Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Như Ngọc miễn cưỡng gật đầu và không nói gì.





“Vị này là…?”, Lâm Nhung phất nhẹ chiếc quạt xếp, quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới.





“Sư phụ của ta!”, có lẽ vì vội nên Nhan Như Ngọc đã buộc miệng thốt lên.





“Chẳng phải sư phụ của nàng đã qua đời lâu rồi sao?”, Lâm Nhung vẫn còn quan sát Triệu Bân.





“Đây là nhị sư phụ của ta!”





“Ngọc Nhi, ta thấy vai hơi mỏi, qua bóp vai cho sư phụ nào”, Triệu công tử cũng cảm thấy khá thú vị, nói hắn là sư phụ, tên này thật sự diễn xuất như thật, hắn nói với giọng già nua, đặc biệt là chữ “ta” thể hiện cực phong cách.





Nhan Như Ngọc nghe vậy thì nhìn hắn với ánh mắt tóe lửa, nhóc con nhà ngươi được lắm đấy!





Mặc dù vậy, cô ta vẫn bước qua, tự mình đẩy mình xuống hố nên dù có thể nào cũng phải đương đầu thôi. Cô ta cũng giỏi chuyện đó, thường ngày cô ta cũng hay xoa lưng bóp vai cho ông nội, nhưng về phần dùng lực thì phải xem là ai nữa.





Răng rắc!





Tiếng xương khớp gãy vang lên ngay sau đó.





Nhan Như Ngọc dùng lực vừa phải, cô ta thật sự muốn cho hắn biết tay, vừa bóp vừa cười và nói: “Sư phụ, bộ xương già này của người cứng thật đấy, sau này phải vận động nhiều hơn mới được”.





“Có đồ nhi thế này… Ta…”





Triệu Bân tỏ vẻ bình thản nhưng thực tế là đang đau đến nghiến răng nghiến lợi.





Vẫn là câu nói đó, tự mình hại mình, có đau cũng phải ráng thôi.





Hai người kẻ tung người hứng, Lâm Nhung đứng nhìn lại cảm thấy không hợp lý, hai mắt hắn ta híp lại, chân mày cũng nhăn tít, nếu sư phụ là nữ thì bóp vai một lát cũng chẳng sao, nhưng đây lại là sư phụ nam, nghe hai người họ nói chuyện với nhau sao hắn ta cứ cảm thấy như có bí mật gì đó không thể cho người ta biết được.





“Đã chọn được ngày tốt chưa?”, Triệu Bân nhìn Lâm Nhung và bình thản hỏi.





“Vẫn còn đang xem”, Lâm Nhung cười ngoài mặt nhưng ánh mắt lại có vẻ không vui.





Hắn ta là cháu trai của Thượng Dương chân nhân, dù là lão tổ của một tộc gặp hắn ta thì cũng phải khách sáo kiêng nể, ai lại như tên này, ngồi chễm chệ, xem hắn ta là tiểu bối bình thường thật sao? Đương nhiên người luôn cao cao tại thượng như hắn ta không thể nhịn được rồi.


Nhưng có Nhan Như Ngọc ở đây nên vẫn phải giữ hình tượng, dù sao thì cũng là sư phụ của vợ chưa cưới, vẫn phải nể mặt. Một khi cưới được người, hắn ta sẽ không còn khách sáo như thế nữa đâu.





Dám làm hắn ta không vui thì sẽ phải lãnh hậu quả rất nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK