Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con sư tử gầm lên một tiếng rồi ngậm tinh thạch bỏ chạy.





Triệu Bân rất tự giác hái bông hoa bảy màu rồi cẩn thận niêm phong vào trong kho.





Mấy chuyện này hắn đã làm rất quen tay.





Cho nên động tới mấy chuyện tương tự thì hắn cũng rất nhanh tay lẹ mắt.





Đối với những sinh vật khác, bên trong lãnh địa của bọn chúng đều có ít nhiều bảo bối, hắn đi tới đâu cũng vừa đe dọa vừa dụ dỗ để lấy được bảo bối. Hắn xem như cũng rất biết điều, không ý mạnh mà cướp đoạt bảo bối của người ta, trái lại còn thương lượng trao đổi đàng hoàng.





Nguyệt Thần xếch mắt lên liếc nhìn hắn.





Theo như cô ta thấy thì cái tên này chẳng khác nào một tên lưu manh đi thu tiền bảo kê hàng tháng, còn sinh vật sống trong cấm địa chính là những người dân lành phải đóng tiền bảo kê hàng tháng cho hắn. Thực lực của hắn đã khủng bố đến mức độ này, hắn chạy đến hỏi bảo bối thì làm gì có sinh vật nào dám không giao ra cho hắn? Bọn chúng đã tu luyện đến trình độ này thì cũng không phải là đám không có đầu óc, xem như là của đi thay mạng thôi.





Hửm?





Đang chạy thì Triệu Bân lại khẽ hừ lạnh một tiếng.





Trong lúc đang thu phí bảo kê thì hắn lại ngửi thấy được khí tức quen thuộc.





"Thì ra tiền bối vẫn còn sống".





Triệu Bân xắn tay áo chạy thẳng về một hướng.





Tiền bối mà hắn đang nhắc đến tất nhiên là môn chủ La Sinh Môn.





Không sai, cô ta vẫn còn sống.





Chẳng qua tình hình bây giờ của cô ta có vẻ không ổn lắm.





Bên trong cấm địa chỗ nào cũng có cạm bẫy, cô ta tuy là cường giả Thiên Võ nhưng cũng phải rơi vào cảnh chật vật, vừa mới trốn thoát khỏi một tà vật thì liền gặp một tà vật khác, đó là một sinh vật có ba đầu sáu tay đang đuổi giết cô ta không buông, ba cái miệng lớn đều liên tục phun ra ngọn lửa màu đen.





Môn chủ La Sinh Môn nghiêng ngả lảo đảo, gian nan bỏ chạy.





So với ai đó thì cô ta mới thật sự là thê thảm, từ khi bước vào biển mây Đọa Tiên đến bây giờ cô ta liên tục giẫm phải cạm bẫy, nếu không phải bị đuổi giết thì đang trên đường bị đuổi giết. Đôi khi cô ta cũng tự hỏi kiếp trước rốt cuộc mình đã tạo nên tội nghiệt gì mà kiếp này lại xui xẻo đến thế.





Chạy được một đoạn thì cô ta lại đột nhiên dừng lại.





Không phải là cô ta không muốn chạy trốn nữa mà là phía trước không còn đường để chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK