Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người già vội lấy bản đồ ra, chỉ rõ tuyến đường.





“Cảm ơn!”





Triệu Bân nói rồi bay lên trời.





Trước khi đi, hắn còn ngoái đầu nhìn lại, mấy lão tiền bối này đều đã tới điểm cuối của cuộc đời, chuẩn bị chết trên đảo này, thế nên hắn cũng không cưỡng ép họ, đi hay ở, đó đều là sự lựa chọn của họ.





Lãnh thổ Nam Vực mênh mông, sóng cuộn trào dữ dội.





Triệu Bân bay một đường thẳng tới thẳng tới bờ biển.





Nữ soái có vẻ rất mệt nên ngủ cả một ngày, ngủ rất an ổn. Lưng của Triệu Bân cũng ấm áp, xua tan hàn ý trong cơ thể cô ta, giúp cô ta không bị lạnh, cảm giác như đang đắm mình dưới ánh mặt trời.





“Dị bảo!”





“Lại có dị bảo!”





Khi đi ngang qua một vùng biển, Triệu Bân nghe thấy tiếng quát.





Đúng vậy, lại có bảo vật rớt từ trên trời xuống, là một ngôi sao băng màu đỏ.





Triệu Bân cũng không nhìn, cũng không định đi tìm bảo vật kia.





Lúc này, điều quan trọng nhất là mau chóng tìm được đội tàu của Bạch gia, hai người họ không thể xảy ra sự cố gì nữa.





Hắn không muốn xảy ra điều gì ngoài ý muốn nhưng bất ngờ vẫn tìm tới hắn.





Hải tặc!





Vừa ra hải vực là gặp hải tặc. Ba, năm chiếc thuyền chiến trên biển, trên không còn có tọa kỵ phi hành, bọn chúng cầm theo đại đao, mặt mày hung ác, kiểu này là chuyên chặn đường cướp bóc rồi!





“Để tiền lại!”





“Để cô ta lại luôn!”





Tên thủ lĩnh bọn cướp cười lạnh, trong mắt lóe lên tia hung hăng.





Triệu Bân cũng hừ lạnh một tiếng, người lao tới, tung ra cả đống bùa nổ.





Bọn cướp chưa kịp đề phòng đã bị nổ văng đầy trời, có không ít kẻ bị nổ chết luôn.





“Nhóc con khá lắm!”





Thủ lĩnh hét to, vung đao xông tới.





Triệu Bân cũng chẳng thèm nhịn mà dùng chiêu hồn ngự Long Uyên, chém một kiếm ra.





Hắn cũng không ham chiến mà xoay người rời khỏi đó.





“Bảo vật, trên người hắn có bảo vật!”





Tên thủ lĩnh này cũng khá thú vị, gã không đuổi theo Triệu Bân mà khàn giọng hét lên.





Hành động này không phải làm cho vui, vùng biển phía trước có bóng người hiện ra, là hai kẻ mặc áo đen. Có lẽ vì đã thấy sao băng nên mới chạy tới giành bảo vật, còn tu vi thì sao, hiển nhiên là Chuẩn Thiên rồi.





Bảo vật?





Nghe thấy thủ lĩnh hải tặc hét lên, hai ông già kia nhướng mày.





Thấy tu vi Triệu Bân không cao, một tên áo đen ra tay.





Chỉ cần tung một chưởng thôi, chẳng có gì phiền phức đâu.





Thủ lĩnh hải tặc gào lên xong thì xoay người bỏ chạy.





Gã không chỉ cướp bóc mà còn biết gài hàng, cho nổ người của ta, ngươi đừng mơ chạy thoát!





“Cút đi!”





Triệu Bân quát lạnh, tung ra một quyền đánh bay lão già áo đen vừa tung chiêu.





Lão già áo đen thứ hai thấy thế thì hoảng hốt, tên nhóc này rất mạnh!





“Đuổi theo!”





Lão già thứ nhất giận dữ, lúc trước không dùng toàn lực mới bị tổn thương như thế.





Giờ ông ta muốn lấy lại thể diện, một Địa Tạng mạnh như thế, không có bảo bối gì mới là chuyện lạ.





Ông già áo đen thứ hai cũng không chạy, vội bám theo.





Ầm! Bùm! Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK