Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi cũng ghê gớm lắm, dám bao toàn bộ sát thủ cấp Thiên", Lạc Hà tặc lưỡi nói.





"Muốn làm việc lớn thì phải mạo hiểm", Triệu Bân thâm trầm nói, tràn đầy oai phong.





"Chuyện này cũng dễ thôi, để ta giảm giá cho ngươi".





"Hai ta thân nhau như vậy, hay là miễn đơn này đi".





"Ngươi nói gì?"





Chưa đợi Lạc Hà lên tiếng thì nhóm sát thủ cấp Thiên đã bắt đầu gào thét.





Miễn? Miễn là miễn thế quái nào? Ngươi nghĩ mặt mũi của mình lớn cỡ nào?





"Đừng nói nhảm, giao tiền ra đây".





Tất cả đều vuốt râu trừng mắt, đồng loạt giơ tay ra đòi tiền.





"Đưa tiền, tất nhiên phải đưa tiền rồi", Triệu Bân phất tay lấy đồ trong chiếc nhẫn ma ra.





Nhưng thứ mà hắn lấy ra không phải là tiền mà là một chồng sổ sách, ừm, cũng chính là sổ ghi nợ.





"Nào, lại đây xem thử đi".





Triệu Bân để đống sổ sách lên bàn đá.





Lạc Hà trở nên thích thú, cô ta cầm một quyển lên xem thì liền giật giật khóe miệng.





Cô ta đọc xong một quyển thì liền phất tay cho nhóm sát thủ cấp Thiên cùng đọc.





Bọn họ vừa nhìn thấy sổ ghi nợ thì khóe miệng cũng đều giật giật.





Trong sổ sách cũng không có ghi chép được bao nhiêu, chỉ ghi chép đơn giản vào ngày ăn thịt con ngỗng lớn, ai gào thét đòi ăn mấy bát, ai đòi phần xương ai đòi phần thịt bên trên đều viết rất rõ ràng, hơn nữa giá cả cũng được đánh dấu bên cạnh.





“Cô đã từng ăn ngỗng hầm cấp Thiên Võ chưa?”, Triệu Bân rót cho Lạc Hà một chén trà rồi chậm rãi hỏi.





“Chưa”, Lạc Hà thành thật trả lời ngắn gọn, chuyện này cô ta đã từng nghe Diêm La Mặt Quỷ nói.





"Thứ tốt như vậy tất nhiên là không rẻ".





"Nói thế nghe cũng không sai".





Hai người vừa uống trà vừa tán gẫu, không hề có cảm giác sai trái gì.





Trong khi đó, sắc mặt của nhóm sát thủ đều đã đen lại đến cực điểm, náo loạn nửa ngày rốt cục vẫn bị tên nhóc này gài bẫy. Ngỗng hầm cấp Thiên Võ đắt tiền như vậy sao? Ăn vài bát liền tính giá mấy ngàn vạn lượng? Còn môn chủ của chúng ta nữa, hôm nay có phải đã dùng lộn thuốc rồi hay không? Đó là tiền, tất cả đều là tiền đó! Đã không giúp đỡ đòi tiền thì thôi, còn ngồi uống trà tán gẫu với tên nhóc đó, giúp người ngoài hại người nhà!





"Tất cả đều quay về đi", môn chủ La Sinh Môn thản nhiên nói.


Nhóm sát thủ lại giật giật khóe miệng, thật sự muốn miễn tiền công cho hắn sao?





Cho dù khó chịu nhưng môn chủ đã lên tiếng thì bọn họ vẫn phải lui ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK