Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh trăng nhuốm máu, Triệu Bân dừng chân trước một khu rừng rậm.





Nếu tin tình báo không sai, sào huyệt của Ma quật nằm sâu trong khu rừng này. Dù nhìn trên bản đồ, khu rừng rất nhỏ nhưng thực tế thì diện tích của nó còn lớn hơn cả núi Bất Tử, che giấu sào huyệt bên trong rồi dùng thêm trận pháp che lấp thì rất khó tìm ra được.





Không sai, bên trong có rất nhiều trận pháp che giấu, càng tiến sâu vào trong, số lượng càng nhiều, mây mù dày đặc lấp kín hết tầm nhìn.





Có điều, linh khí ở đây lại cực kỳ nồng đậm, cây cối um tùm, lọt vào trong này chẳng khác nào vào rừng nguyên sinh, dây leo thòng xuống từ các cây cổ thụ còn lớn hơn cả bắp đùi người.





Ngoài trận pháp che lấp ra còn có rất nhiều cấm chế.





Nhưng so với Ma cung, nơi này chỉ là trò trẻ con, huyền ảo ẩn bên trong sao qua được ánh mặt của hắn. Từ khi thăng cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên, không chỉ thực lực của hắn được gia tăng mà đến cả ánh mắt và Thiên Nhãn cũng biến đổi.





Chỉ cần không phải là cấm chế cao siêu, những thứ còn lại chỉ là đồ trang trí trong mắt hắn.





“Biết tìm nơi để cắm chân đó chứ!”





Triệu Bân thầm thì. Hắn đi sâu vào trong, có thể nhìn thấy bóng dáng của một tòa thành cổ thời kỳ đầu, thấp thoáng trong mây mù, trú ngụ giữa hai ngọn núi, cũng có thể vì khoảng cách quá xa hoặc là vì có quá nhiều trận pháp nên không thể nhìn rõ được.





Hắn đi một lúc rồi mới dừng lại, leo lên ngọn cây rồi cầm kính viễn vọng quan sát.





Đẩy ra tầng mây mù là thấy được một tòa thành cổ to lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng ma quang phát sáng và khói ma cuồn cuộn.





Cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe được tiếng gào thét đầy đau đớn của phụ nữ, không cần nhìn cũng biết đấy là cảnh tượng gì rồi, bao nhiêu thôn làng bị tàn sát, hắn thấy xác người già, trẻ nhỏ, thanh niên nhưng lại không phát hiện xác phụ nữ trẻ, nếu hắn như đoán không sai thì họ đã bị bắt đến đây làm công cụ giải tỏa ham muốn.





“Thương Khung, ta thay ông xử lý một mạch này!”





Triệu Bân rút Long Uyên ra, ánh mắt chỉ còn tia lạnh lẽo.





Thống nhất năm mạch là nguyện vọng của Thương Khung, chuyện này thì hắn không phản đối, nhưng… giờ cũng phải xem đối tượng là ai. Những kẻ tội ác tày trời thì không được phép tiến vào thành Thiên Thu, nói hắn ích kỷ cũng được, cố đẩy cho nhân quả cũng chẳng sao, tối nay hắn phải đại khai sát giới, đừng nói tới việc Thương Khung không có mặt, dù cho có ông ta thì hắn cũng sẽ giết hết.





Ầm!


Hắn vừa sải bước, hư không chấn động.





Có lẽ vì uy áp quá lớn, cả tòa thành cổ cũng đều rung lên.





“Ai?”





Một tiếng quát vang lên, cả đám người nhảy ra, ngặt nỗi ánh mắt quá tệ, họ không thể nhìn rõ được khuôn mặt của Triệu Bân.





Không nhìn rõ mặt cũng không sao, chỉ cần nhận ra Long Uyên là được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK