Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thình thịch!

Triệu Bân nghe Nguyệt Thần nói thì thầm nuốt nước bọt liên tục.

Nhanh cũng phải mất một trăm năm sao?

Thời gian như thế thì có vẻ hơi dài, e rằng hắn vẫn chưa luyện được Thiên Nhãn thì đã chết mất rồi. Từ đó có thể thấy việc tạo ra được Thiên Nhãn phải khó khăn đến mức độ nào. Nhưng nếu như luyện được thì nhất định sẽ kinh hãi thế tục, thần thông Thiên Nhãn đã nói như thế.

Nhưng thật ra Nguyệt Thần đang lừa hắn.

Với thiên phú của Triệu Bân thì cần gì đến một trăm năm, theo như cô ta đoán thì nhiều nhất là mấy tháng thôi.

Pháp môn thì pháp môn nhưng khả năng lĩnh ngộ cũng vô cùng quan trọng.

Rõ ràng là tốc độ lĩnh ngộ của Triệu Bân rất phi thường. Trong số những người phàm mà cô ta đã gặp trong đời thì hắn là người có khả năng thiên phú cao nhất, đến cả hậu duệ truyền thừa của thần linh cũng chưa chắc hơn được hắn. Tư chất có lẽ có thể thay đổi được nhưng khả năng thiên phú là trời sinh, Triệu Bân sinh ra đã khác người, chuyện này có lẽ có liên quan đến lai lịch của hắn.

Cái tên này không phải là người bình thường.

Ít ra theo cô ta thấy thì hắn không tầm thường. Chỉ vì bóng dáng quen thuộc đó đã đến

Nhưng cô ta vẫn chưa nhớ ra được là nhân tài nào.

“Tú Nhi, ta xem thiên thư thấy có nhắc đến ngày cực dương một trăm năm mới có một lần, chuyện này có thật sự tồn tại không?”

Triệu Bân lại hỏi.

Ngày cực dương một trăm năm mới có một lần, là ngày thuần dương, mọi âm tà trên thế gian đều phải né tránh. Chỉ có điều, một trăm năm thì mới có một lần, mà hôm đó mặt trời sẽ nóng bỏng và chói chang nhất, nếu như luyện Thiên Nhãn vào hôm đó thì không biết sẽ có chuyện thần kỳ gì xảy ra hay không.

Nguyệt Thần vừa nhìn là đã nhận ra được suy tính của hắn.

Đã nói rồi mà, tên nhóc này không hề ngốc, hắn vẫn còn sáng suốt lắm, biết học những thứ có ích.

Đúng thật là có ngày cực dương một trăm năm mới có một lần.

Giống như những gì Triệu Bân đã xem được, một trăm năm mới có một lần không phải là do con người mà là do tự nhiên tạo ra. Luyện Thiên Nhãn vào hôm đó thì khả năng thành công sẽ tăng gấp bội nhưng lại không cần tốn quá nhiều công sức. Mà vận may của Triệu Bân lại khá tốt, không bao lâu nữa là đến ngày cực dương một trăm năm mới có một lần, có thể luyện được Thiên Nhãn hay không thì trông cậy hết vào hôm đó. Cũng chính vì vậy nên cô ta mới truyền bí thuật này cho hắn để chuẩn bị cho ngày cực dương.

Ba tiếng đồng hồ sau, Triệu Bân thu tầm mắt lại.

Hai mắt của hắn tối sầm lại trong vài giây.

Sau đó mới từ từ sáng trở lại.

Việc hướng mắt nhìn về mặt trời, kết hợp với thần thông Thiên Nhãn khiến mắt hắn có đôi chút thay đổi, trở nên sâu thẳm hơn, nhìn kĩ tròng mắt thì có thể nhìn thấy được bóng mặt trời mờ ảo, chỉ có điều nó lúc ẩn lúc hiện. Nếu thật sự luyện được Thiên Nhãn thì nó mới hiện lên một cách chân thực.

Dù cho là như vậy thì cũng có rất nhiều mặt lợi.

Lúc này hắn đã nhìn thế giới rõ ràng hơn lúc ban đầu nhiều. Nếu thêm ít ngày nữa thì những thứ như thuật dịch dung, thuật biến hình đều không thoát khỏi mắt hắn. Hắn không chỉ luyện Thiên Nhãn không thôi mà còn có cả tầm nhìn, hắn đã ngộ ra hết mọi thứ.

Khi trời dần chuyển tối thì hắn mới thu dọn đồ đạc xuống núi.

Không thể không nói, trận mưa dông đó thật sự đã mang đến rất nhiều may mắn, tinh thần lột xác thành võ hồn, còn nhận được không ít chiến lợi phẩm. Nguyệt Thần cũng rất rộng rãi, truyền thụ cho hắn hai bí thuật là chú định thân và bùa định thân đều rất hữu dụng, thần thông Thiên Nhãn thì lại càng bá đạo hơn.

Lúc hắn về lại thành Vong Cổ thì màn đêm đã buông xuống.

Giống như thường ngày, thành Vong Cổ vào ban đêm vô cùng nhộn nhịp, tiếng hò hét lúc trầm lúc bổng.

Ế?

Lúc hắn đi ngang qua cửa hàng binh khí của nhà họ Liễu thì đột ngột dừng lại.

Cửa hàng binh khí của nhà họ Liễu đã đóng cửa rất lâu rồi, không ngờ đã mở cửa trở lại. Chắc là mở cửa vào hôm nay, trên bảng hiệu còn treo lụa đỏ, mặt tiền cũng được mở rộng không ít. Dù là ban đêm nhưng vẫn có người ra vào, phần lớn là đến mua binh khí.

“Nhà họ Liễu giàu có thật, họ lại tìm một luyện khí sư nữa đấy!”

“Nghe nói đấy còn là bậc thầy luyện khí sư có khả năng chống lại tia chớp nữa cơ”.

“Hơn nữa chất lượng của binh khí cũng tốt lắm!”

Khách đến mua hàng rất nhiều, tốp ba tốp năm vừa đi vừa nói chuyện với nhau, ai cũng cầm binh khí, dùng vải lau, nâng niu không nỡ rời tay, chắc là mới mua xong.

Triệu Bân thu ánh nhìn lại, hòa cùng dòng người đi vào trong.

Đã bao nhiêu ngày rồi, từ lúc linh mạch bị đứt thì đây là lần đầu tiên hắn đến cửa hàng binh khí của nhà họ Liễu. Nó thật sự sang trọng hơn của nhà họ Triệu, mặt tiền lớn hơn, bên trong cửa hàng cũng cực kỳ rộng rãi, binh khí ngập tràn trên các kệ hàng, đủ các chủng loại, thứ gì cũng có.

“Khá lắm!”

Triệu Bân cầm một thanh kiếm vàng lên, quan sát một lượt thì thấy chất lượng rất tốt, so với binh khí của nhà hắn thì không hơn không kém, quan trọng nhất là chỗ này bán giá rẻ hơn.

“Luyện khí sư được gia tộc lớn tìm về đúng thật là không tầm thường!”

“Gia tộc lớn?”

“Luyện khí sư của nhà họ Liễu là luyện khí sư được gia tộc lớn giới thiệu, còn về phần là gia tộc lớn nào thì vẫn chưa biết, chỉ biết họ đến để giúp nhà họ Liễu đối phó với nhà họ Triệu thôi”.

“Không chỉ có ngành rèn binh khí mà gia tộc lớn còn lấn sân vào những ngành nghề khác nữa, mục tiêu rất rõ ràng, họ muốn đánh cho nhà họ Triệu không cách nào ngóc đầu dậy nổi!”

“Cũng đúng, Triệu Bân đã gây thù với quá nhiều người rồi!”

Trong lúc lựa binh khí, những người đến mua binh khí cũng không quên to nhỏ tám chuyện với nhau.

“Vậy là chúng đã bắt đầu ra tay rồi à?”

Triệu Bân lẩm bẩm, có nhiều gia tộc lớn tham gia vào như vậy, nhà họ Triệu không bị chèn ép tới sụp đổ mới là chuyện lạ. Dù sao thì gia tộc ẩn danh đó cũng có thế lực lớn mạnh, hơn nữa, cũng không phải chỉ có một hai nhà. Nhà họ Triệu của hắn chỉ là một gia tộc nhỏ, sao chịu nỗi sự giày vò của bọn họ.

“Phải tìm cách uy hiếp đè ép mới được!”

Triệu Bân đặt thanh kiếm vàng xuống lại, vừa đi vừa lẩm bẩm, uy hiếp tức là hù dọa, phải chọn thời điểm thích hợp, kéo “sư phụ” mà hắn bịa ra đi loanh quanh. Có một tôn giả cảnh giới Thiên Võ ở đó thì e là gia tộc lớn cũng không dám làm càn.

Trước khi hắn ra khỏi cửa thì vừa hay gặp một cô gái xinh đẹp đi vào.

Đó là Liễu Như Nguyệt, không biết tại sao cô ta lại rảnh rỗi, có thời gian chạy đến chỗ này nữa. Lúc cô ta và Triệu Bân lạnh lùng và thờ ơ lướt qua nhau, cô ta đã hơi chau mày, dường như có cảm giác quen thuộc, nhưng khổ nỗi Triệu Bân đội mũ áo khoác nên cô ta không nhìn được mặt hắn.

“Thể Thiên Linh bá đạo thật!”

Triệu Bân thầm xuýt xoa trong bụng, tu vi của Liễu Như Nguyệt lại tăng thêm một bậc, đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Chân Linh. Nếu như có đủ cơ duyên thì trên năm mươi phần trăm là có thể tiến lên cấp Huyền Dương. Hơn nữa, huyết mạch Thiên Linh và chân lực của cô ta đều lớn mạnh, chân nguyên cũng càng thêm cuồn cuộn. Nếu người như cô ta ở cảnh giới Huyền Dương thì nhất định sẽ không có đối thủ.

“Tú Nhi, có thể tạo ra huyết mạch không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK