Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu bối này là người nặng tình nặng nghĩa, thân xác của Vô Sương bị phá hỏng, làm sao hắn có thể cam tâm. Nước Tiểu Nhật căn cơ đáng sợ, sức lực của một người khó lòng giải quyết được, hắn cần một đội quân hùng hậu. Theo hiểu biết của họ về Cơ Ngân, các cường giả mà hắn muốn điều động chí ít cũng phải đạt đỉnh cao Địa Tạng.





“Đông Hải không phải khu vực tầm thường đâu”.





Long Chiến nói rồi lấy ra lệnh bài hoàng đế.





Hành động dứt khoát như vậy đủ thấy mức độ tín nhiệm của ông ta dành cho Cơ Ngân.





“Vãn bối biết chừng mực”.





Triệu Bân nhận lấy lệnh bài rồi quay người rời đi.





“Mau mau mau!”





Đế đô trong đêm không hề yên tĩnh, đáng lẽ ra xung quanh phải lặng ngắt như tờ, nhưng lúc này đây lại ồn ào náo động. Binh tướng mặc áo giáp và mang theo đao kiếm cưỡi chiến mã chạy ào ào trên các con đường lớn: có ngự lâm quân, có hoàng ảnh vệ, tu vi không thấp. Người nào người nấy thấp nhất cũng đạt đỉnh Địa Tạng.





Tất nhiên là Triệu Bân đang điều binh.





Cũng giống như lời Long Chiến và hoàng phi từng nói.





Cường giả mà hắn điều động toàn là võ tu đạt đỉnh Địa Tạng và cao thủ Chuẩn Thiên.





Nghĩ thôi cũng đủ biết, nhóm cường giả ở tu vi này tập hợp thành quân đội sẽ mạnh mẽ đến mức nào.





Mạnh mới tốt chứ!





Triệu Bân cần nhất là sức mạnh này.





Đông Hải không phải địa giới bình thường, tuy biên cương của Đại Hạ cũng ở đó, nhưng không có nghĩa nó thuộc về Đại Hạ. Giống như Nam Vực vậy, thế lực chằng chịt và phức tạp, người đông thị phi nhiều, binh tướng cấp thấp chớ nên đi thì tốt hơn, để tránh lúc rơi vào hỗn loạn sẽ trở thành gánh nặng khi rút lui, dù sao thì phép vua thua lệ làng.





Đùng!





Đùng uỳnh uỳnh!





Có lẽ vì người quá đông hoặc cường giả được điều động khí thế quá mạnh, đến mức tiếng vó ngựa gõ xuống nền đất cũng đùng đùng, truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm của đế đô trong đêm khuya.





Nhiều người đang ngủ say thì giật mình tỉnh giấc.





Nhất là những lầu gác gần đường lớn, không ít người vừa dụi mắt vừa mở cửa sổ.





Thấy cảnh tượng này, họ không khỏi sững sờ.


“Chuyện gì thế, sao động tĩnh lớn quá vậy”.





“Lão phu quen rồi, dăm bữa nửa tháng lại ầm ĩ một phen”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK