Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiên Khải Tứ Tượng: Nhốt!”, kẻ mặc áo đen dùng một tay kết ấn.



Bỗng nhiên, bốn tia sáng chiếu thẳng từ trên trời xuống, lấy Triệu Bân làm trung tâm, chia ra thành đông, tây, nam, bắc, chúng tạo thành một nhà tù khoảng ba trượng, ký hiệu xích sắt bay tán loạn, khóa chặt tay và chân Triệu Bân, không chỉ có sức mạnh nhốt chặt mà còn có lực cắn nuốt, trong chớp mắt, khí huyết đã bị rút đi khá nhiều.



Triệu Bân giãy giụa một chút rồi cũng chịu yên thân.




“Xét trong cảnh giới Chân Linh, lão phu cho rằng ngươi là vô địch!”



Kẻ mặc áo đen lạnh nhạt nói, tiến tới từng bước một, chân nguyên hộ thể bùng nổ bảo vệ cơ thể, áo bào phần phật, rất có khí phách và ý cảnh, bị Thiên Khải Tứ Tượng nhốt như thế, Triệu Bân không thoát được.



“Tiền bối cũng không tệ!”



Triệu Bân cười, chỉ trong tích tắc, hắn khởi động thiên cang hộ thể.




Bùm!



Phong ấn Tứ Tượng bị đánh vỡ, kẻ mặc áo đen mới đi tới gần cũng bị đụng ngã lăn quay luôn.



Thiên cang hộ thể rất bá đạo, tung một đòn trực diện, vừa thấy không ổn là nó đã bay tới rồi. Kẻ mặc áo đen không đứng vững, lại lùi ba, năm bước, chân nguyên hộ thể đều bị đánh tan.



“Thế gia Dương Thiên!”



Kẻ mặc áo đen nghiến răng nghiến lợi, tự biết thiên cang hộ thể này chuyên khắc chế Thiên Khải Tứ Tượng.



Mắt ông ta đúng là kèm nhèm, tên võ tu Chân Linh này đúng là người của thế gia Dương Thiên, điều khiến ông ta cảm thấy bất ngờ là thế gia Dương Thiên còn có hậu bối nổi bật như vậy, ngay cả thực lực sắp lên bán bộ Địa Tạng như ông ta thì cũng phải thảng thốt.



Keng! Keng!



Trước mặt, ba thanh phi đao bay tới, bên trên đều có dán bùa lôi quang, toàn bộ nổ tung.



Kẻ mặc áo đen bị ngạc nhiên, mắt bị lóa ngay lập tức.



Đến khi mắt mở ra lần nữa, Triệu Bân đã giết ông ta rồi, hắn tung một chưởng Uy Long, đánh vào lồng ngực đối phương.



A...



Kẻ mặc áo đen rên một tiếng, ngực trúng một chưởng đau quá!



Đau thì đau đó nhưng điều làm ông ta hoảng sợ là tên này mới cảnh giới Chân Linh thôi mà. Dù hắn là cấp bậc đỉnh cao thì chưởng lực cũng không thể mạnh tới mức đó được, thậm chí là Huyền Dương đỉnh cao như ông ta mà cũng thấy trong cơ thể lộn tùng phèo cả lên.



“Ngươi... đáng chết!”



Kẻ mặc áo đen tức tối, trong mắt có lôi điện đang chớp giật, sắp sửa chém ra.



Ông ta nhìn Triệu Bân thêm một cái.



Cũng bởi cái nhìn này mà trúng huyễn thuật từ mắt trái của Triệu Bân.



Triệu Bân chạy một đường, không ngừng khôi phục chân nguyên, cũng đồng thời khôi phục luôn đồng lực, đủ để thực hiện một lần huyễn thuật, kẻ áo đen không hề đề phòng cũng lập tức trúng chiêu. Thậm chí ông ta còn đờ ra một chốc, lôi điện trong mắt sắp bổ ra cũng bị đánh tan trong vô hình.



“Tú Nhi từng nói, nhân lúc ông yếu, lấy luôn mạng ông!”



Triệu Bân lấy kim trong khe hở, tay giơ lên.


Kẻ mặc áo đen trúng huyễn thuật, vừa tỉnh táo thì đã trúng một chiêu như vậy, máu ở ót ông ta bắn tung tóe ra chung quanh, chân lùi một bước ra sau. Trong khi lùi, ông ta chỉ cảm thấy có một bàn tay ấm áp túm lấy cổ tay mình, kéo mạnh làm cả người lảo đảo, cơ thể rời khỏi mặt đất.
“Ta cho ông đuổi theo nè!”



Eo dùng sức, Triệu Bân vung kẻ mặc áo đen lên, nện vào vách đá.



Bùm!




Vách đá cứng rắn cũng bị nện thành một cái hố to.



“Ta... phụt!”



Kẻ mặc áo đen phun máu, phun cực kỳ nhiều, bộ xương già bị nện tới mức gãy răng rắc, ông ta vẫn quá coi thường sức lực của Triệu Bân. Chưởng lực đã mạnh mẽ như thế, nhưng nâng được cả một người thế này, hắn không phải mạnh bình thường đâu!



Vèo!




Khí huyết trong người Triệu Bân dâng lên, cú thứ hai hắn đập ra ngoài.



Chịu thôi, kẻ mặc áo đen này cũng không phải Huyền Dương đỉnh cao bình thường, trong cơ thể còn có một vầng hào quang.



Lần thứ hai hắn bị hất ngã.



“Phá!”



Triệu Bân bay ra ngoài, hai ngón tay khép lại, một luồng khí tím bay ra từ trong ngón giữa, đó là khí huyền hoàng. Đừng thấy nó chỉ có chút nhúm mà lầm, nó có khả năng xuyên thủng cực mạnh, kiếm khí tầm thường không sánh bằng.



A...



Tiếng hét thảm lại vang lên, mắt phải của kẻ mặc áo đen bị đâm thủng.



“Chém!”



Triệu Bân quát một tiếng, khi phóng ra khí huyền hoàng, hắn đã phân tâm làm hai việc, đó là đồng thời điều khiển Long Uyên, thanh kiếm rung lên, kéo ra kiếm khí dài ba tấc, vô cùng sắc bén, chém vào cánh tay trái của đối thủ, vết thương to như chén lớn, máu tuôn như suối.



“Đáng chết! Ngươi đáng chết!”



Kẻ mặc áo đen tức giận, một tay còn lại bấm ấn quyết.



Bất chợt, một đợt sóng biển đen thui cuồn cuộn mãnh liệt ào tới, ông ta dùng thủy độn. Triệu Bân chưa kịp đáp đất là đã bị nhấn chìm, thủy độn cũng là băng độn, từng tấc chung quanh đều bị kết băng, ngay cả Triệu Bân sắp chạy thoát cũng bị đóng băng trong đó như một tượng băng đăng.



“Phá!”



Triệu Bân lại dùng thiên cang hộ thể, phá vỡ lớp băng.



“Chết đi!”



Kẻ mặc áo đen lao tới như hồn ma, dùng một ngón tay đâm thẳng ấn đường Triệu Bân.



Chiêu tuyệt sát bằng một ngón tay, trúng mục tiêu là chết.



“Ta cho ông đâm này!”



Triệu Bân mắng to, một tay vươn ra, túm lấy ngón tay kia, dùng hết sức mà bẻ gãy nó, tiện thể... còn đạp mạnh vào dưới bụng kẻ mặc áo đen. Huyền Dương đỉnh cao thì sao chứ, vẫn bị hắn đánh đến phun máu, lảo đảo lùi ra sau rồi đứng không vững.



Nếu đã đứng không vững thì không cần đứng vững nữa.



Triệu Bân đã kề sát, trong tay không vũ khí, hắn cố tình tới gần để giết kẻ thù.



Từng quyền nện vào thịt, không chỉ hừng hực mà còn rất đau.



Bộ xương già của kẻ nào đó lại vang lên tiếng gãy nứt.
“Hắn... là yêu nghiệt sao?”



Kẻ mặc áo đen choáng váng, không biết do vết thương hay do bị Triệu Bân đánh. Cũng không biết trùng hợp hay Triệu Bân cố ý mà hắn chỉ đánh vào cái mặt già của đối thủ, gương mặt đang lành lặn đã biến thành máu thịt lẫn lộn, đầu đau như muốn nổ tung, ông ta đã không thể phân biệt được thật và ảo nữa rồi, chỉ biết mình đang bị đánh nhừ tử, muốn phản kích nhưng tên tiểu võ tu này lại không cho ông ta cơ hội đó.



Chiến!




Bản năng của Triệu Bân lộ ra, máu tươi như đang bị thiêu đốt, chiến ý dâng cao, càng đánh càng mạnh.



Cận chiến mà dùng Đấu Chiến Thánh Pháp, một khi đánh thì đến chết mới xong.



A!



Lão già áo đen đó phẫn nộ thét lên, bị dồn ép tới mức nổi điên. Ông ta bị phá hỏng nền móng, dùng luôn cấm thuật đáng sợ, chân nguyên màu đen cuồng bạo bùng nổ từ trong cơ thể, chấn Triệu Bân bay ra ngoài.




Vì đã hủy hoại nền móng, cả đời này, ông ta sẽ không có cơ hội tiến vào cảnh giới Địa Tạng.



Dùng cấm thuật này thì phải trả một cái giá thảm thiết.



Á...



Khi Triệu Bân ngã ra đất, kẻ mặc áo đen đã lảo đảo, tóc tai bù xù, cơ thể lung lay, một mắt bị hủy, một cánh tay bị chém đứt, toàn thân đều là vết thương, máu tươi đầm đìa chảy không ngừng.. ngay cả chân nguyên hộ thể cũng không duy trì được nữa, ông ta hứng trọn Đấu Chiến Thánh Pháp, cả người bị đánh tới biến dạng.



Từ khi bắt đầu tu võ, đây là lần đầu tiên ông ta bị thương thảm tới vậy.



Hơn nữa còn là bị một tên cảnh giới Chân Linh đánh cho tàn phế.



“Tiền bối... lên đường bình an!”







Triệu Bân nói một cách bình thản, một tay nắm ấn quyết.



Kẻ mặc áo đen chợt biến sắc, giờ mới biết khắp trên người đều bị dán đầy bùa nổ, tuy cấp bậc chúng không cao, trong trạng thái bình thường, ông ta hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến chúng, nhưng hiện giờ đã bị thương đến mức thân tàn ma dại, cho dù một cái không dậy nổi sóng gió nhưng với số lượng bùa nổ như thế này, ông ta không chống đỡ nổi.



Ầm!



Bùa nổ đầu tiên phát nổ khiến cho ông ta lảo đảo một hồi.



Từ sau tiếng nổ vang này, tiếng nổ lớn nối tiếp nhau giống như một dây pháo.



Ngước mắt có thể thấy máu xương bị nổ bắn văng tung tóe.



Tiếng kêu thảm của kẻ mặc áo đen vô cùng thê lương như lệ quỷ khóc rên.



Triệu Bân là khán giả duy nhất nhìn thấy.



Quả là không uổng công hắn ngày ngày vẽ bùa nổ, vào thời khắc mấu chốt còn cho tác dụng rất lớn.



Sau khi tiếng nổ dừng, kẻ mặc áo đen chỉ còn lại một cơ thể bê bết máu, co giật run rẩy, miệng còn không ngừng phun ra máu, thật sự không còn nhìn ra hình người. Trông ông ta bây giờ chẳng khác nào một đống thịt nát xương vụn, nằm trong vũng máu một cách yếu ớt, ngay cả sức dãy dụa cũng không có.



Triệu Bân rút kiếm đi đến, giơ kiếm lên chém xuống.



Kẻ mặc áo đen chết ngay tại chỗ, chết cũng chết một cách uất nghẹn, khó nén được hối hận, đêm đó đã bị dọa đến rút lui rồi, mà vẫn cứ quay lại, ông ta vốn tưởng rằng giết chết một người thuộc cảnh giới Chân Linh bị thương nặng là vô cùng dễ dàng nhưng khi tới rồi, nhận hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, còn chưa có được Thiên Nhãn thì tự mình đánh mất mạng sống rồi.


Tự mình chuốc lấy, đây đều là do tự mình chuốc lấy!
Phù!



Triệu Bân thở dài nhẹ nhõm, giải trừ ma đạo, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.



Đêm nay là một đêm khó quên với hắn, trước tiên là quyết đấu với Vương Dương, giết ba lần mới giết chết được hắn ta, trong tình trạng thương nặng mà còn bị kẻ mặc áo đen đuổi giết, chạy suốt cả nửa đêm rồi mới có trận phản kích này, nói là hắn đi một lần đến trước Quỷ Môn Quan thì cũng không phải nói quá, may mà đã tìm được đường sống trong chỗ chết.




“Đi đâu cũng sống không yên!”



Triệu Bân thở hổn hển, nhét một đống dược hoàn, đổ ào ào linh dịch vào mồm.



Ma đạo tán đi, hắn trở lại trạng thái suy yếu, hơn nữa là cực kỳ suy yếu. Bây giờ mà lại có một võ tu đến, cho dù là một tên cảnh giới Ngưng Nguyên yếu nhất thì cũng có thể giết chết hắn một cách dễ dàng.



May mà, hắn chọn được một chỗ tốt.




Vực sâu âm u quạnh hiu, chắc không có ai tới đây đâu.



Sau nửa canh giờ, Triệu Bân mới đứng dậy, tìm kiếm trên người kẻ mặc áo đen, tìm ra một xấp dầy ngân phiếu, còn có một viên đan hai vân cùng với ba lọ dược hoàn. Ngoài ra, thanh kiếm của kẻ mặc áo đen được đúc từ ô kim huyền thiết, cấp bậc không tính là thấp, tất nhiên là bị hắn thu về luyện vào Long Uyên.



Sau khi huỷ xác, xoá sạch vết tích, hắn mới lại ngồi xuống.



Hắn uống một ngụm lớn linh dịch xong mới lấy ra miếng ngọc bội mua từ chỗ tộc trưởng Chu gia.



Ngọc bội sáng trong màu xanh biếc, phản chiếu ánh sao lờ mờ, còn toả sáng rực rỡ, không phải vật gì quý giá, theo hắn thấy thì cũng không khác biệt mấy với những ngọc bội bình thường.



“Sẽ là một món bảo bối sao?”



Triệu Bân để ngọc bội và hồ lô nhỏ cùng một chỗ.



Hồ lô rung lên, chấn động làm cho ngọc bội vỡ vụn thành bột. Từ trong bột phấn, một tia sáng bay ra ngoài, bị hồ lô hút vào, thân hồ lô bỗng toả ra quầng sáng màu tím vàng sáng chói, nhưng chỉ bất chợt hiện lên một chút, ánh sáng chói chang đã biến mất, trở về yên bình.



Triệu Bân đưa tay ra cầm lấy, nhìn trái nhìn phải, không có thay đổi gì.



Hắn nhìn xuyên qua miệng hồ lô xem xét bên trong, mới thấy không gian lớn hơn một vòng.



“Không tồi!”



Triệu Bân cười cười, có tác dụng là tốt, bằng không thì mất trắng bạc.



Âm thầm thu lại suy nghĩ kia, hắn cầm bầu rượu lên, rơi vào trầm từ.



Nghĩ gì đây? Tất nhiên là nghĩ về Vương Dương, giết hắn ta ba lần mới giết chết được.



Đến nay, hắn vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc là loại truyền thừa gì mới có thể chuyển chết thành sống.



Phá tâm mạch, chém đầu đều không giết chết được hắn ta.



Truyền thừa ma đạo rất nhiều, nhưng không biết loại truyền thừa của Vương Dương là mạch nào trong số đó, còn cả Phượng Vũ cũng có liên quan tới ma đạo, rốt cuộc nơi này còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật về Ma tộc.



“Tiểu bối, đánh rất giỏi nha!”



Triệu Bân đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói già nua, khàn không thể tả.


“Ai đó?”
Triệu Bân đứng dậy, ngay lập tức cầm kiếm Long Uyên lên, mắt sáng như đuốc quét nhìn xung quanh. Ở nơi vực sâu âm u này, còn có người khác? Vậy mà hắn và kẻ mặc áo đen đều không hề phát hiện.



Hắn nhìn qua một lượt, cũng không tìm ra bóng người.



Hơn nữa, hắn lại càng không biết giọng nói kia truyền từ đâu tới.




“Bên này!”



Giọng nói già nua lại vang lên, vô cùng yếu ớt.



Triệu Bân xoay mạnh người, lúc này nghe rất rõ là truyền từ phía sau hắn.



Lần này, hắn dùng thị lực tối đa mới thấy ở sâu trong chỗ tối, hình như có một bóng người, hoặc là nói, là đối phương đã gỡ bỏ thứ gì đó để che giấu, người kia là một ông lão, áo trắng đầu bạc, không biết đã ngồi đó từ bao lâu, toàn thân đều dính tro bụi, như là đại nạn buông xuống, cả người tràn đầy tử khí.




“Ông là ai!”, Triệu Bân hỏi theo bản năng, chuẩn bị để bỏ trốn bất kỳ lúc nào.



“Trường Sinh Tiên!”, ông lão áo trắng cười nói.



“Trường Sinh Tiên?”, Triệu Bân nhíu mày: “Ông là tiên?”



“Như thế nào, không giống?”



“Không... giống lắm!”, Triệu Bân ho khan.



Tiên trong tưởng tượng của hắn, phải là tóc dài phấp phới, quần áo không nhiễm bụi trần, dường như không chút dính dáng gì với vị này đây, còn có Trường Sinh Tiên này, cũng không biết là tên huý, hay là đạo hiệu, hẳn là ngụ ý trường sinh, nhưng nhìn có vẻ tuổi thọ sắp cạn, dường như cũng không dính dáng chút nào tới trường sinh.



“Gặp tiên, không chút kinh ngạc sao?”, Trường Sinh Tiên cười ôn hòa.



“Cũng tạm!”, Triệu Bân lùi từng bước, có chút muốn co cẳng chuồn đi, tạm thời không bàn đến đối phương có phải tiên hay không, trốn ở nơi vực sâu u ám này, đã rất quỷ dị, e là sẽ có nguy hiểm.



Về phần ngạc nhiên, dĩ nhiên là có, nhưng cũng không khiếp sợ.



Phải biết rằng, trong ý thức của hắn còn cất giấu một vị thần, là thần linh ngự trị trên tiên, nếu thần linh là biển cả mênh mông, vậy tiên chỉ là một cống ngầm nhỏ, hắn là người đã trải qua sóng to gió lớn.



“Hậu bối có tâm tính như này, quả thực không thấy nhiều!”, Trường Sinh Tiên cười hiền hoà.



“Cảm ơn tiền bối khen ngợi, vô tình quấy rầy, cáo từ!”, Triệu Bân nói xong, xoay người liền chạy trốn.



“Giúp ta một chuyện, ta sẽ tặng ngươi một tạo hoá nghịch thiên”, Trường Sinh Tiên nói một cách mơ hồ.



Tạo hóa?



Nghe được hai chữ này, Triệu Bân đột nhiên dừng lại.



Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới thận trọng tiến lại gần.



Trường Sinh Tiên ngồi xếp bằng trên một tảng đá.



Triệu Bân càng đến gần thì càng nhìn thấy rõ ràng, trên người Trường Sinh Tiên không có một tia sinh khí nào, nói cách khác, sinh khí của lão đã bị tử khí vùi lấp, hai mắt của lão đang mở nhưng đôi mắt già nua lại đục ngầu, toàn thân lão bị đóng một lớp tro bụi, lưu lại dấu vết tang thương của thời gian.



"Đây là... một vị tiên sao?", Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng.



Tiên là sự tồn tại vượt qua cảnh giới Thiên Võ, nhưng trên người của Trường Sinh Tiên hắn không cảm nhận được một chút áp lực nào, ngoại trừ tử khí dày đặc thì hắn cũng không cảm nhận được thứ gì khác xuất hiện xung quanh, nếu như không biết trước đây là một người thì có khi hắn còn tưởng đây là một bức tượng đá.


"Tên nhóc, ngươi thật không đơn giản".
Trường Sinh Tiên không mở miệng nhưng lại phát ra tiếng nói, khi lão nhìn Triệu Bân thì trong mắt lại hiện lên thâm ý, Chân Linh đánh diệt Địa Tạng, với thực lực này thì hắn hoàn toàn có thể coi thường tất cả mọi võ tu cùng thế hệ với hắn. Lão là một vị tiên, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu được tên nhóc này có võ hồn cùng đan hải, lại còn có cả thiên lôi.



Ngoài ra, lão cũng có thể thấy ở Triệu Bân còn có rất nhiều điều thú vị.




Ví dụ như chiếc nhẫn ma ở trên bàn tay trái của hắn, hay hồ lô tím vàng bên hông hắn, còn có mầm tạo hóa bên trong đan hải của hắn, nếu như lão không nhầm thì mầm tạo hóa đó được phát triển từ hạt của cây thần tạo hóa. Hắn chỉ là một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh mà lại có nhiều bảo bối hộ thân đến như vậy, có thể thấy được cơ duyên của hắn hết sức nghịch thiên.



"Tiền bối, sao người lại ở phàm giới?", Triệu Bân nhỏ giọng hỏi.



"Chỉ là chuyện cũ, không đáng nhắc tới", Trường Sinh Tiên cười nói.




Nhưng Triệu Bân rõ ràng có thể nhìn thấy một chút buồn bã thoáng qua thần sắc của lão, hơn nữa còn có một tia không cam lòng, chắc là lão còn có tâm nguyện chưa thể thực hiện, hoặc cũng có thể trong quá khứ của lão đã có một đoạn ký ức đau lòng để lại vết thương trong lòng của lão.



Dù vậy, nếu Trường Sinh Tiên đã không muốn nói thì hắn cũng sẽ không hỏi nhiều.



"Khi nào ngươi tới tiên giới thì hãy đem thứ này tới Đại La Tiên Tông đưa cho Bất Niệm Thiên", Trường Sinh Tiên nói xong thì chật vật giơ tay lên, trong nháy mắt từng đợt tro bụi hòa với tử khí tràn ra giữa các ngón tay của lão.



Thứ xuất hiện trong lòng bàn tay của lão lúc này là một chiếc nhẫn hộ tiễn... một chiếc nhẫn hộ tiễn ngọc đen.



Triệu Bân vươn tay nhận lấy.



Hắn không thể ngờ chiếc nhẫn này lại nặng đến như vậy, ngay khi hắn nhận lấy nó thì mặt đất dưới chân của hắn như rung chuyển, hắn đoán chừng chiếc nhẫn này cũng phải nặng mấy ngàn cân, đúng là tiên vật, sức nặng này còn có thể nghiền nát cả một khu vực rộng lớn.



Ồ!



Triệu Bân nhe răng trợn mắt, thúc giục chân nguyên nắm chắc chiếc nhẫn hộ tiễn ngọc đen trong tay.



Chiếc nhẫn hộ tiễn này quả thật phi phàm, cầm trong tay vừa mát lại vừa ấm, có tác dụng ổn định tinh thần. Trên thân của nó tràn đầy hào quang, toát ra khí tức cổ xưa, bên trên có khắc tiên văn giống như ấn ký hình ngọn lửa, chất ngọc cổ xưa bậc này lần đầu Triệu Bân mới được nhìn thấy.



“Bán đi hẳn là rất có giá trị”, Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng.



Khụ khụ!



Trường Sinh Tiên ho khan, tro bụi trên thân bị rơi xuống không ít, tử khí quanh thân càng lúc càng dâng lên mãnh liệt, trong chớp mắt suýt chút nữa đã nuốt chửng lấy lão, tiễn lão xuống suối vàng.



Vị tiên này có thể đọc được những suy nghĩ trong lòng của người khác.



Chính vì lão đọc được những lời mà Triệu Bân thầm suy nghĩ cho nên mới ho dữ dội như vậy.



Tên nhóc này, ngươi có biết đó là bảo bối gì không? Chí bảo của Đại La Tiên Tông chỉ có chưởng giáo mới có tư cách đeo, con mợ nó ngươi còn muốn bán đi, nếu như không phải trạng thái của lão phu không được tốt thì lão phu đã tát chết ngươi rồi.



"Tiền bối".



Triệu Bân cất nhẫn hộ tiễn vào, nhanh chóng lấy ra hồ lô nhỏ tiếp cho lão một ít linh dịch.
"Dược dịch linh châm đều vô ích cả thôi", Trường Sinh Tiên nắm chặt lấy tay của Triệu Bân, âm trầm nói: "Nhóc con, bạc này không thể kiếm, chiếc nhẫn hộ tiễn mà lão phu đưa cho ngươi không được đem cầm bán".



Trường Sinh Tiên dường như đã dùng hết sức bình sinh chỉ để nói ra câu này.




Triệu Bân cười khan một tiếng, nói ngay: "Tiên vật mà ta cũng dám bán hay sao chứ!"



"Vậy hãy nhắm mắt lại bảo vệ tâm mạch của mình".



Trường Sinh Tiên mỉm cười, cố hết sức nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Triệu Bân.



Hự!




Triệu Bân kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy có một nguồn năng lượng mạnh mẽ chảy vào giữa ấn đường, nhìn vào bên trong thì mới nhận ra đó là tiên quang đang ngưng tụ ra một mảnh tiên tự trong thần thức của hắn.



"Vạn Pháp Trường Sinh quyết", Triệu Bân đọc từng chữ một lên rồi mới nhận ra Trường Sinh Tiên đã ban cho hắn một bộ tiên pháp, nhìn qua là biết bộ tiên pháp này không hề tầm thường.



"Đây là công pháp trấn giáo của Đại La Tiên Tông ta, không được truyền ra bên ngoài".



"Nhẫn hộ tiễn ngọc đen trong tay ngươi cũng không được để lộ ra trước mặt người ngoài".



"Nói với Bất Niệm Thiên rằng lão phu không thể trở về..."



Trường Sinh Tiên nói liên tục, lão lúc này đã giống như ngọn đèn cạn dầu, càng nói giọng của lão lại càng khàn đi, hơi thở lại càng yếu ớt hơn. Nói xong hết tất cả thì lão cũng ngưng lại, đầu của lão từ từ gục xuống, đôi mắt cũng từ từ nhắm lại.



"Tiền bối!"



Triệu Bân vội vàng bước tới, cố gắng đỡ lấy Trường Sinh Tiên.



Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào thì đã thấy thân thể của Trường Sinh Tiên dần dần hóa thành tro bụi.



Triệu Bân trong lòng cảm thấy hết sức bi thương, một vị tiên cao cao tại thượng, vạn người kính ngưỡng, tới khi rời khỏi thế gian lại ở trong hoàn cảnh ảm đạm như vậy.



"Cung tiễn tiền bối".



Triệu Bân lui về phía sau từng bước, chắp tay cúi người.



Cái cúi người này xem như là bái tiên nhân, cũng là bái tiền bối, việc tiền bối đã giao hắn nhất định sẽ dốc lòng dốc sức đi làm.



Mẹ của hắn đã từng nói, đã hứa với người thì phải làm cho bằng được.



Sau khi thi lễ, hắn góp nhặt tro cốt của Trường Sinh Tiên để vào trong bình rồi cất cùng với chiếc nhẫn hộ tiễn, hắn sẽ mang theo tất cả tới Đại La Tiên Tông... đó hẳn là cố hương của Trường Sinh Tiên, hắn sẽ giúp cho lão tiền bối được trở về nhà, cũng như lá rụng về cội.



Xong việc, hắn lại xếp chân ngồi xuống, tĩnh tâm nghiên cứu Vạn Pháp Trường Sinh quyết.



Bộ tiên pháp này khiến cho hắn càng đọc lại càng cảm thấy kích động, sau khi hắn thử tu luyện theo tiên pháp thì toàn thân liền sinh ra một loại năng lượng tái sinh, hơn nữa còn giúp cho hắn phát huy hết tiềm năng trong cơ thể của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK