Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Cho dù vẻ ngoài của Lăng Phi chưa trưởng thành nhưng não của nó thì vẫn rất "to", vừa nghe Triệu Bân nói thì trong đầu của nó đã viết được ra hẳn một cốt truyện dài đầy ẩn ý.





Triệu Bân cũng lười nói nhảm với Lăng Phi.



vietwriter.vn






Khi đi ngang qua một đỉnh núi, hắn đến thăm U Lan, cô ta đã ngủ một giấc dài, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ thấy một vầng hào quang đang bao bọc lấy thân thể mềm mại của cô ta, huyết mạch đặc biệt vẫn đang diễn hóa cực mạnh bên trong cơ thể.





Sau đó hắn đã xuất hiện trên ngọn núi của Triệu gia.





Hắn đứng lẳng lặng phía trước phủ đệ Triệu gia.





Tòa phủ đệ này đã được Triệu gia xây dựng rất cẩn thận, giống hệt như phủ đệ Triệu gia cũ trong trí nhớ của hắn, khiến cho hắn ảo tưởng rằng mình vẫn đang ở thành Vong Cổ. Hắn chỉ mới xa quê hương có mấy tháng mà giống như đã xa quê hương cả trăm năm vậy. Cuộc sống xa quê hương cũng không quá tệ, nhưng thật tiếc khi cả bố và mẹ của hắn đều không có ở đây.



vietwriter.vn






“Tam ca về nhà rồi”, Triệu Xuyên lên tiếng gọi.





"Về nhà rồi", Triệu Bân mỉm cười bước vào tòa phủ đệ.





Như có thể thấy từ bên ngoài, tòa phủ đệ này giống tòa phủ đệ cũ y như đúc, có biệt uyển của bố, khuê phòng của mẹ và căn phòng cũ của hắn. Phòng ốc, mái ngói, đình viện,... tất cả dường như đều được sao chép một cách hoàn hảo, bài vị tổ tông đều đã được thờ phụng trở lại bên trong từ đường yên tĩnh của Triệu gia.





"Ăn cơm thôi".





Mọi người của Triệu gia đang bày tiệc ở ngoài vườn.





Khung cảnh thật ấm áp.





Người của Ma gia chưa tới quấy rầy, hiếm khi mới có thời gian yên bình.





Khi màn đêm buông xuống, Triệu Bân đứng dậy rời bàn về phòng, trước khi đi còn để lại rất nhiều tài nguyên tu luyện cho Triệu gia, đủ để dùng trong mấy tháng, sau này sẽ còn có nhiều hơn nữa.





Hắn lấy ra chiếc giường băng ngọc, bố của hắn đang nằm ngủ yên ở bên trên.





Hắn lại lấy ra quan tài băng ngọc, vợ của hắn cũng đang nằm ngủ yên ở bên trong.





Chắc là do quá mệt cho nên hắn cũng đã ngủ quên lúc nào không hay.





Nhưng giấc ngủ của hắn không được yên bình, hình như hắn đã gặp ác mộng khiến cho hàng lông mày của hắn cau chặt lại, thỉnh thoảng còn đau đớn nhăn mặt, ngoài ra hắn lại lẩm bẩm một câu nói mơ, luôn luôn là một câu "vĩnh hằng thiên" kéo dài rất lâu không tiêu tán.





Hắn gặp ác mộng mà trạng thái của Nguyệt Thần cũng không tốt.





Cô ta đang chéo chân nằm trên mặt trăng lắng đọng lại hồn thể, xung quanh hồn thể được bao phủ bởi một lớp sương mù mơ màng. Đôi lông mày xinh đẹp của cô ta còn cau chặt hơn lông mày của Triệu Bân lúc này. Cô ta là thần cho nên về cơ bản không thể mơ, nếu như cô ta mơ thì đó chính là một lời tiên đoán.





Không biết cô ta đã mơ thấy gì, chỉ biết nét mặt của cô ta trông rất đau đớn.





Phá!





Khẽ quát một tiếng, cô ta mở to mắt.





Ngay lúc đó cô ta cũng đứng dậy nhìn vào hư không, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại thành một đường thẳng, cô ta không cảm nhận sai, trong bóng tối chắc chắn có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ta, hoặc cũng có thể nói là đang nhìn chằm chằm vào Triệu Bân. Xem ra kẻ đó đang nhìn chằm chằm vào Triệu Bân thì đúng hơn, chỉ vì cô ta đang ở trong ý thức của Triệu Bân mới có thể mơ hồ nắm bắt được. Triệu Bân là phàm nhân cho nên tất nhiên là không thể nhận thức được, nhưng cô ta là thần, cảm giác của cô ta không bao giờ sai.








20220325115520-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK