Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Ầm!





Vô Niệm bị Sở Vô Sương chưởng bay lộn ra xa.





Mạnh như nhóc Vô Niệm mà trúng chưởng đó của cô ta xong thì chân nguyên hộ thể cũng lập tức tan biến. Trong lúc hắn ta bay ngược về sau thì miệng còn nôn ra máu, trời mới biết hắn ta đã trúng phải đòn như thế nào, khí huyết vốn dĩ rất dồi dào cuồn cuộn bỗng chốc tụt dốc, khuôn mặt nhỏ vốn hồng hào cũng lập tức trở nên trắng bệch.






Keng!





Sở Vô Sương không di chuyển, chỉ phất nhẹ ống tay áo.





Lập tức, một luồng kiếm khí ngũ sắc từ trong ống tay áo của cô ta phóng ra, đuổi theo nhóc Vô Niệm. Tiếng kiếm khí vút lên đánh vào tâm trí của người nghe, nó giống như tia chớp vút qua thật nhanh, kiếm uy mang sức mạnh có thể hủy diệt tất cả.





“Tiểu sư đệ, cẩn thận đấy!”, Tô Vũ hét lớn lên.







Luồng kiếm khí năm màu đó thật sự rất đáng sợ, nếu như hắn ta bị chém trúng thì nhất định sẽ chết tươi ngay.





Định!





Vô Niệm hét lớn, cố đứng vững lại.





Trong tay hắn ta xuất hiện một thanh đoản kiếm màu bạc lấp lánh, hắn ta lập tức đưa kiếm cản lại phía trước.





“Binh khí tốt!”, lão Âu Dương thấy vậy thì không khỏi thốt lên kinh ngạc.





Không biết thanh đoản kiếm màu bạc được đúc từ vật liệu gì, trên thân kiếm được khắc đầy phù văn, toát lên màu bạc lấp lánh, tiếng kiếm kêu như tiếng đàn, mang trên mình một loại linh khí cổ đại, còn độ cứng của nó thì càng không cần phải nói.





Keng!





Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, to và trong.





Kiếm khí ngũ sắc chuẩn xác đánh lên thanh đoản kiếm màu bạc, làm tóe lên tia lửa trắng. Kiếm bạc rất cứng, đỡ được kiếm khí, nhưng nhóc Vô Niệm thì lại bị chấn động đến bay ra xa.





“Một luồng kiếm khí được tùy tiện đánh ra mà lại có uy lực đến thế sao?”





Tiếng thốt lên kinh ngạc vang khắp hội trường, các trưởng lão Địa Tạng đỉnh cao cũng vô cùng kinh ngạc.





Không phải nhóc Vô Niệm quá yếu mà là Sở Vô Sương quá mạnh, mạnh đến mức vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.





“Sao có thể?”, Triệu Bân chau mày: “Năm loại thuộc tính sao?”





Hắn chắc chắn không sai, đúng là Sở Vô Sương có năm loại thuộc tính trên người.





Hắn chỉ có thể nhìn ra được ba loại là thủy, mộc, phong, còn về hai loại còn lại thì hắn chưa nhìn ra được là thuộc tính gì. Đáng nói là hai thuộc tính đó không có trong ngũ hành, chắc là loại thuộc tính cực kỳ hiếm có trên thế gian.





Kiếm khí ngũ sắc, sức mạnh của năm loại thuộc tính.





Mà đó lại là sự kết hợp hoàn mỹ, thảo nào cô ta lại có uy lực mạnh đến thế.





Từ đòn tấn công đó của Sở Vô Sương, bước đầu hắn đã nhìn thấy được đôi chút về năng lực của cô ta, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, trời mới biết cô thiên chi kiêu nữ đó còn có bao nhiêu tuyệt kỹ đang giấu nữa. Thảo nào cô ta lại cao ngạo, kiêu căng đến mức không coi ai ra gì, bẩm sinh đã có năm loại thuộc tính, cô ta thật sự có tư cách để cao ngạo.





“Phá diệt: Vô


20220219105035-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK