Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Hắn ta chết còn đau khổ hơn thống soái Đại Nguyên, tự mình hò hét đánh tới, thân mang thiên kiếp tưởng có thể lập được đại công rồi trở về thừa kế ngôi vị hoàng đế Đại Nguyên, không ngờ kết quả lại trở thành thế này. Hắn ta chẳng những không thể triêt hạ quân Xích Diễm, không thể phá nát biên quan Đại Hạ mà còn hại quân mình máu đổ thành sông, khiến cho ngay cả bản thân hắn ta cũng bị tiêu diệt. Câu nói đi ngàn dặm tới dâng đầu cho giặc dường như là đang nói về chính hắn ta lúc này.





Trận chiến này xem ra hắn ta cũng đã lập được công lớn.





Chỉ có điều, hắn ta đã lập được công lớn cho Đại Hạ.





...











Nguyên Anh chết, thiên kiếp cũng tiêu tán.





Tuy nhiên, tướng sĩ Đại Nguyên đang thất kinh hồn vía vẫn đang chạy trốn trong tuyệt vọng.





Một hồi thiên kiếp giết chết hơn năm mươi vạn đại quân, lúc này không chạy trốn chẳng lẽ còn đứng chờ bị đánh chết?





Xét về binh lực, bọn chúng cũng đã mất hết khả năng phản kháng.





Thống soái đã chết, ngay cả biên quan Đại Nguyên cũng đã bị phá, còn đánh thế nào nữa?





Điều quan trọng nhất vẫn là tinh thần tướng sĩ.





Trải qua hai trận thiên kiếp đã khiến cho tất cả tướng sĩ Đại Nguyên đều khiếp sợ.





Đừng nói đến tiểu binh tiểu tướng, ngay cả mấy cường giả Chuẩn Thiên cũng không có ý định chiến đấu tiếp.





Sống trên đời thật không dễ dàng gì, trong thời gian một tháng ngắn ngủi mà bọn chúng đã phải đụng độ tận hai trận thiên kiếp.





Bọn chúng vẫn còn sống được đến tận ngày hôm nay thì thật sự phải biết ơn công lao của mười tám đời tổ tông.





"Muốn chạy?"





Triệu Bân vác theo kiếm Long Uyên đẫm máu trong tay không ngừng đuổi theo.





Không có ai dám nghênh chiến với hắn, không phải vì bọn chúng có thực lực không bằng hắn mà bởi vì bên trong bọn chúng đều đã tồn tại một bóng ma tâm lý. Trong mắt của bọn chúng thì Triệu Bân đã không còn là một con người nữa mà là một sát thần. Dùng hai trận thiên kiếp thảm sát trăm vạn đại quân, ngoài thần thánh ra thì làm gì có ai làm được?





Phía sau lưng hắn, quân Xích Diễm Đại Hạ cũng đã càn quét tới.





Quân địch đã không còn can đảm chống cự nữa, bọn họ có thể dễ dàng đánh vào biên quan Đại Nguyên.





Biên quan là một nơi tốt.





Biên quan không có tướng sĩ trấn giữ lại càng tốt hơn nữa.





Mặc dù biên quan Đại Nguyên đã đổ nát nhưng bảo vật thì vẫn còn không ít, đặc biệt là kho quân giới với số lượng xe nỏ rất lớn được sắp xếp chỉnh tề, toàn bộ đều có thể mang về.





Giết!





Trận chiến vẫn chưa dừng lại.





Quân Xích Diễm Đại Hạ thế như chẻ tre, phá vỡ biên quan, xông pha khắp nơi.





Bọn họ đi theo Triệu Bân đuổi giết tàn binh bại tướng Đại Nguyên suốt hơn tám trăm dặm.





Khi màn đêm buông xuống, thanh âm giết chóc mới dần dần tiêu tan.





Nhìn bao quát thiên địa chỉ thấy chiến trường đỏ rực, chiến kỳ gãy nát, vũ khí nhuốm máu, khắp chiến trường đầy rẫy các bộ phận của cơ thể, xác chết ngổn ngang khắp nơi.





"Mau thu dọn chiến trường".








image.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK