Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân gầm gừ, hai mắt đỏ ngầu, hắn điên cuồng truyền Tiên lực vào trong cơ thể Vân Yên, cố gắng hồi sinh tâm mạch đang dần chết đi của cô ta nhưng hắn biết rằng tất cả những điều này đều vô ích.





Hắn đã thi triển ra một kiếm tuyệt sát, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội thoát thân nào.





Là do hắn đã đánh giá thấp sư phụ của mình, không ngờ nước vong tình không thể ảnh hưởng đến sư phụ, thậm chí sư phụ còn có thể tránh được cảm tri lực của hắn. Nếu như hắn sớm biết Vân Yên có mặt ở đây thì hắn đã thi triển thuấn thân tuyệt sát, không để sư phụ có cơ hội di thiên hoán địa.





"Cầu xin ngươi tha cho cô ta".





Vân Yên khẽ lẩm bẩm, nắm chặt tay Triệu Bân.





Triệu Bân im lặng, hai mắt đỏ rực, dù biết là vô dụng nhưng hắn vẫn không ngừng truyền Tiên lực, oan có đầu nợ có chủ, hắn hận Vân Phương chứ không phải Vân Yên, vị sư phụ này đối với hắn cũng không tệ.





"Cầu xin ngươi tha cho cô ta".





Vân Yên vẫn đang nói, đôi mắt xinh đẹp lim dim, nước mắt chảy dài trên má. Trong chớp mắt cô ta cảm thấy hận bản thân mình vô cùng, đã biết Triệu Bân vô cùng hận Vân Phượng nhưng cô ta vẫn cầu xin đồ nhi như thế này.





Không biết nỗi khổ của người thì cũng không có tư cách khuyên người sống thiện.





Câu nói này không biết trước đây cô ta đã nói bao nhiêu lần thế mà bây giờ cô ta lại đang phạm vào chính nguyên tắc của nó.





"Cầu xin ngươi tha cho cô ta".





Cô ta vẫn dùng hết sức để cầu xin.





Cô ta vẫn đang chờ đợi câu trả lời của đồ nhi, một mạng đền một mạng, cô ta muốn dùng mạng của cô ta để đổi lấy mạng của Triệu Uyên.





Triệu Bân không đáp, chỉ điên cuồng truyền Tiên lực.





Nhưng cho dù hắn có làm thế nào thì Tiên lực của hắn cũng không thể khiến cho sinh cơ của Vân Yên ngừng mất đi, đi cùng với sự diệt vong của sinh cơ còn là sự héo mòn của huyết mạch.





Nói cách khác, huyết mạch của cô ta đã bị một nguồn năng lượng thần bí nuốt chửng.





Đó chính là ma chú Ám Hắc, cho dù Vân Yên có chết thì nó cũng không buông tha cho lực huyết mạch của cô ta.





"Cầu xin ngươi..."


Giọng nói của Vân Yên đuối dần.





Tia ánh sáng cuối cùng bên trong đôi mắt ảm đạm của cô ta đã tan biến, đôi má đẫm lệ nhẹ nhàng nghiêng vào trong vòng tay của đồ nhi, đôi tay vẫn nắm chặt lấy Triệu Bân cầu xin, đến tận lúc chết cô ta vẫn đợi câu trả lời của hắn nhưng đáng tiếc là không đợi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK