Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân không cho là vậy, đêm hôm đó là Hùng Thương đòi giết hắn trước, đòi nuốt hắn trước, hắn không thể đứng im cho người ta giết, bị ép đến đường cùng mới triệu hồi vua Man đời đầu và vua Âm Nguyệt.





Đùng!





Một chưởng của Hùng Thương mang khí thế to lớn, nặng nề như ngọn núi.





Triệu Bân chẳng buồn nhìn, phân tâm ra làm hai, một võ hồn điều khiển thiên lôi, một võ hồn khác điều khiển khí huyền hoàng. Thiên lôi bá tuyệt hất văng Hùng Thương, khí huyền hoàng thì biến thành kiếm khí, tấn công thẳng vào mi tâm của đối phương.





Phá!





Một thị vệ áo đen lao tới sau đó vung chưởng tiêu diệt khí huyền hoàng.





Trong thoáng chốc còn có cả đống cường giả khác lao tới, đồng loạt tấn công, đao quang kiếm ảnh bay ngợp trời.





“Thần Long Vẫy Đuôi!”





Triệu Bân thầm quát lên, cưỡng chế mở bí pháp bảo hộ.





Tiếng rồng ngâm trầm đục lập tức vang lên, một con rồng lớn màu vàng xuất hiện, cuộn tròn quanh cơ thể hắn. Đòn tấn công từ cường giả Đại Nguyên, dù là đao mang kiếm quang hay chưởng ấn quyền ảnh đều vỡ tan trong thoáng chốc.





Vì điều này, con rồng khổng lồ cũng nổ tung.





Triệu Bân khẽ “hừ” một tiếng, chịu dư chấn cực mạnh.





“Không từ mọi giá, phải giết hắn!”





Tiếng quát lớn của Nguyên Không vọng xuống từ trên nóc của cung điện đối diện.





Đôi mắt của ông ta còn khát máu hơn Hùng Thương, hai mắt trợn trừng như sắp nứt vậy.





Đâu cần ông ta phải nói, thị vệ Chuẩn Thiên có mặt ở đó đã lao hết vào trong, không chỉ vậy, còn có thêm nhiều cường giả từ các hướng khác kéo tới, có vẻ như không giết chết Thánh Tử Thiên Tông thì không chịu thôi.





“Cơ Ngân, nộp mạng đi!”





Người hô hào vang vọng nhất vẫn là Hùng Thương Đại Nguyên.





Mà người bị đánh thê thảm nhất cũng là ông ta, con chim đầu đàn dễ trúng đạn mà. Ông ta là người xông lên trước tiên, đòn tấn công của Triệu công tử tất nhiên sẽ “chăm sóc” đặc biệt cho ông ta, mới vài ba bận đã bị đánh cho bê bết máu.





Càng như thế thì Hùng Thương càng giận dữ.





Nghĩ tới khi xưa, ông ta là cao thủ Thiên Võ, Cơ Ngân là võ tu Chân Linh, giơ tay lên là có thể tiêu diệt được luôn. Mới qua một năm, cao thủ Thiên Võ năm xưa đứng trước mặt Cơ Ngân lại trở nên yếu ớt như thế, sự cách biệt giữa hai khoảng thời gian khiến ông ta phát điên, phát điên đến mức ngó lơ sức chiến đấu hiện giờ của Cơ Ngân.





“Cút!”





Ánh mắt Triệu Bân lóe lên, chém ra thêm một kiếm khí nữa.





Hùng Thương hộc máu ngay tại chỗ, bị hất văng ra khỏi tẩm cung.





Giết!





Tuy Hùng Thương bại rồi, nhưng cường giả Đại Nguyên vẫn không ngừng xông tới.





Không hổ là vương triều có thực lực tương đương với Đại Hạ, căn cơ rất hùng hậu, cho dù từng bị lừa giết cả trăm vạn quân, cho dù binh lực trống rỗng thì cường giả vẫn nhiều như mây. Nhìn sát khí cuồn cuộn khắp nơi là biết có thêm nhiều cường giả đang kéo tới, trong số đó có cả chưởng giáo và một nhóm thái thượng trưởng lão của Hộ Long Tông, đội hình lớn đến nỗi cao thủ Thiên Võ trông thấy cũng phải sợ hãi.


Đùng! Binh! Đùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK