Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo hắn thấy, khả năng Thi Tổ biết là không lớn, bằng không, với lực lượng này của Thi tộc thì hiển nhiên sẽ hạ bệ Ma hậu khi cô ta chỉ còn lại hồn phách, mà nếu thật là vậy thì Ma hậu thật sự ẩn nấp quá ư là kỹ.





“Số lượng quan tài quá đáng sợ!”





Mặt Long Phi trắng bệch, cô ta cố gắng quan sát xung quanh.





Đập vào mắt là những quan tài đá cổ xưa, tất cả đều đang dựng đứng trên mặt biển giống như binh đoàn xếp hàng ngay ngắn lúc hành quân. Hơn nữa đội hình này quá khổng lồ to lớn, không hổ là tổ địa của Thi tộc, với thế trận này, dù là các vương triều nhìn thấy thì cũng chẳng dám tùy tiện đụng chạm.





Ngoài ra còn có âm khí kia nữa.





Biển Vô Danh tối đen, bị âm khí rét lạnh bao trùm, dù bọn họ bay trên không nhưng vẫn có cảm giác như đang ở dưới âm phủ, lạnh căm căm từ trong ra ngoài.





“Khí huyết thật tinh thuần!”





Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc đột ngột vang lên.





Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng khiến cho người ta có cảm giác như một xác chết đang nói chuyện, hơn nữa giọng điệu ma mị, không biết âm thanh bắt nguồn từ đâu, nghe xong câu đó thì ai cũng thấy thảng thốt trong lòng.





“Thật sự ở đây sao!”





Triệu Bân chau mày, mặt càng thêm khó nhìn.





Người lên tiếng chắc chắn là Thi Tổ của Thi tộc, ý vận trong câu nói là thứ không biết nói dối, đối phương nhất định là cảnh giới Thiên Võ, hơn nữa còn không phải là cao thủ cảnh giới Thiên Võ bình thường. Khí huyết tinh thuần được nhắc tới là đang “khen” Triệu Bân, ai bảo hắn mang trong mình dòng máu bá đạo như thế chứ?





Quác!





Đại Bằng kêu to rồi phóng lên trời như một tia sáng màu vàng.





Nhưng dù cho nó bay cao bao nhiêu, nhanh cỡ nào thì cũng không thoát khỏi được âm thanh ma mị đó của Thi Tổ, nó giống như ma chú khắc lên thế giới tối tăm đầy âm khí, liên tục vang lên hết lần này đến lần khác.





Keng!





Triệu Bân đứng cầm kiếm, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng.





Đạo hạnh của Thi Tổ cao hơn hắn nghĩ, đến giờ vẫn chưa thể tìm ra nơi mà giọng ông ta phát ra, chỉ biết Thi Tổ vẫn luôn núp trong bóng tối rình mò hắn. Ánh nhìn của Thi Tổ làm hắn thấy lạnh cả người, đến hắn mà còn như vậy thì càng không phải nói đến Long Phi, cô ta cũng cầm kiếm, lưng đối lưng với Triệu Bân, cảnh giác quan sát bốn phía.


Ma hậu là người im lặng nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK