Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta chết thì cô ta phải chôn cùng".





Ân Minh nhe răng trợn mắt cười dữ tợn giống như một con ác quỷ, hắn ta chắc chắn Cơ Ngân không dám giết mình, giết Ân Minh thì công chúa Đại Hạ cũng sẽ chết, nếu như vậy hôm nay Cơ Ngân liền không thể thoát ra khỏi chỗ này, Đại Hạ Thiên Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Cơ Ngân mà hoàng tộc Đại Hạ cũng vậy.





Triệu Bân trầm mặc nhìn về một phía.





Trong biển người, hắn nhìn thấy một người khoác hắc bào.





Người đó chính là hoàng phi Vũ Linh, hắn đã sớm biết.





"Đừng giết hắn ta".





Ánh mắt của hoàng phi Vũ Linh như đang cầu xin.





Bà ấy không muốn con gái mình phải chôn chung với Ân Minh.





Cho dù muốn giết cũng phải đợi con gái của bà ấy tỉnh lại, đến lúc đó sợi dây liên kết giữa hai nửa Cửu Vĩ sẽ bị cắt đứt và hai kí chủ sẽ không còn liên quan gì đến nhau, cho dù có giết ai thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến người còn lại.





"Hôm nay ta sẽ trả lại ân nghĩa cho tiền bối".





Triệu Bân không nói gì, chỉ có ánh mắt đại biểu cho tất cả.





Hắn cuối cùng cũng buông kiếm xuống, Hoàng Phi đã từng cứu hắn một mạng, đó là một ân tình rất lớn.





Hôm nay hắn không giết Ân Minh chính là đã cứu Long Phi một mạng, hai chuyện này xem như đã bù trừ cho nhau.





Phù!





Nhìn thấy Triệu Bân buông kiếm xuống, hoàng phi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.





Dương Huyền Tông và Linh Lung cũng thở phào nhẹ nhõm.





Ân Minh thân mang nghiệp chướng nặng nề, hắn ta có chết cũng chưa hết tội, nhưng Long Phi thì vô tội.





"Giết đi!"





"Ngươi có giỏi thì giết ta đi!"





Biết Triệu Bân không thể giết mình, Ân Minh lại càng không kiêng nể, hắn ta bật cười ngạo nghễ rồi la hét giống như một con chó điên đang sủa. Ngươi đánh bại được ta thì sao, cuối cùng ngươi vẫn không dám giết ta!





Triệu Bân cười lạnh đặt một tay lên vai Ân Minh, đẩy chân nguyên bá đạo của mình chui vào trong cơ thể Ân Minh. Hắn không hề muốn đả thương đến xương cốt kinh mạch của Ân Minh mà hắn đang muốn đánh thẳng vào căn cơ của Ân Minh.





Ông đây không giết ngươi không có nghĩa là sẽ không phế bỏ ngươi.





Á!





Tiếng hét của Ân Minh vô cùng thảm thiết.





Dương Huyền Tông và những người khác nhìn thấy cảnh này thì trong lòng rất sảng khoái.





Đáng lắm, con mợ nó ngươi đáng bị như vậy lắm.





Cơ Ngân đã không giết ngươi mà ngươi còn cố tình tìm kích thích.





Xem đi, kết quả tất nhiên là căn cơ bị hủy!





“Cơ Ngân”, Ân Trú giận dữ gầm lên, cách không đánh tới một chưởng.





Ông!





Triệu Bân chỉ làm một động tác, kiếm đã ở trên vai Ân Minh.





Hành động này chính là lời đáp trả tốt nhất: nếu như không muốn hắn ta chết thì lão phải đứng ngoan ngoãn ở đó đi.





Thấy vậy, Ân Trú vội vàng rút tay về, gầm lên một tiếng vang vọng khắp thiên hạ: "Thả người ra".





"Mạng của hắn là của ta", Triệu Bân thản nhiên nói.





Không ai phản bác điều này.





Cơ Ngân nói không sai, đại chiến giữa hắn và Ân Minh chính là tử chiến đặt cược cả mạng sống của mình, sau trận đại chiến Cơ Ngân đã thắng cho nên mạng của Ân Minh cũng đã thuộc về Cơ Ngân.





Ân Trú nghiến răng nghiến lợi, không kìm được sát ý lạnh như băng.



Tuy nhiên, Ân Minh đang nằm trong tay Cơ Ngân, lão ta cũng không dám manh động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK