Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất nhiên trước khi cô ta kịp lột lớp da ra thì Triệu Bân đã né tránh được.





May là Triệu Bân né tránh rất nhanh, nếu không đã bị bại lộ.





"Nếu như ta không nhầm thì đó là mặt nạ vô tướng".





Nhan Như Ngọc nhìn Triệu Bân rồi nở nụ cười, đôi mắt đẹp sáng lên, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.





Biểu cảm này giống hệt như một tiểu nha đầu vừa phát hiện ra một điều vô cùng thú vị.





“E rằng cô đã nhìn nhầm rồi”, Triệu Bân chỉ lo vùi đầu chỉnh mặt nạ.





"Ngươi đang nghi ngờ nhãn giới của ta sao?", Nhan Như Ngọc cười rạng rỡ nói.





"Dù sao thì cô cũng là một thánh nữ, hở tí động tay động chân đúng là không có phép tắc".





"Ngươi nói câu này mà không biết xấu hổ sao? Lúc ở di chỉ Ma vực là ai đã lột sạch y phục của ta?"





"Đó ... chỉ là một sự hiểu lầm".





Triệu Bân ho khan một tiếng, vẫn đang liên tục cố dán miếng da lên mặt, đang yên đang lành sao tự nhiên mặt nạ da người lại bị rơi ra? Chẳng lẽ huyết mạch của hắn lại bài xích mặt nạ vô tướng?





Chắc chắn là như vậy rồi.





Lần trước ở Vân U Cốc bởi vì hắn lột xác huyết mạch cho nên mặt nạ da người cũng bị rơi ra.





Nguyên nhân của lần này chắc cũng giống như lần trước, chẳng qua là do hắn không nhận ra sớm mà thôi.





"Lột mặt nạ xuống đi thôi!", Nhan Như Ngọc cười nói.





“Ta vẫn nên đeo nó thì an toàn hơn”, Triệu Bân thản nhiên đáp.





"Cho dù ngươi không lột mặt nạ xuống thì ta cũng biết ngươi là ai", Nhan Như Ngọc chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vương tay vuốt ve khuôn mặt của Triệu Bân: "Cả thiên hạ đều biết chuyện soát hồn đại trận, Cơ Ngân của Thiên Tông, Triệu Bân của thành Vong Cổ, ta thật là ngốc, nên sớm biết hai ngươi là cùng một người mới phải".





Đêm.





Vẫn là khuê phòng đó.





Bầu không khí không biết tại sao lại đột nhiên trở nên lãng mạn.





Triệu Bân đứng như trời trồng trong khi Nhan Như Ngọc thì rất chuyên tâm làm việc, đôi bàn tay giống như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật, sờ tới sờ lui trên khuôn mặt của Triệu Bân, ánh mắt nhìn Triệu Bân mơ màng chưa từng thấy.





Triệu Bân liếc mắt nhìn Nhan Như Ngọc hỏi.


“Ngươi sợ cái gì, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi”, Nhan Như Ngọc vẫn cẩn thận vuốt ve, sau đó bất thình lình lột lớp mặt nạ ra, lọt vào trong tầm mắt của cô ta chính là một khuôn mặt rất đẹp trai, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt hơn khuôn mặt đại chúng kia, điều đó khiến cho khuôn mặt của cô ta trong chớp mắt ửng hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK