Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này bọn họ đã đưa theo lực lượng đủ mạnh.





Mười vạn đại quân của Đại Hạ thì đã sao? Cơ Ngân giết chết cảnh giới Thiên Võ có hề gì? Bốn bên cùng xông lên, hợp sức vây đánh, trong lúc đó kêu gọi thêm đồng minh thì đừng ai trong những người này mơ thoát khỏi được Đông Hải.





“Lại có kịch hay nữa rồi!”





Khán giả đứng thẳng người lên, mắt ai cũng sáng choang.





Vương triều Đại Hạ đã bị tiêu diệt, hai tên cảnh giới Thiên Võ đã bị giết chết nhưng có vẻ như chuyện này vẫn chưa kết thúc! Dường như đội quân chi viện đến trễ này đang định nhặt hoa rơi, trai cò đánh nhau thì bọn họ sẽ là ngư ông đắc lợi.





“Xông lên g…”





Thống soái các thế lực vung kiếm, chỉ về vùng biển đó.





Nhưng bọn họ vẫn chưa thốt gia chữ giết thì đã có tiếng sấm nổ vang lên.





Không sai, là tiếng sấm đánh!





Mọi người nghe thấy âm thanh đó thì tim đều run lên.





Họ đã chứng kiến sự bá đạo của thiên kiếp nên mỗi khi nghe thấy tiếng sấm là ai cũng sợ tới tè ra quần.





Trên thực tế, đó không phải là thiên kiếp.





Dường như hôm nay ông trời hiển linh, sấm vừa tan vừa ngưng được một lúc thì lại tiếp tục.





Đừng nói mọi người, đến cả Triệu Bân cũng vô thức nhìn lên bầu trời, hắn chuẩn bị dùng “mời” ra thiên kiếp, nhưng tiếng sấm vừa rồi đến mà hắn chưa kịp chuẩn bị trước, trùng hợp là quá đúng thời cơ, không sớm không muộn.





Dù là sấm đổ mưa nhưng cũng đủ khiến mọi người phấn khích.





Sấm sét trong mưa cũng là sấm, đánh trúng cũng sẽ rất đau.





Bởi vậy mới nói, cuộc chiến này sẽ trở nên thú vị.





Đại Hạ rơi vào thế yếu nhưng nếu có được một trận sấm sét, người nào đó chắc quậy tới lên trời luôn.





Nếu lôi điện kéo dài đủ lâu thì mấy cái mười vạn đại quân cũng không đủ cho hắn diệt.





Mặt mày của các thế lực đều tối sầm.





Mẹ kiếp còn có chuyện này nữa hả?





“Khá lắm!”





Vẻ u sầu trên khuôn mặt của các cao thủ Đại Hạ lập tức tan biến, ai cũng cười tươi rạng rỡ. Đã nói rồi mà, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tối thiểu họ cũng phải chiếm được một cái, mà nếu ai kia tận dụng được trận sấm sét này, sức tàn phá còn hơn cả trăm vạn quân hùng mạnh.


“Này này, nãy ngươi nói gì ấy nhỉ?”, lão đạo Hắc Huyền nhìn chằm chằm thống soái của một phe.





Tên thống soái bên đó vẫn còn đang vung kiếm, giữ tư thế chỉ huy quân đội xông lên, miệng vẫn còn chưa khép lại, còn chữ “giết” thì lại bị nuốt ngược vào lại bởi trận sấm sét đến quá bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK