Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm La Mặt Quỷ đến chọc chọc Thương Khung hỏi.





Không chỉ có hắn ta, tất cả mọi người có mặt đều nhìn sang Thương Khung, đoán rằng ông ta chắc chắn có thể biết được.





"Thiên phú do huyết mạch truyền thừa".





Dưới sự chú ý của mọi người, Thương Khung vuốt râu nghiêm túc nói.





Thành thật mà nói thì ông ta cũng không biết đây là trạng thái gì, nhưng đám hậu bối đều nhìn sang ông ta mong chờ, nếu như bây giờ ông ta nói không biết thì rất mất mặt, tùy tiện nói ra một đáp án vẫn tốt hơn.





Đáp án này cũng không tệ, tất cả mọi người đều tin là thật.





Chính vì tin tưởng cho nên bọn họ mới càng khiếp sợ, huyết mạch đó rốt cuộc bá đạo đến thế nào mà lại có thể truyền thừa được thiên phú đáng sợ như vậy? Nó chẳng những khiến cho Triệu Bân bất tử bất diệt mà sức công phá cũng vô cùng khủng bố, ra tay đại khai sát giới mà năng lượng dường như không bao giờ khô kiệt.





Đánh nhau với một người như vậy, cho dù không bị đánh chết thì cũng sẽ mệt chết.





Nếu như cho tên nhóc kia đủ thời gian thì hắn còn có thể một mình san bằng Nam Vực.





Chạy trốn!





Những tiếng gào thét vang đầy trời.





Đám cường giả lúc trước còn tỏ ra hung hang bây giờ đều đã chạy trốn trối chết.





Không đánh.





Không ai dám đánh với Cơ Ngân.





Bóng người mênh mông giống như thủy triều rút xuống, lúc đầu từ tứ phương tràn đến bây giờ lại tản ra tứ phương.





Tất nhiên giết chóc vẫn chưa dừng lại.





Cường giả tứ phương bỏ chạy, Triệu Bân vẫn cầm kiếm truy giết.





Rất nhiều thuyền chiến đã bị đánh nát, thú cưỡi bay trên trời cũng rơi xuống từng mảng lớn, còn chưa kịp rơi vào lòng biển thì đã bị ma sát cuồn cuộn nuốt mất, bầu trời tràn ngập sương máu mà lòng biển cũng nhuộm đỏ máu tươi.





Vèo!





Thượng Dương cũng nhanh chân bỏ chạy trên bầu trời.





Cường giả Thiên Võ như lão ta cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ, lão ta thậm chí còn không quan tâm đến hòn đảo của mình, không quan tâm đến truyền nhân của mình, chỉ muốn liều mạng chạy trốn càng xa càng tốt, vừa chạy vừa rống lên: "Đạo hữu cứu ta".


Lão ta thật không ngốc, còn biết kêu cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK