Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi này có nhiều người như vậy, thế mà bầu không khí lại đột nhiên trở nên yên ắng!

Lúc này, một đám bằng hữu trong vườn đều bị lời nói của Triệu Bân làm cho sửng sốt, tu vi cao thâm như lão mập cùng Chư Cát Huyền Đạo cũng phải ngẩn người ra đó, Triệu Bân nói ra điều đó với vẻ mặt đầy tự hào, hơn nữa còn có chút ngang ngược, họ cũng không biết Triệu Bân lấy đâu ra mặt mũi mà dám nói ra điều đó, đầu óc của hắn bị lừa đá rồi hay sao?

Con mợ nó, không ngậm miệng lại được!

Khóe miệng của Triệu Bân trong nháy mắt lại co giật mấy chục cái.

Đúng là gừng càng già càng cay.

Sư phụ không tự nhiên mà bái được, thần linh cũng không tự nhiên mà được phong thần, cũng như Tú Nhi vậy, vô cùng xuất chúng trong mấy chuyện hại người này, lúc nào cũng chờ đến đúng thời điểm thích hợp, trước tiên để cho đồ nhi gặp chuyện vui mừng thật lớn, rồi ngay lập tức đạp đồ nhi xuống hố cho chết.

"Còn có chuyện đó sao?"

"Tắm khi nào, tắm ở đâu, nhìn rõ không?"

"Nói nhanh đi! Thật là bất ngờ quá".

Trong chớp mắt, sự yên tĩnh lúc nãy đã biến mất, tiếng bàn tán lại vang lên, ai cũng ngừng việc đang làm, tên mập ngừng phát bạc, nhóc hám tiền ngừng đếm bạc, vị đang ngồi trên cây cũng không nhúc nhích nữa, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Xích Yên.

Ở đây, ngoại trừ Triệu Bân thì cô ta cũng đang cảm thấy rất nóng trong người.

Trong phút chốc, hai má của cô ta đỏ hết cả lên, sắc đỏ lan đến cổ, đầu óc của cô ta ong ong. Lúc đầu cô ta còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng bây giờ xem ra là mình không hề nghe nhầm, chính bởi vì cô ta không có nghe nhầm cho nên gương mặt mới đỏ bừng lên như vậy, cũng không biết là do xấu hổ hay tức giận mà trong đôi mắt đẹp của cô ta đã bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ.

Thảo nào.

Thảo nào lần đầu tiên gặp Triệu Bân thì cô ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

Kẻ kia cũng bị cụt một cánh tay.

Hôm nay bình tĩnh nhìn lại lần nữa, bóng dáng của Triệu Bân cùng với kẻ kia quả nhiên chính là của cùng một người.

"Ta bấm ngón tay tính toán, xem ra có người nào đó đã muốn nổi đóa rồi".

"Lão phu cũng tính ra là sắp có người bị đánh".

"Ta chuẩn bị sẵn sàng để hóng chuyện rồi đó".

Gặp lúc dầu sôi lửa bỏng, sẽ luôn xuất hiện những người muốn thêm dầu vào lửa, sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.

"Chạy, chạy đi đâu".

Tiếng mắng người đã vang lên, Xích Yên phóng ra nhanh như gió, một chưởng đánh ngã Triệu Bân đang bỏ chạy, sau đó cưỡi lên người hắn, đánh hắn không ra hình người, mắt mũi miệng đều bị dập nát bét, ngay cả lão mập nhìn thấy cũng không khỏi giật giật khóe miệng.

"Ta không nhìn thấy gì cả".

Triệu Bân kêu la om sòm, muốn đứng dậy nhưng không thể nào đứng dậy nổi vì Xích Yên đã tức giận dùng lực đè lên người hắn.

"Ngươi còn dám nói".

Xích Yên quát lên, vô cùng dọa người.

Bất kỳ cô gái nào cũng sẽ nổi giận trước một chuyện như vậy!

Đã nhìn rồi thì thôi đi, lại còn dám nói ra trước mặt của mọi người?

Lần này thì hay rồi, đã để cho bà đây bắt được ngươi!

"Nhìn cũng lỡ nhìn rồi, cô còn muốn gì nữa!"

"Ta đã thấy hết toàn thân của cô rồi, vóc dáng cũng không tệ lắm".

"Trắng, rất là trắng".

Thế mà Triệu thiếu gia vẫn còn ngang ngược, đã bị đánh nhừ tử mà lời nói ra vẫn vô cùng thiếu đứng đắn, vì hắn nói liên tục, cho nên hắn cũng bị đánh liên tục không kịp thở.

Đây chính là công lao của Nguyệt Thần.

Tú Nhi mà đã muốn chơi ai thì kẻ đó chắc chắn phải gặp chuyện thê thảm.

"Đúng là một hảo hán".

Khán giả vừa hóng chuyện vừa tặc lưỡi, cũng có không ít người bật ngón tay cái lên khen ngợi Triệu Bân, không biết là do hắn bị đánh còn quá nhẹ, hay là do hắn bản tính không biết xấu hổ, đã làm chuyện sai trái còn dám kích động Xích Yên, cô gái này mỗi khi nổi điên lên thì người thân cũng không nhận.

"Vợ hắn còn ngồi đây chứ?"

Tên mập ho khan, liếc nhìn Liễu Tâm Như.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ ấy cũng đang đỏ bừng.

Thành thật mà nói, nàng ứng phó không kịp.

Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng mắt chữ A mồm chữ O, chuyện gì đang xảy ra thế này? Thiếu gia nhà bọn họ ngày thường đâu có như vậy! Sao hôm nay thiếu gia lại có thể lưu manh đến thế chứ?

"Không phải ta nói, hự. . . !"

Triệu Bân oan ức vô cùng, còn không dám há miệng, hai tay gắt gao che miệng lại, lúc mới bị đánh thì hai tay ôm đầu, bây giờ chỉ có thể dùng hai tay ôm miệng, bưng bít chặt chẽ, nếu để cho Nguyệt Thần nói xằng nói bậy thêm lời nào nữa thì nhất định ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn!

"Nói, ta để cho ngươi nói".

Xích Yên thật sự đã phát điên, vừa thẹn vừa giận, cầm một chân của Triệu Bân hung hăng nện xuống đất, lại tát hắn một cái, ra tay liên tục không dứt! Có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất đang rung lên khi cô ta đánh người.

Người xưa có câu, đi đêm ắt có ngày gặp ma.

Hôm nay Triệu Bân mới có thể hiểu được sâu sắc ý nghĩa của câu này, từ trước tới giờ vẫn luôn là hắn đi gài người ta chứ chẳng có ai gài được hắn, tối nay cuối cùng thì hắn cũng đã bị gài. Xích Yên ra tay nhẫn tâm vô cùng, có trời mới biết hắn đã gãy bao nhiêu cái xương, rách toát bao nhiêu gân mạch.

"Trông đau quá".

Mấy người có mặt đều cảm thấy nhấp nhổm, cảnh tượng trước mắt thật có chút máu me.

Hí hí hí!

Nguyệt Thần bật cười khoái trá, tối nay là lúc mà cô ta cảm thấy vui sướng nhất trong những ngày qua.

Dám đấu với bà hả, xem bà đây gài chết ngươi.

Triệu Bân không còn tâm trí gì mà mắng cô ta, lúc này hắn đã bị đánh đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa.

Tiếng ầm ầm cứ vang lên mãi, không biết khi nào mới dứt.

Cuối cùng thì Xích Yên cũng rời đi, mang theo một bụng tức giận. Nãy giờ cô ta đã dùng sự tức giận đó để che đậy nội tâm đang rất xấu hổ của mình, bây giờ thì cô ta phải nhanh chóng đi tìm một cái lỗ để chui vào, thật là quá mất mặt!

Cô ta đi rồi, Triệu Bân vẫn nằm đó.

Trên mặt đất có một vũng máu và một cái hố hình người, người trong hố bị Xích Yên đánh đến mức muốn tàn phế, thân thể lúc này vẫn còn đang co giật, trong miệng trào máu, tay đau, chân đau, dạ dày đau,… Nói chung, chỗ nào trên người hắn lúc này cũng đau đớn không tả nổi.

"Tên nhóc, còn sống không vậy?"

Tên mập ngồi xổm xuống, lấy tay chọc chọc Triệu Bân.

"Cô ta đi chưa?"

Triệu Bân thấp giọng hỏi, hàm ý rất rõ ràng, nếu cô ta bỏ đi rồi thì ta mới dám đứng dậy, còn nếu cô ta chưa bỏ đi thì hắn sẽ tiếp tục nằm, đã đánh hắn thảm thương như vậy rồi, hắn cũng không tin là cô ta vẫn còn đánh được nữa, chỉ còn lại mấy người bọn họ thì cũng dễ nói chuyện hơn mà!

"Đi rồi".

"Ơn trời!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK