Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Lai rất đáng tin cậy, hắn ta đã ngồi khoanh chân dưới đất tĩnh tâm nghiên cứu phật quyển, cả cả thành Thiên Thu chỉ có một mình hắn ta có thể đọc hiểu được nó, phong ấn cấp bậc cao nhất tất nhiên là không đơn giản.





Nhưng chuyện này cũng không quan trọng bằng việc hòa thượng muốn cưới thê tử.





Lão già kia đã nói chỉ cần phá được cấm chế trên Bát Bộ Phù Đồ thì sẽ tìm thê tử cho hắn ta.





Vì chuyện chung thân đại sự cho nên hắn ta phải cố gắng tiến lên! Chỉ nghĩ đến chuyện được ôm thê tử đi ngủ là đã cảm thấy thích rồi!





"Chờ đi!"





Mọi người rời khỏi địa cung, bắt đầu tản ra khắp nơi.





Trong số đó vẫn có một số lão bối ở lại canh giữ địa cung.





Triệu Bân trở lại đỉnh núi Triệu gia để bái tế cha mình.





Phù Dung cũng đang ở đó.





Đã nhiều ngày hắn không gặp mẹ, gương mặt của mẹ hắn đã tiều tụy đi không ít.





Tất cả mọi người ở thành Thiên Thu đều hiểu được tâm trạng của bà ấy, phu quân chết đi còn con dâu thì mất tích, đứa con trai thì đi suốt ngày không thấy bóng dáng, bà ấy không tiều tụy mới là lạ. Bây giờ nhìn thấy con trai mình trở về thì bà ấy mới cười lên được một chút nhưng bên trong nụ cười còn ẩn chứa sự đau lòng bởi vì mái tóc của Triệu Bân đã bạc đi rất nhiều.





Triệu Bân mặc tạp dề bước vào nhà bếp.





Bữa ăn đơn giản chỉ có hai mẹ con.





Sau bữa ăn, Triệu Bân lại leo lên đỉnh núi, ngồi lặng lẽ dưới tán cây rất lâu.





Trong thời gian này cũng có không ít lão bối lên núi, nhưng nhìn thấy hắn như vậy thì đều lặng lẽ rời đi, từ khi ở Nam Vực trở về, Triệu Bân thành Vong Cổ đã trở nên vô cùng yên lặng, không có chút nào giống một thanh niên nữa.





Một lúc sau thì Triệu Bân đã ngồi khoanh chân.





Đừng thấy hắn bên ngoài không xảy ra việc gì mà lầm tưởng, kỳ thật trong cơ thể của hắn lúc này đầy nội thương, trên võ hồn còn có vết nứt, hắn vận chuyển tâm pháp chậm rãi chữa trị, tái tạo khí lực, làm lành võ hồn.





Trong mấy ngày tiếp theo thì thành Thiên Thu trở nên rất náo nhiệt.





Chiến lợi phẩm thu thập được từ Nam Vực đều đã được cất vào bảo khố.





Quy củ ở thành Thiên Thu vẫn như lúc đầu, làm nhiều được nhiều làm ít được ít.





Không có ai phản đối.





Muốn có tài nguyên tu luyện thì phải tự mình ra sức làm việc.


Qua mấy ngày sau cũng không thấy bên phía Hồ Lai có động tĩnh gì, có không ít lão bối đã từng đi ngang qua nhìn lén, thấy tên nhóc đó vẫn đang chăm chú xem phật quyển, vừa xem vừa cau mày, trong mắt hiện lên không ít sự hoang mang.





Dù sao phật quyển cũng không đầy đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK