Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân hiện thân, đứng trên đỉnh của một ngọn núi nhỏ, nhìn xuống phía dưới. Hắn ăn viên đổi giọng, âm thanh lập tức trở nên già nua. Lúc này hắn đang chuẩn bị tháo chạy.

Hai lão già lập tức quay lại, híp mắt.

Tự nhiên có người xuất hiện ở trên đỉnh núi mà bọn họ lại không phát hiện ra được.

“Thả người ra đi”.


Triệu Bân lạnh nhạt nói, ý tứ rất rõ ràng: tên mập kia là người của ta, một là thả người, hai là tiểu gia sẽ cho các ngươi xoay vòng vòng. Nhiều bùa nổ thế này, ta không tin không nổ chết được các ngươi.

“Các hạ là người của Hoàng tộc sao!”

Lão Vong Cổ cười khà khà, đương nhiên là không dám động. Bùa nổ được sắp đặt cực kỳ kỹ lưỡng, bọn họ chưa kịp chạy ra thì đã bị nổ bay rồi.

“Ngươi nói xem?”

Triệu Bân lạnh nhạt nói, âm thanh sau khi biến đổi liền trở nên già nua.

Lừa gạt cũng là một món nghề đấy.

Không có Nguyệt Thần ở đây, hắn cũng phải đứng vững, không được thất thố chút nào mà phải mạnh mẽ một chút. Nếu như bị bại lộ, hai lão già kia xông lên thì hắn với tên mập sẽ phải chết ở đây. Hai cảnh giới Chân Linh đỉnh phong đương nhiên hơn hẳn ông già lưng gù kia chứ.


Còn Hoàng tộc thì, đương nhiên là chỉ Hoàng tộc Đại Hạ rồi.

Người của Hoàng tộc có địa vị không hề tầm thường, cứ nhìn thần thái của hai lão già là biết. Ánh mắt bọn họ hiện lên sự kiêng kỵ, cũng có tôn kính. Phàm là người Hoàng tộc, đến cả thành chủ thành Vong Cổ còn không dám chọc vào, nói gì đến cảnh giới Huyền Dương bọn họ.

Sao lại tự coi ta là người Hoàng tộc nhỉ.

Triệu Bân lẩm bẩm, chau mày, suy nghĩ bay ra.

Quá nửa là vì bùa nổ.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có khả năng này. Bùa nổ không dễ gặp, võ tu bình thường, kể cả là thành chủ cũng chưa chắc có được số lượng lớn bùa nổ thế này.

Đây có lẽ là một loại biểu tượng cho thân phận.

Mà biểu tượng thân phận này, người bình thường sẽ không biết được. Cha hắn Triệu Uyên rất ít khi nhắc đến Hoàng tộc, vì đó đâu phải gia tộc nhỏ cho người bình thường tùy ý bàn luận được. Thân là người của phủ thành chủ, hai lão già kia chắc cũng biết bí mật gì đó, nếu không sẽ chẳng lộ ra thái độ khiêm nhường như vậy.

“Là người của Hoàng tộc sao, thất kính, thất kính”.

Hai lão già chắp tay, thả tên mập ra.

Như những gì Triệu Bân đoán, người bình thường không thể có nổi số lượng bùa nổ lớn thế này, thân phận tôn quý như thành chủ cũng không ngoại lệ. Bởi vì rất nhiều năm về trước, bùa nổ đã biến mất khỏi thế gian. Nói cách khác thì nó đã bị Hoàng tộc ra lệnh cấm, phép vẽ bùa nổ chân chính cũng đã bị Hoàng tộc chiếm lấy.

Đúng là một biểu tượng cho thân phận.

Không phải nói láo nhưng, cho dù là người cầm bùa nổ này chỉ ở cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ thì bọn họ cũng không dám động vào. Chọc vào Hoàng tộc còn đáng sợ hơn gây chuyện với thành chủ nhiều, nhẹ thì mất mạng, nặng thì chu di cửu tộc.

Càng huống hồ là bọn họ nhìn không ra tu vi của Triệu Bân.

Đây mới là sự chấn động vô hình, đây là đầu sỏ của Hoàng tộc đấy.

“Nhóc con, đi cẩn thận nhé”.

Tên mập trong lòng cầu khẩn, nơm nớp đi từng bước. Chỉ vì dưới đất toàn là bùa nổ, hắn ta sợ giẫm phải xong rồi Triệu Bân không cẩn thận mở cấm chế ra, hắn ta sẽ biến thành bột vụn ngay tức khắc.

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi”.

Hai lão già cười khan, vẫn không dám chuyển động như cũ, một là sợ Triệu Bân sẽ khởi động bùa nổ, hai là sợ chọc giận người Hoàng tộc thần bí này, cho nên an phận vẫn hơn.

“Thật sự coi ta là người Hoàng tộc hả?”

Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng, hai lão già này bị dọa sợ rồi đây.

“Dám hỏi đạo hữu đến để bắt Cô Lang sao?”

Hai lão già cười khà khà, mãi mới gặp được người Hoàng tộc, cũng phải khách sáo làm quen một chút.

“Nếu không các ngươi nghĩ lão phu đến chơi chắc?”

Triệu Bân trầm giọng nói, tỏ ra sự uy nghiêm, bật chế độ lừa đảo. Đây đúng là một cú lừa đảo nguy hiểm, vì hắn phải coi mình là người Hoàng tộc.

Dù sao thì hắn cũng có một sư phụ thần bí mà.

Trước đó, đến cả ông già mặc áo vải thô ở Tài Mãn lâu còn bị lừa đến quay mòng mòng thì nói gì đến hai lão già này. Nếu thật sự muốn truy cứu thì cứ quẳng lên đầu sư phụ thôi vậy.

Không phải nói dối chứ, nếu Nguyệt Thần tỉnh lại và để Nguyệt Thần lừa đảo thì sẽ càng chất lượng hơn. Cô ta sẽ khiến hai lão già này mơ hồ không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa.

Giỏi lắm, ngươi đỉnh quá!

Tên mập than thở. Lừa như thật thế kia, khiến hai lão Huyền Dương đỉnh phong tin tưởng, không dám cử động gì cả. Đạo hạnh này đúng là không phải luyện ngày một ngày hai mà được.
“Mạo phạm quá rồi”.
Hai lão già cười lúng túng, hình như đã nói điều gì không nên thì phải.
“Làm phiền đem vật này giao cho đồ nhi của ta”.
Triệu Bân lạnh nhạt nói, một vật từ ống tay áo bay ra.
Lại là một tờ giấy bùa.
Nhưng chẳng quan trọng, quan trọng là cái chữ “đồ nhi” kia kìa.
Lừa đảo mà! Phải bắt được thóp của đối phương chứ!
Hai lão già nhận lấy trong hoảng loạn. Trên giấy bùa này chẳng có gì, trống rỗng vô cùng, nhìn như một tờ giấy bình thường. Bọn họ thì lại cho rằng phải có biện pháp đặc thù mới xem được, ít nhất thì bọn họ nhìn không ra.
“Dám hỏi đồ nhi của đạo hữu là?”



Sau đó, hai lão già mới thăm dò hỏi.

“Triệu Bân của thành Vong Cổ”.

Triệu Bân lạnh nhạt nói, ngụ ý rất rõ ràng, là cho Triệu Bân một chỗ dựa.

Cái danh Hoàng tộc còn tốt hơn thành chủ nhiều.

Có chỗ dựa như vậy thì hoàn cảnh của Triệu gia sẽ tốt hơn trước nhiều.

“Triệu Bân?”

Hai lão già nhìn nhau sửng sốt, họ không ngờ rằng lại nghe được cái tên này từ trong miệng của người Hoàng tộc.

Thiếu chủ vô dụng của Triệu gia, người nổi danh khắp thành Vong Cổ.

Đương nhiên hai bọn họ biết, nhưng vượt ngoài dự liệu của họ là Triệu Bân lại có một sư phụ người Hoàng tộc. Sao nghe kiểu gì cũng thấy bất ngờ thế nhỉ!


“Khó khăn lắm sao?”, Triệu Bân cười nhạt,

“Không khó không khó, là vinh hạnh của chúng ta”, hai lão già cười ha ha.

“Vậy thì số bùa nổ này coi như thù lao của hai ngươi”.

Triệu Bân nói rồi kéo tên mập đi. Không phải xạo chứ hai chân hắn đang run hết cả lên đây này, sắc mặt dưới lớp áo đen cũng trắng bệch hết cả. Phải biết rằng, người hắn lừa đảo là hai tên cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, lúc nào hắn cũng có thể bị đánh chết được.

Còn bùa nổ thì đương nhiên rất có sức hấp dẫn.

Đồ của Hoàng tộc sao có thể không hấp dẫn cho được. Vậy mới càng khiến người ta tin rằng Triệu Bân có một sư phụ là người của Hoàng tộc, mà lại còn là người hào phóng.

Bước cờ này phải trả cái giá rất lớn.

Nhưng xét về lâu dài thì hoàn toàn xứng đáng.


Không ngoài dự liệu.

Chuyện tối nay, hai lão già đi về chắc chắn sẽ hồi báo lại cho thành chủ thành Vong Cổ. Chỉ cần Triệu gia vẫn ở lại thành Vong Cổ thì thành chủ chắc chắn sẽ nể mặt vài phần.

Sự thật chứng minh hành động của hắn rất có lực sát thương.

Nhìn hai lão già kia đã sửng sốt tại chỗ, nhìn trân trân đám bùa nổ.

Nhiều như vậy, nói thưởng liền thưởng?

Người Hoàng tộc Đại Hạ đều như vậy sao?

Nếu nói đúng thân phận của Triệu Bân thì một giây trước còn nghi ngờ, nhưng chỉ sau một giây bọn họ liền không dám chất vấn gì nữa. Đây chắc chắn là người Hoàng tộc mà, nếu không sao có thể ra tay hào phóng như vậy chứ? Phải biết rằng bùa nổ không phải vật tầm thường đâu, có tiền chưa chắc đã mua được.

“Của ta”.

“Con mẹ ngươi, của ta chứ”.

“Cút xéo”.

Khu rừng nhanh chóng vang lên những tiếng chửi nhau. Hai lão già đang nhặt bùa nổ đấy à? Không, không phải nhặt, mà là cướp, còn vui hơn cả nhặt được tiền ấy chứ!

“Phải mau chóng bẩm báo lên thành chủ chuyện này thôi”.

Khi nhặt xong, hai lão già quay người liền biến mất. Còn về chuyện tặng thưởng bùa nổ, chắc chắn sẽ giao lên, nhưng sẽ không phải toàn bộ. Có trời mới biết được Hoàng tộc thưởng cho bao nhiêu bùa. Thành chủ không biết bọn họ cũng chẳng ngu đến mức khai hết ra.

Còn cả việc đối xử với Triệu gia sau này nữa.

Về sau thì bọn họ phải cẩn thận thôi, không những cẩn thận mà còn phải toàn lực lôi kéo. Một Triệu gia thì chả sao, một Trịnh Bình cũng không thế nào, sợ là sợ sư phụ của hắn kìa. Sư phụ hắn là người Hoàng tộc đấy, là người sâu không lường được.

Triệu Bân và Ngưu Oanh đã chui vào trong rừng sâu.

Trên đường đi, tên mập liên tục nhìn Triệu Bân, ánh mắt kỳ lạ, ngụ ý rằng không lẽ cái tên này là người Hoàng tộc thật!

Hoặc là nói, hắn có sư phụ là người Hoàng tộc.

Đêm nay hắn chỉ mượn danh sư phụ để lừa gạt hai lão già kia thôi.

“Thật thật giả giả”, Triệu Bân cười đáp.

Lưu lạc bên ngoài, tất cả cũng là vì sinh tồn. Lấy bùa nổ để đổi lại mấy chục năm bình yên cho Triệu gia thì rất xứng đáng.

“Càng ngày càng không nhìn thấu được ngươi”.

Tên mập hít sâu một hơi, lại nhìn Triệu Bân, cảm giác hắn lại thần bí hơn nữa. Đã thông hiểu phép vẽ bùa rồi lại còn trốn được sự truy sát của cảnh giới Huyền Dương. Nếu không phải là Hoàng tộc thì sao có thể được đến cỡ này chứ!

Kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn ta vẫn rất cảm kích Triệu Bân.

Nếu Triệu Bân không mạo hiểm tính mạng thì hắn ta và dân làng đã bị giết rồi.

Hắn ta không hỏi, Triệu Bân cũng sẽ không nói.

Chuyện trong đó còn li kỳ hơn tưởng tượng nhiều, ví dụ như U Lan và Thanh Dao, ai mà ngờ được ba con người không chút liên quan gì cuối cùng lại kết nối với nhau.

Trời đã sáng, hai người dừng lại ở một trấn cổ.

Dân làng Ngưu Gia Trang được tên mập sắp xếp ở nơi này.



Ngưu Oanh còn đỡ, coi như điềm tĩnh.

Nhưng người dân thì lại cực kỳ tò mò. Đây là lần đầu bọn họ đến thành trì lớn cỡ này, những tòa lầu các, những tòa cung điện, nơi thôn xóm bọn họ làm gì có đâu.

Triệu Bân dùng năm trăm lượng bạc để mua một trang viên nhỏ.

Đây sẽ là nơi ở cho các dân làng, phải tìm được nơi ở đã rồi tính tiếp. Hắn sẽ giúp các dân làng tìm đường mưu sinh, ví dụ như mở cửa hàng chẳng hạn.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, hắn mới rời đi.
Lúc ra khỏi đường lớn, hắn cũng cởi bỏ áo khoác đen và mặt nạ da người ra. Người đi đường nhìn thấy cũng liếc nhiều thêm chút, cũng lâu lắm rồi họ chưa nhìn thấy hắn mà.

Lúc gặp lại hắn, họ không khỏi nhớ đến đại thọ của Liễu Thương Không.

Ngươi nói xem, trước mặt bao nhiêu người như thế, Thiên Tông cũng xuất hiện, thế mà lại lấy ra một cái bô, còn rơi xuống đất liên tục tạo ra những âm thanh coong coong chứ.

“Ta vẫn nhớ như in cảnh tượng hôm ấy”.

“Không thể không nói Triệu Bân làm vậy hơi quá đáng, đó là đại thọ mà”.

“Dù gì cũng là cha vợ”.


“Ta thì không đồng ý đâu, cho Liễu gia đạp vào tôn nghiêm của Triệu gia mà không chịu cho Triệu gia tặng cái bô à? Hơn nữa, đó là do nhà bọn họ nhận đồ không cẩn thận nên mới làm đổ bô chứ”.

“Nếu là ta thì ta sẽ tặng cái quan tài cơ”.

Người đi đường không ít, mồm năm miệng người, cũng bàn luận vô số.

Triệu Bân không quan tâm lắm, đi thẳng một mạch.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, năm tiếp theo sẽ đưa một cái bô tới nữa. Dám đạp đổ tôn nghiêm của Triệu gia ta mà còn tổ chức đại thọ, đại thọ em gái ông ấy.

Ô?

Đang đi dường, hắn bỗng nhiên chau mày. Hắn khẽ lướt một vòng quanh quán rượu bên cạnh, có không ít người nhìn hắn, nhưng lại có một đôi mắt mang theo sát ý. Mà người đó đang đứng trên tầng hai, cạnh cửa sổ.

Hắn có cảm giác rất đúng.

Đúng là có một người ngồi bên cạnh cửa sổ tầng hai của quán rượu.

Là một thanh niên.


Nói chính xác thì là một cô gái, nhưng giả trai.

Nhìn kỹ một lát, đó chẳng phải là U Lan hay sao?

Từ lúc nhận nhiệm vụ đến nay, cô ta một mạch rời khỏi thành Thanh Phong, đến thành Vong Cổ chờ đợi rất lâu, nhưng mãi mà chẳng thấy Triệu Bân của Triệu gia đâu cả. Hôm nay là lần đầu tiên cô ta gặp mặt.

“Nhìn bóng lưng quen quá”.

U Lan lẩm bẩm, cảm giác như đã từng thấy Triệu Bân ở đâu đó.

Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

Cũng đúng thôi, bình thường Triệu Bân ra ngoài đều đeo mặt nạ da người, hôm nay cởi bỏ ra thì sao cô ta nhận ra được. Cho nên thấy quen là đúng rồi.

“Khách quan, rượu của ngài đây”.

Tiểu nhị lên tầng, đưa một chai rượu ngon ra.

“Hắn là Triệu Bân hả?”, U Lan hỏi.

Tiểu nhị nhìn ra ngoài rồi nhận ra ngay, bèn cười đáp: “Thiếu gia vô dụng của Triệu gia, cả thành Vong Cổ đều biết. Dạo này hắn nổi tiếng lắm, cha vợ tổ chức đại thọ, hắn làm con rể nhưng lại đưa đến một cái bô”.

Khụ khụ!

Nghe đến hai từ cái bô, U Lan bỗng sặc một cái. Tâm trạng lạnh lùng như cô ta mà còn phải thất thố đến vậy. Cha vợ và con rể này đúng là thú vị.

Nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu.

Cô ta đến thành Vong Cổ cũng được mấy ngày rồi, nhưng chẳng qua là hiếm khi ra ngoài mà thôi. Cô ta cũng nghe ngóng được không ít chuyện về Triệu Bân. Nào là hôn lễ thay xà đổi cột, vô dụng với mù lòa, tóm lại là mặt mũ Triệu gia bị quét hết sạch.

Liễu gia tổ chức đại thọ, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ yên ổn rồi.

Cũng may đây là Triệu Bân, chứ là cô ta thì đã đưa đến cái quan tài rồi.

Nhưng mọi chuyện cũng chẳng quan trọng.

Quan trọng là Triệu Bân của Triệu gia đã quay lại, có thể chấp hành nhiệm vụ rồi.

“Thiếu gia”.

Ở bên này, Triệu Bân vừa vào cửa hàng binh khí thì Dương Đại và Võ Nhị đã chào hỏi từ xa. Thiếu gia không có mặt nhưng chuyện làm ăn của cửa hàng vẫn cứ là tuyệt vời.

“Cứ bận việc của mình đi”.

Triệu Bân cười đáp, nhìn một cái rồi đi vào hậu viện.

Ủa?

Đi vào hậu đường, hắn chân trước mới bước vào phòng, chân sau đã lùi lại ngay. Vì hắn thấy một thiếu nữ áo trắng đang ngồi dựa vào lan can ở lầu các đối diện, úp mặt xuống, không biết đang làm gì.

“Con gái nhà ai thế nhỉ”.

Triệu Bân lẩm bẩm rồi đi về phía hành lang.

Nhìn qua, quen thật này.

Hôm ấy, tiên cô áo tím hỏi đường hắn, mà trên con bạch hạc lớn kia không chỉ có mình tiên cô mà còn có một thiếu nữ áo trắng đang quỳ ngủ nữa.

Ờ, chính là cô gái này.

Tiên cô áo tím đi canh mộ rồi, không ngờ thiếu nữ áo trắng lại ở đây.

Đúng là có duyên.

Lúc hắn nhìn, thiếu nữ áo trắng đang ôm túi tiền nhỏ của mình đếm bạc thì phải? Đếm kỹ từng đồng xu, từng thỏi bạc, đếm mà nhập tâm vô cùng, không cảm nhận được có người đến gần.

“Nhóc hám tiền?”

Triệu Bân sờ cằm.

“Ngươi là ai hả!”

Thiếu nữ áo trắng ngẩng đầu nhìn Triệu Bân.

Nói xong thì ôm chặt túi tiền của mình.

Xem ra là sợ Triệu Bân cướp mất, gương mặt tràn đầy phòng bị.

“Đây là nhà của ta”.

“Đi vào đây cho ta”.

Triệu Bân chưa kịp nói xong thì đã bị ông già mặc áo vải thô lôi vào phòng. Ông già này xuất quỷ nhập thần, thiếu nữ áo trắng không cảm giác được Triệu Bân, mà Triệu Bân lại chẳng cảm giác được ông ta, nên bị kéo thẳng vào trong.

“Chạy đi đâu mấy hôm nay đấy?”



Ông già ở bên vừa chờ vừa mắng, ông ta chờ bao lâu rồi cơ chứ?

“Ông già, thiếu nữ áo trắng bên ngoài là ai đó?”
1630838469664.png

“Lai lịch của con bé không như ngươi tưởng tượng đâu, ít hỏi thì hơn”.

Ông già mặc áo vải thô phất tay, nhìn sang bên ngoài và nói.

“So với cô bé đó thì ta tò mò về tiên cô áo tím hơn đấy?”

“Làm sao, ngươi gặp Tử Linh rồi à?”, ông già mặc áo vải thô nhướn mày hỏi.

“Từng tìm ta hỏi đường trên núi”.

“Từng cứu mạng ta trong mộ cổ”.

“Mộ cổ?”, ông già chau mày: “Ngươi đến mộ của vua Âm Nguyệt rồi à?”

“Lỡ vào nhầm”, Triệu Bân cười gượng.

“To gan thật đấy”, ông già mặc áo vải thô liếc mắt.

“Tiền bối Tử Linh là người canh mộ à?”

“Tổ tiên nhà đó từng đi theo vua Âm Nguyệt, từ ngày có lăng mộ thì việc canh mộ đã là thiên chức truyền đời. Còn con nhóc bên ngoài coi như là đồ nhi của Tử Linh. Vì trong gia tộc có biến động nên mới đưa đến thành Vong Cổ giao cho lão phu trông coi, nói trắng ra thì là đến tị nạn”.

“Đã hiểu”, Triệu Bân mỉm cười, tiếp tục viết công pháp.

“Mấy ngày không gặp mà đã là cảnh giới Chân Linh rồi, ta đánh giá thấp ngươi quá đấy”.

“Là sư phụ ta dạy dỗ tốt”.


Triệu Bân lại đem sư phụ ra làm lá chắn, thế là lại thấy ông già tặc lưỡi liên tục. Đã bảo mà, tiền bối chọn đồ nhi sao có thể là vật trong ao được.

Viết xong công pháp thì Triệu Bân liền đi ra ngoài.

Cô nhóc Bạch Nhật Mộng vẫn ở đấy, đúng là nhóc ham tiền, chỉ có mấy chục lượng bạc mà đếm đi đếm lại, thần sắc lại còn chăm chú nữa chứ.

Hoặc có lẽ là cô bé thích đếm tiền sẵn.

“Tiểu muội muội, ta cho nhóc một nguyên bảo, nhóc truyền cho ta một bộ bí thuật được không?”

Triệu Bân cười híp mắt nói.

Nhìn hắn kiểu gì cũng giống một đại thúc lấy kẹo đường ra dụ dỗ bé gái. Cô bé này có lai lịch không nhỏ, có thể là đại gia tộc lánh đời nào đó, chắc chắn sẽ có bí pháp. Nếu cô bé chịu truyền thì hắn cũng vui lòng học.

Cạch!

Bạch Nhật Mộng chưa kịp đáp thì đã thấy cửa phòng mở rồi, không thấy ông già mặc áo vải thô đâu nhưng đã bị đạp một cái khiến hắn ngã từ trên tầng hai xuống. Một đồng nguyên bảo mà dám đòi học bí pháp, mặt ngươi dày thật đấy!

“Cái lão già nhà ông, chờ đó cho ta”.

Triệu Bân đứng dậy chống eo, thầm nghĩ ngày nào đó mạnh lên sẽ ném một đống bùa nổ vào trong quần ông già kia, cho ông ta đoạn tử tuyệt tôn.

Về lại phòng, hắn khóa kín cửa lại.

Lúc này hắn mới lấy ra dấu ấn của Cô Lang dạ hành.

“Đồ chơi này có huyền cơ gì thật sao?”

Triệu Bân lật đi lật lại mãi, không bỏ qua chi tiết nào. Trong lúc ấy hắn còn gõ mẫy cái, sau đó thì áp tai vào nghe.

Gõ mãi gõ mãi, hai mắt hắn hơi híp lại.

Nghe mãi nghe mãi, mắt hắn cũng trở nên sâu hơn.

Con dấu này đúng là có huyền cơ. Bên trong dường như là rỗng, nếu đoán không nhầm thì con dấu có gì đó bên trong, nhưng hắn vẫn chưa đoán ra là cái gì.

Nghĩ vậy, hắn liền khẽ miết cho nó vỡ.

Đúng là con dấu rỗng thật, bên trong còn có một tờ giấy cuộn lại to cỡ ngón tay. Hắn mở ra, phía trên có những đường ngang dọc, có lẽ là bản đồ.

Ánh mắt hắn sáng lên.

Đúng thật là thời đến cản không kịp. Đây khả năng là một bản đồ bí mật, chỉ cần đi theo bản đồ này thì chắc chắn sẽ tìm được bảo vật mà Cô Lang dấu kín. Trộm bao nhiêu như thế thì chắc hẳn phân nửa số bảo bối phải ở đó.

Bây giờ Cô Lang đã chết.

Có lẽ hắn là người duy nhất trên đời này biết đến nơi đó.

Nói rồi, hắn mở bản đồ ra.

Tàng bảo đồ to cỡ bàn tay, bên trên chi chít đường chéo, nhìn địa hình có lẽ là núi. Còn là ngọn núi nào thì cần phải tìm hiểu.

Sau khi nghiên cứu xong, hắn mới ngồi thiền xuống.

Triệu Bân nuốt từng viên Tinh Nguyên đan vào bụng, không ngừng nuôi dưỡng tinh thần, còn giúp nâng cao tinh thần, dùng xong tâm linh cũng sáng sủa hơn nhiều.

Sau đó thì vẽ bùa nổ.

Rồi hắn sẽ đứng dậy đi tìm bảo vật, nên bùa nổ là thứ không thể thiếu.

Lực tinh thần tăng mạnh, tốc độ của bùa nổ cũng tăng lên theo.

Hắn đương nhiên rất yêu nghề, vào trong phòng là cả ngày không đi ra luôn.

Màn đêm buông xuống.

Một trận gió thoảng qua, ông già xuất hiện, vẫn không chịu mở cửa đi vào mà lại xuyên tường.

Cơ trí như ta cơ mà.

Triệu Bân cũng nhanh nhẹn, thu hết đồ nghề vẽ bùa vào trong tay áo.

“Sư phụ ngươi là người Hoàng tộc à?”



“Ta không biết thật mà”.

Triệu Bân nhún vai, vốn định nói dối một tí, nhưng nghĩ lại, nhỡ đâu nói bậy bạ lại trùng tên của ai thì chết. Thôi, tốt nhất là cứ thần bí cho lành! Bí mật thì không nên được bật mí mà.

Ông già mặc áo vải thô không nói gì nữa.

Nhìn sắc mặt Triệu Bân, có lẽ là không phải nói dối.

Ánh mắt của ông ta cũng sâu hơn mấy phần.

Ít nhất thì ông ta còn xác định rằng sư phụ Triệu Bân là Hoàng tộc Đại Hạ.

“Thiếu gia, có người của phủ thành chủ đến tìm”.

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên có người gọi bên ngoài, nghe giọng thì là Võ Nhị.

“Phủ thành chủ?”

Triệu Bân giả vờ ngạc nhiên, buông kiếm Long Uyên xuống, đứng dậy đi ra.

Nói là có người tìm, thực chất người ta đã đi vào trong tiểu viện rồi.

Nhìn qua thì chính là lão già Vong Cổ, ăn mặc rất đường hoàng, một tay chắp sau lưng, nhìn trái ngó phải, hậu viện này bố trí cũng khác lạ thật.


“Là người của phủ thành chủ thật sao?”

“Không giả được đâu, ta đừng đến phủ thành chủ và gặp lão già này rồi”.

“Cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, thế mà lại đích thân tới đây”.

Nhóm Lỗ Mãng tụm lại bàn tán.

“Tiền bối tìm ta?”

Triệu Bân đến, vẫn giả điên giả ngốc như cũ, thực chất thì đã sớm có dự liệu.

Diễn trò à, hắn là dân chuyên đấy.

Đành chịu thôi, đều là vì sinh tồn cả, không lừa lọc không được mà!

“Triệu thiếu gia, có chút chuyện cần nói ấy mà”.

Lão già Vong Cổ chắp tay nói, cười khà khà.

“Tiền bối, mời bên này”.

“Mời thiếu gia”.


Có lẽ là do trùng hợp nên khi quay người, lão Vong Cổ lại nhìn thấy ông già mặc áo vải thô xuyên tường đi ra khỏi phòng của Triệu Bân.

“Là ông ta”.

Chỉ qua một ánh nhìn mà lão già Vong Cổ đã bước lỡ một nhịp, suýt thì ngã.

“Là sao, sao ông ta lại ở đây”.

Lão già Vong Cổ kinh ngạc trong lòng, dường như là nhận ra ông già mặc áo vải thô. Chính vì nhận ra cho nên mới không thể tin nổi, dẫn đến thất thố.

“Đáng sợ cỡ đó sao hả”.

Thấy vậy, Triệu Bân không khỏi liếc ông già mặc áo vải thô một cái. Từ đầu đến cuối ông ta chẳng nhìn sang bên này tí nào, nhưng xem thái độ của lão già Vong Cổ thì cũng biết thân phận ông già mặc áo vải thô không tầm thường.

Nếu không sẽ chẳng sợ đến như vậy.

“Tiểu hữu, xin mạo phạm hỏi một câu, vị ban nãy là?”

“Trưởng lão danh dự của Triệu gia ta đó”.

“Trưởng lão danh dự?”, lão già Vong Cổ nuốt nước bọt.

Trưởng lão danh dự này đúng là chấn động thật.

Người khác thì không biết, nhưng lão ta đương nhiên biết, cho nên mới kinh ngạc như vậy.

“Không lẽ là có giao tình với sư phụ của Triệu Bân ư?”

Lão già Vong Cổ đã đứng vững, suy nghĩ vô tận, cho là mình đã đoán đúng. Nếu như không có giao tình thì với thân phận của ông già mặc áo vải thô, sao có thể đến Triệu gia làm trưởng lão danh dự được chứ. Thành chủ mà gặp ông ta còn phải cung kính nữa kìa!

“Tiền bối, mời”.

Triệu Bân mỉm cười, cắt đứt dòng suy nghĩ của lão già Vong Cổ.

“Ừ ừ”.

Lão già Vong Cổ cười khan, không dám chậm trễ. Sau đó họ đi vào nhã gian, Triệu Bân chưa ngồi, lão ta cũng chẳng dám ngồi.

“Không biết tiền bối tìm ta có chuyện gì?”

Triệu Bân mỉm cười, mời trà lão ta như một hậu bối thực thụ.

“Ta nhận ủy thác của sư tôn ngươi, đưa vật này đến”.

Lão già cười nói, đưa tờ giấy bùa trống rỗng ra.

“Ông gặp sư phụ của ta sao?”, Triệu Bân giả vờ kinh ngạc.

“Có vinh hạnh được gặp”, lão già Vong Cổ cười ha ha: “Đúng là lão phu mờ mắt, hóa ra ngươi lại là đồ nhi của một người Hoàng tộc đó, thất kính quá”.

“Tiền bối xin đừng nói cho ai biết nhé”.

Triệu Bân cười khan, diễn nhập tâm vô cùng.

“Ta hiểu mà”.

Lão già Vong Cổ cũng cười khà khà.

Sau đó thì nói thêm vài câu nữa.

Lão già Vong Cổ hỏi những câu y hệt ông già mặc áo vải thô, nào là tên cùng phong hào của sư phụ, Triệu Bân cũng trả lời giống trước.

Lão ta đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Trước khi đi, lão ta còn nhìn sang lầu các của ông già mặc áo vải thô. Trùng hợp là lão ta lại nhìn thấy Bạch Nhật Mộng, sau đó sắc mặt liền hơi thay đổi. Lúc lão ta đi người đã đẫm mồ hôi, tự hỏi thế giới này bị làm sao vậy, tự nhiên thành Vong Cổ lại có nhiều nhân vật trâu bò đến thế này. Lão ta phải nhanh chóng về bẩm báo thành chủ thôi, Triệu gia này không đơn giản chút nào!

“Có phải ta đã nhặt được báu vật không nhỉ?”

Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn sang lầu các đó. Từ thần sắc của lão già Vong Cổ, có thể thấy địa vị của Bạch Nhật Mộng tuyệt đối không kém hơn thành chủ.

Soạt!

Lúc hắn nhìn thì Bạch Nhật Mộng đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tốc độ như hồn ma.

“Tốc độ nhanh thật”.

Triệu Bân kinh ngạc trong lòng, cảnh giới Chân Linh tầng tám lại có thân pháp cỡ này.

“Ông già nói ngươi đánh nhau rất giỏi”.

Bạch Nhật Mộng ngẩng đầu, mắt to tròn nói với Triệu Bân.

“Tàm tạm thôi”.

Triệu Bân đáp lại, ít nhất hắn chưa thua ai cùng cấp bao giờ. Luận về chiến tích thì cũng không tệ đâu, hắn cũng đã giết được hai gã cảnh giới Huyền Dương rồi đó.

“Ta cũng đánh nhau giỏi lắm, đánh nhau với ta không?”

Cô nhóc ngây thơ nói, nhìn thế nào thì cũng cực kỳ vô hại.

“Cảnh giới Chân Linh tầng tám mà đánh Chân Linh tầng một là ta á”

Triệu Bân đánh giá Bạch Nhật Mộng, lại nhìn huyết mạch của cô nhóc, rất bất phàm.

“Ta không động chân nguyên”.

“Vậy không được đâu”.

“Ta thắng thì ngươi đưa tiền cho ta”.



Sau đó, người trong sân toàn bộ ngẩng đầu lên, hai mắt di chuyển từ trái qua phải, là tiễn Triệu Bân bay từ tiểu viện ra khỏi cửa hàng binh khí.

Rất rõ ràng.

Hắn bị Bạch
1630838488959.png

Dưới ánh trăng.

Triệu Bân tập tà tập tễnh, một tay chống vào eo, một tay quệt máu mũi.

“Cơ thể quá mạnh!”

“Sức lực quá bá đạo”.

Suốt dọc đường, hắn liên tục nhếch miệng chặc lưỡi, quả thực đã xem thường căn cơ của Bạch Nhật Mộng rồi, không động tới chân nguyên mà còn mạnh đến thế, nếu dùng cả chân nguyên thì hắn không có cửa thắng.

Trừ phi dùng bùa nổ để nổ.


Nói thế nào, cứ quăng ra một xấp thì đâu vào đấy cả thôi.

“Thiếu gia”.

Dương Đại và Võ Nhị bước ra, mỗi người đỡ một bên.

“Nhẹ nhàng thôi”.

Khi quay về cửa hàng binh khí, ngó thấy Bạch Nhật Mộng, hắn chỉ thấy toàn thân đau nhức. Con nhỏ này, ra tay ác quá đi mất! Suýt chút nữa đánh cho hắn tàn phế luôn rồi.

“Đưa tiền cho ta!”, Bạch Nhật Mộng xòe tay ra.

“Dám chơi dám chịu!”, Triệu Bân móc ra một đĩnh vàng, nhưng vẫn đang âm thầm liếc trộm. Con nhỏ mê tiền này chắc hẳn có huyết mạch đặc thù, nhìn từ bề ngoài chẳng phát hiện được điều gì kỳ lạ, nhưng thời khắc nó bộc phát thì kinh khủng đến mức khó lòng tưởng tượng nổi.

Cùng là huyết mạch đặc biệt.

Nhưng con nhỏ này mạnh hơn tên mập Ngưu X nào đó nhiều lắm.

Cũng không biết nếu so kè cùng U Lan thì ai mạnh ai yếu.


Nhớ tới U Lan, hắn bỗng cảm thấy mất tự nhiên lắm. Sau khi phát cuồng thì cô nương kia còn biết bay, chân nguyên không chỉ dồi dào mà còn tàn bạo, nếu đọ sức cùng Bạch Nhật Mộng, đương nhiên là cuộc đối đầu của huyết mạch và huyết mạch.

“Còn đánh nữa không”.

Cô nhóc kia ôm nguyên bảo mà cười hề hề.

“Tắm rửa ngủ sớm đi!”

Triệu Bân ho ra một búng máu, chống tay vào tường đi mất. Đòi đánh nữa á? Đánh cái đầu ngươi! Đánh nữa chắc ngươi đánh ta tèo luôn! Thứ yêu nghiệt từ đâu ra thế, chơi xỏ nhau phải không!

Trước khi đi, hắn còn liếc mắt nhìn ông già mặc áo vải thô.

Lão già kia đang chắp tay mà cười? Nhìn ông ta mà tay chân hắn ngứa ngáy.

Thoải mái.

Ông già mặc áo vải thô không nói gì, nhưng thần thái đã hiển hiện ra hai chữ này. Vẫn là câu đó thôi, chỉ cần Triệu Bân chịu thiệt, ông ta sẽ bất giác thấy sung sướng.

Sự thật chứng minh, Bạch Nhật Mộng làm ông ta rất hãnh diện.

Triệu Bân thu hồi tầm mắt, hít một hơi thật sâu, chữ “phục” to đùng trên mặt có vẻ rất nghiêm chỉnh. Đánh với dạng người như Bạch Nhật Mộng thì không thể cố đấm ăn xôi được, tám tầng kia của nhóc ham tiền chắc đã có thể so bì với cảnh giới Huyền Dương luôn rồi.

“Mấy người đánh không?”

Ngay sau đó, đôi mắt to của Bạch Nhật Mộng chớp chớp, nhìn người qua người lại khắp vườn.

“Hôm nay sắc trời đẹp nhỉ”.

Người trong vườn coi như không nghe thấy, đến cả người hung hãn như Lỗ Mãng cũng sợ hãi mà chẳng cần dấu hiệu báo trước thì nói gì đến những người khác. Không một ai đỡ được cú đấm của Bạch Nhật Mộng, hiển nhiên cô nhóc không phải võ tu bình thường. Đánh nhau với cô nhóc này thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bán thân bất toại, nhìn Triệu Bân đi, một ví dụ bê bết máu đấy.

Hề hề hề!

Bạch Nhật Mộng chạy đi, ôm theo đĩnh vàng của mình, vui quên trời quên đất.

Đúng thật là một cô nhóc ham tiền.

Về điều này, người trong cửa hàng binh khí đều đồng tình. Cô nhóc này ngoài lúc ăn và ngủ ra thì đa phần thời gian đều bận đếm tiền, lần nào cũng đếm đi đếm lại.

Đêm nay, Triệu Bân khó chịu bằng chết.

Có trời mới biết hắn đứt bao nhiêu gân mạch và nứt bao nhiêu khớp xương vì chấn động.

May mà hắn có Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.

Luyện thể một đêm, đợi sáng sớm tỉnh lại, vẫn tràn đầy sức sống như thường.

Đám người Lỗ Mãng nhìn thấy mà kinh ngạc không thôi.

Từ lâu, họ đã biết Triệu Bân có thể tu luyện với thực lực không tầm thường, nhưng hôm qua bị thương thê thảm đến vậy mà hắn phục hồi nhanh quá, khả năng phục hồi này có vẻ hơi thần tốc.

“Tiểu Võ”.

“Thiếu gia”.

“Mua giúp ta một tấm bản đồ, càng to càng tốt!”, Triệu Bân nói. Đến giờ hắn vẫn không biết nơi được đánh dấu trên tấm bản đồ kho báu của Cô Lang rốt cuộc là tòa thành nào, không có tuyến đường, chỉ có bản đồ địa hình, cần phải tìm một tấm bản đồ để đối chiếu.

“Được ngay!”

Võ Nhị cực kỳ chăm chỉ, lấy bạc ra rồi chạy đi ngay.

Sau khi hắn ta đi, Triệu Bân xách kiếm lên mà múa may.

Thân pháp của hắn nhẹ hẫng như bay, đường kiếm tinh xảo, kiếm khí bắn ra khắp nơi, từng chiếc lá rụng bị kiếm khí của hắn chém làm hai nửa, chiếc lá nào cũng được chém rất ngay ngắn.

Két!

Ông già mặc áo vải thô đã ra khỏi cửa phòng từ bao giờ, đang tựa người vào lan can mà nhìn xuống.

Triệu Bân dùng kiếm quyết thiên lôi.

Kiếm quyết này là thứ ông ta đã truyền cho Triệu Bân từ trước đó, hay nói đúng hơn là đưa cho hắn vì thua. Một xấp bùa nổ dày như thế, ai nhìn thấy cũng phải sợ!

Cũng trách ông ta quá sơ suất.

Mới mấy ngày mà Triệu Bân đã có thể lĩnh ngộ hoàn toàn bộ kiếm quyết này, cho dù ông ta nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán, đồ đệ của tiền bối đúng là thiên phú dị bẩm.

Ơ?

Bạch Nhật Mộng cũng ra khỏi phòng, chắc vì chưa tỉnh ngủ nên vừa đi vừa dụi mắt, thấy Triệu Bân tưng bừng sức sống cũng phải ngạc nhiên, hồi phục nhanh thế à?

Đúng là phi phàm.

Cô nhóc lẩm bẩm trong lòng, chí ít thì khả năng hồi phục rất đỉnh.
Thêm cả thân pháp này nữa, rất huyền diệu.
“Đánh bại hắn, cho ngươi một đĩnh vàng!”, ông già áo vải thô mỉm cười.
Đĩnh vàng?
Nghe thấy hai chữ này, cô nhóc lập tức mất cảm giác buồn ngủ, lao vọt ra ngoài.
Ông già áo vải thô giơ tay, xách cô nhóc quay về.
Sau đó cô nhóc thấy một lá bùa dán sau lưng mình, loại bùa chú này rất quỷ dị, có thể phong ấn tu vi. Bạch Nhật Mộng vốn ở tầng tám, bỗng chốc biến thành tầng một.
Như thế thì đánh nhau với Triệu Bân mới công bằng.
Tầng tám đi đánh tầng một thì Triệu Bân sẽ thua thê thảm lắm.
Nói cho cùng thì ông ta muốn thấy hai kẻ cùng cấp bậc đánh nhau.



Ông ta cũng muốn xem xem, nếu so tài cùng cấp thì Triệu Bân mạnh hay nhóc ham tiền mạnh hơn.

Keng!

Bạch Nhật Mộng toàn thân khó chịu, xách kiếm nhảy vọt xuống khỏi tầng hai, không nói nhiều lời đã tấn công ngay, vừa nhìn là biết Triệu Bân dùng kiếm quyết thiên lôi.

“Nào!”

Triệu Bân bật cười to, có người luyện cùng hắn, đương nhiên đây là chuyện hắn mong còn chẳng được.
Bang! Bang! Bang!

Âm thanh va chạm giữa kiếm và kiếm cũng rất vui tai, tia lửa liên tục bắn tóe ra. Cả hai đều dùng kiếm, cùng cảnh giới và tu vi, cuộc đấu biến thành cuộc so kè chiêu thức.

Soạt! Soạt!

Triệu Bân thân pháp kỳ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện như cơn gió, sử dụng kiếm quyết đến mức nhuần nhuyễn.


Nhóc ham tiền cũng không hề kém cạnh.

Kiếm quyết của cô nhóc dường như còn huyền diệu hơn, phối hợp với thân pháp nhẹ bẫng như hổ thêm cánh, từng luồng kiếm ảnh giống như bóng mờ của cô nhóc, lúc thì tản ra, lúc thì chập lại.

“Kiếm pháp tuyệt diệu quá”.

Triệu Bân không khỏi kinh ngạc, nhóc ham tiền không chỉ có sức mạnh cơ bắp mạnh mẽ và kình lực bá đạo mà kiếm thuật cũng rất đỉnh. Đệ tử xuất thân từ gia tộc lớn đúng là phi thường, bộ kiếm quyết mà hắn vẫn luôn tự hào cũng gặp phải hạn chế trong lúc so tài.

“Dùng kiếm quyết Thiên Lôi không thể thắng được nhóc con này”.

Ông già áo vải thô thong dong nói, đương nhiên là nói với Triệu Bân.

Câu này có hàm ý thâm sâu, ý tứ là bảo, ngươi đổi một bộ chiêu thức khác xem sao, ví dụ như bí thuật mà sư tôn dạy ngươi, cũng để lão phu mở mang tầm mắt.

Tâm tư của ông ta, Triệu Bân biết thừa.


Chẳng qua ông ta muốn tìm kiếm xuất xứ của kiếm pháp thông qua chiêu thức mà hắn sử dụng, từ đó đoán định thân phận của sư phụ hắn, đây mới là mục đích thật sự của ông già áo vải thô.

Còn về việc ai thắng ai thua, ông già đó không để tâm.

Triệu Bân ngó lơ. Ngoài kiếm quyết Thiên Lôi, quả thực hắn còn thông thạo bộ kiếm pháp khác, cũng là kiếm pháp tổ truyền của Triệu gia, thế nhưng không thể bằng kiếm quyết Thiên Lôi được. Nếu kiếm quyết Thiên Lôi không thể thắng nổi thì nói gì tới kiếm pháp của Triệu gia.

Hắn cũng muốn dùng kiếm quyết do sư phụ dạy lắm chứ.

Vấn đề là trước khi chìm vào giấc ngủ, Nguyệt Thần chưa từng dạy kiếm pháp cho hắn.

Thế nhưng, chưa chắc hắn đã thua.

Chiêu thức là vật chết, người mới là vật sống, kiếm quyết Thiên Lôi bị hạn chế rất nhiều, nhưng sau khi biến đổi thì khó nói lắm, chẳng qua chỉ là tùy cơ ứng biến thôi mà!

Keng!

Tiếng kiếm ngân lên chói tai, kiếm pháp của hắn hắn kỳ diệu hơn rất nhiều, từng chiêu từng thức dường như có thêm chút biến đổi, dần dần xa rời kiếm quyết Thiên Lôi.

“Xuất sắc thật!”

Ông già áo vải thô lẩm bẩm nói, với tư cách là người đứng xem và với cảnh giới Địa Tạng của bản thân, tầm nhìn của ông ta rất cao, làm sao có thể không nhìn ra được? Triệu Bân ứng biến nhanh đến nỗi ông ta phải vã mồ hôi vì kinh ngạc, từng đợt kiếm quang như đang lóe lên ý nghĩa của việc dùng kiếm.

Nói hắn xuất sắc, chi bằng nên nói hắn có thiên phú quá yêu nghiệt.

Tùy cơ ứng biến, thiên biến vạn hóa, kiếm pháp không có chiêu thức rõ ràng, hàm ý tuyệt diệu, phối hợp cùng thân pháp huyền diệu của hắn làm ông ta nhìn thôi cũng hoa cả mắt.

“Tiểu tử này kỳ dị quá”.

Nhóc ham tiền khẽ lầm bầm, rõ ràng cô nhóc đang khống chế kiếm quyết Thiên Lôi, bây giờ chiêu thức lại bị Triệu Bân xé lẻ ra, không còn ưu thế nữa.

Đánh một hồi, Triệu Bân có động thái khốn nạn hơn nữa.

Trong lúc đối đầu, hắn bỗng dưng nhắm mắt lại, vừa lĩnh ngộ đường kiếm vừa so tài, lúc phòng ngự lúc tấn công, tất cả tuần tự đâu vào đấy, đã vậy chiêu thức có vẻ còn đỉnh hơn.

“Thế này…”

Ông già áo vải thô đứng thẳng người dậy, không còn chắp tay nữa, Triệu thiếu gia trong mắt ông ta có thiên phú yêu nghiệt tới cỡ nào chứ? Quả thực đi ngược với mọi quy tắc luôn! Đối đầu với nhóc ham tiền mà hắn có thể phân tâm được! Mỗi một đường kiếm của Triệu Bân đều chặn rất đúng chỗ, mỗi một nhát kiếm của cô nhóc đều bị phá hủy không còn dấu vết, đòn tấn công đi lệch mũi kiếm. Đến cả người đáng sợ như Bạch Nhật Mộng cũng phải hoảng loạn, liên tục trở tay không kịp.

“Tuyệt diệu, quá là tuyệt diệu!”

Triệu Bân khẽ mỉm cười, tâm cảnh ngộ kiếm đã nâng cao, dường như hắn chính là kiếm, kiếm cũng chính là hắn. Kiếm ý đỉnh cao như vậy, đúng là vô cùng tuyệt diệu.

Kiếm và người hợp nhất trong truyền thuyết à?

Triệu Bân lầm bầm, nghiễm nhiên quên mất chuyện so tài, không còn câu nệ chiêu thức nữa.

“Thứ quái thai gì vậy!”

Nhóc ham tiền thấy kỳ lạ, tình cảnh khống chế ban đầu dần dần biến thành bị đánh tan tác, tên nhóc Chân Linh tầng một này, tại sao càng đánh càng mạnh thế nhỉ?

“Gặp kẻ mạnh thì mạnh”, ông già áo vải cảm thán.

Thiên phú mà, đúng là một thứ tốt.

Mà tâm cảnh chiến đấu của Triệu Bân cũng vượt xa dự đoán của ông ta, chỉ là một kẻ mới đạt tới cảnh giới Chân Linh nhưng có năng lực ứng biến như thế là đã có được tuệ căn của cường giả rồi.

Keng! Keng!

Triệu Bân dần mở mắt, khí thế tấn công của hắn sắc bén hơn rất nhiều, đường kiếm lóe ra tia sấm sét, tiếng kiếm ngân và tiếng sấm rền giao thoa, kiếm pháp và kiếm ý cùng ra trận. Rõ ràng chỉ là một đường kiếm bình thường bỗng trở nên huyền ảo khó lường, nhóc ham tiền cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.



Keng!

Tiếng kiếm ngân dài, mũi kiếm lao thẳng tới mi tâm của Bạch Nhật Mộng. Khi chỉ còn khoảng một tấc, thanh kiếm của Triệu Bân đột ngột dừng lại, kiếm quang rút hết, kiếm ý cũng không còn.

Chính hắn đã
1630838515056.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK