Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là cái chỗ quái quỷ gì chứ!”





Khi đang đi, Triệu Bân đột nhiên nghe thấy tiếng chửi mắng.





Ơ không đúng, phải là những tiếng chửi mắng!





Hiển nhiên, có một đám người đang chửi thề trên sa mạc.





“Chẳng trách các người bặt vô âm tín”.





Triệu Bân nghe thấy nên tìm tới nguồn âm thanh.





“Các người” mà hắn nhắc tới tất nhiên là đám người của Thương Khung, trong số này thì tiếng chửi thề của ông ta là rõ nhất.





Đi tới chỗ sâu trong sa mạc, hắn mới thấy bóng người.





Đúng là nhóm người Thương Khung thật, cả đám vừa đi vừa chửi.





Ơ?





Thương Khung tinh mắt, từ đằng xa đã trông thấy Triệu Bân.





Có thể nhìn thấy Triệu Bân ở đây thì quá là thân thiết.





“Ô, ở đây hết à?”





Triệu Bân bước tới và hỏi như vậy.





Câu nói này làm đám đông đồng loạt ho khan, có vài người ngẩng đầu nhìn bầu trời. “Ăn gì cũng không chừa nhưng làm gì cũng không xong” chắc là sinh ra để nói họ rồi, trước đó ở Vân U Cốc quỷ dị, họ bị nhốt bên trong, không tìm thấy báu vật gì, còn suýt nữa đã gây ra một trận náo loạn.





Bây giờ tình hình cũng giống y hệt.





Tóm lại, chuyến này họ ra ngoài chỉ gây thêm rắc rối.





“Có biết đây là chốn nào không?”





Triệu Bân hỏi, hắn đảo quanh một vòng rồi hướng ánh mắt về phía Thương Khung.





Thương Khung khoanh tay, gương mặt thâm trầm, sau đó mới bật ra ba chữ: Ta không biết!


Điều này không thể trách ông ta được.





Tám ngàn năm quá lâu, nhiều địa hình đã thay đổi, ai mà nhớ nổi.





Những tiền bối khác cũng lộ ra thần thái này, họ chưa từng nhìn thấy sa mạc này trên tấm địa đồ.





“Có khi nào là… đất Phật?”, Triệu Bân dò hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK