Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng cười đó rất mơ hồ, không biết từ đâu vọng lại, cũng không tìm được nguồn gốc, chỉ biết nó chứa đầy ma lực. Đừng nói tới Triệu Bân, đến cả môn chủ La Sinh Môn nghe được cũng thấy hoảng hồn, đôi mắt trong veo ảm đạm đi hẳn.





Cùng với tiếng cười đó, Vân U Cốc xảy ra biến hóa, đất trời lại có thêm mây khói, từng tia từng lọn nhuốm cùng ánh sáng, như mơ như ảo.





“Ảo ảnh!”





Môn chủ La Sinh Môn khẽ nhíu mày, vội vàng lưu chuyển tâm pháp, đối đầu với ảo ảnh.





Thế nhưng, điều khiến cô ta kinh ngạc là cô ta không chống lại được ảo ảnh, hay nói cách khác, không chống lại được tiếng cười khanh khách kia. Nó thực sự có ma lực vô tận, bất chấp tất cả, tấn công thẳng vào võ hồn.





Với tình thế này, tâm trí của họ sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm.





Không nghĩ nhiều, cô ta vội vàng lấy bảo liên đăng của Triệu Bân, dùng chân nguyên để châm nó.





Tiếc rằng không hữu dụng.





Quên mất, cần tới tiên lực của người nào đó mới được, cô ta lập tức phất tay, lấy một luồng tiên khí từ cơ thể Triệu Bân, đốt liên hỏa lên lần nữa.





Đáng tiếc là vẫn không hữu dụng.





“Thả ta xuống, cần ta điều khiển mới được!”, Triệu Bân nói, thần thái đã cực kỳ mơ hồ, đến môn chủ La Sinh Môn còn không chịu nổi tiếng cười này chứ nói gì tới hắn.





Soạt!





Môn chủ La Sinh Môn phất tay, cởi dây trói cho Triệu Bân, cũng giải bớt phong ấn cho hắn.











Triệu Bân không nói nhiều, dùng ra một tia tiên lực, thắp sáng liên hỏa, ánh sáng vàng rực bao phủ hai người họ, đẩy lùi cảnh ảo, ngăn cách luôn tiếng cười của phụ nữ kia, lúc này hai người họ mới tỉnh táo lại.





Phù!





Triệu Bân thở dài một hơi, quay đầu định bỏ chạy.





Môn chủ La Sinh Môn vươn tay kéo hắn lại, còn tiện tay lấy ra một sợi xích sắt đen nhánh, trói chặt cổ tay Triệu Bân với cổ tay cô ta lại: Không thể để tên này chạy mất được! Triệu Bân chạy mất cũng không sao nhưng nếu bảo liên đăng mà tắt thì cô ta thảm rồi!





Triệu Bân cười gượng, vẫn còn muốn chạy.


Ngặt nỗi môn chủ La Sinh Môn chỉ giải cho hắn một ít phong ấn, bây giờ hắn còn không thể dùng ra dù chỉ một chút chiến lực, thế thì chạy con khỉ gì!





Có điều, hắn tự thấy mình vẫn còn có chút giá trị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK