Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Triệu Bân không sợ mà cũng xông thẳng lên.





Ây dà?





Tên tóc đỏ nhướng mày.





Tốc độ của tên nhóc này cũng đâu có chậm, không ngờ lại có thể theo kịp được tốc độ của lão ta.





Triệu Bân đâu chỉ có tốc độ nhanh mà còn đánh nhau rất dữ nữa. Tên tóc đỏ thò tay ra và để lộ sơ hở, hắn thấy vậy liền chớp thời cơ, xuất ngay chiêu Hám sơn quyền, đấm thẳng lên ngực đối phương.





Đấm đó đủ khiến cho tên tóc đỏ phải khó chịu.





Vì đánh giá thấp Triệu Bân nên đòn này làm lão ta phải hộc máu nặng.





Cô gái tóc xanh ngước mắt lên, nhìn theo tên tóc đỏ đang bị bay ra xa. Nhìn thần thái của tên đó thì biết là lão ta rất đau, thánh tử của Thiên Tông đâu phải cảnh giới Địa Tạng bình thường, ăn một đấm của hắn thì chắc xương ngực cũng vỡ nát hết rồi. May mà không phải là trạng thái Kỳ Lân hóa, nếu không thì đấm đó của hắn đã có thể khiến lão ta tàn phế rồi.





Đúng vậy, đấm đó đã khiến lão ta rất khó chịu.





Tên tóc đỏ hộc máu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.





Chỉ là một tên cảnh giới Địa Tạng mà sức chiến đấu lại mạnh đến thế sao?





Cô gái tóc xanh nhìn tên tóc đỏ rồi lại nhìn sang Triệu Bân, ngây ra gì vậy chứ? Còn không mau bồi thêm cho một nhát nữa.





Đáp lại cô ta là chữ “nổ” vang lên lanh lảnh của Triệu Bân.





Khi đấm ra đấm lúc nãy thì hắn đã tiện tay tặng thêm cho đối phương mấy lá bùa nổ.





Nói nổ là nổ ngay! Tên tóc đỏ vẫn chưa kịp đứng vững lại thì đã lập tức bị nổ tan tành nửa thân dưới, còn có cả một cánh tay đầy máu me bay từ trên trời xuống.





Sững sờ...





Tên tóc đỏ ngơ mặt ra.





Vậy là ta đã bị nổ rồi sao? Trên người ta có bùa chống nổ mà.





“Kiếp sau phải biết thẹn biết xấu hổ một chút nghe chưa!”





Triệu Bân đã rút kiếm, lúc này đánh tiếp thì mới có lợi.





Cô gái tóc xanh nghe hắn nói vậy thì muốn bật cười, hắn có thể mặt dày thêm một chút nữa không, ngươi biết xấu hổ là thứ gì không hả? Đánh nhau với họ là lột đồ họ, đấy là thói xấu gì thế chứ? Người bình thường có thể làm ra được mấy chuyện như thế không?





Phụt!





Huyết quang xuất hiện.





Đầu của tên tóc đỏ bị Triệu Bân chém xuống, đến lúc chết mà mặt lão ta vẫn còn ngơ ngác, một phát là chết ngay, không ngờ một người thuộc cảnh giới Chuẩn Thiên như lão ta mà lại bị giết gọn trong tay của một tên tiểu võ tu, có còn thiên lý nữa không?





Soạt.





Triệu Bân nhanh tay lẹ mắt, thu tên tóc đỏ lại.





Lúc này, hắn mới cất kiếm và quay lại. Hắn không tháo mặt nạ, làm việc tốt mà, tốt nhất là không nên để lại tên tuổi, đặc biệt là với người quen, để người ta nhận ra mình thì ngại biết bao, tối đó thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.





“Đa tạ đạo hữu đã tương cứu.”





Cô gái tóc xanh chắp tay cảm ơn, giả vờ như không quen biết.





Nghe người ta nói Cơ Ngân của Thiên Tông không biết ngại, nếu như cô ta bóc trần thân phận của hắn thì rất có khả năng hắn sẽ giết luôn cả cô ta, không chừng còn hiếp trước giết sau nữa.





Nhóc con, cô nghĩ nhiều quá rồi!





Nguyệt thần liếc mắt nhìn cô ta rồi liếc sang Triệu Bân: Thận tên này không tốt.





“Chuyện nhỏ mà!”





Triệu Bân mỉm cười, đưa tay qua.








image.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK