳnh!





Triệu Bân vung kiếm, chém bay luôn nó.





Ông già một tay ho ra máu, ông ta đã đến giới hạn rồi, lập tức mất hết khả năng chiến đấu.





Triệu Bân không thừa lời, đặt bàn tay lên đầu ông ta, sử dụng thuật soát hồn.





Á!





Tiếng gào thống khổ cũng theo đó mà vang lên.





Trên ký ức của ông già một tay tuy có cấm chế nhưng không ngăn được hành vi cưỡng đoạt của thuật soát hồn, bí tịch bị đào ra, ông ta đúng là người của Thi tộc, thân phận còn không thấp, là cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên. Mười năm trước ông ta đã tới Đọa Tiên Vân Hải để tìm kho báu, không ngờ bị nhốt bên trong cấm địa.





Đối với mấy thứ này, Triệu Bân không quan tâm.





Điều hắn quan tâm là tế đàn kia.





Từ trong ký ức của lão già một tay, Triệu Bân thấy được, cứ mỗi khi gặp trăng tròn, tế đàn sẽ bắn ra ánh sáng màu vàng kia, quả thực có huyết mạch được phong ấn bên dưới tế đàn, đã vậy còn là căn nguyên của huyết mạch, tiếc rằng ông già này cũng không biết cách tiến vào đó, cứ lượn lờ ở bên ngoài hơn mười năm mà chưa tìm thấy lối vào.





Không lâu sau, tiếng la hét tắt lịm.





Ông già một tay chết rồi, đi xuống Suối Vàng ngay tại chỗ.





Tâm trạng lúc chết của ông ta chắc hẳn là rất phiền muộn, cũng rất buồn bực. Dù sao cũng từng là cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên mà bỏ mạng như thế thì đúng là uất nghẹn. Nếu có thể quay lại lần nữa, ông ta sẽ không bao giờ tới Đọa Tiên Vân Hải. Đây là một cái bẫy, nhốt ông ta suốt mười năm trời. Báu vật chẳng tìm được món nào, còn mất mạng ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK