Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chắc là quân của nữ soái đã bắt đầu giao chiến với cường giả tứ phương.





Chỉ có điều đó đều là những trận chiến cục bộ để dần dần tiêu diệt sinh lực địch, liên tiếp diễn ra hết trận này đến trận khác.











Đúng như những gì hắn đoán, quân nữ soái đã chia làm ba người một nhóm hoặc năm người một nhóm, tách ra hạ sát dần dần cường giả Chuẩn Thiên của các thế lực khác.





Khi trở về đảo nhỏ, hắn ẩn thân vào một rừng cây rồi ngẩng mặt lên nhìn trời.





Trên bầu trời có rất nhiều thú cưỡi đang bay lượn, bất cứ chỗ nào có động tĩnh thì chúng đều tụ lại vây sát.





Quân nữ soái không hề ngốc, bọn họ không ham chiến, có thể đánh liền đánh còn không thể đánh liền bỏ chạy, không để cho đối phương có cơ hội vây kích, một khi đối phương lộ ra sơ hở thì bọn họ mới xông ra chém giết.





Phụt! Phụt!





Bởi vì bọn họ mà hòn đảo nhỏ lại nhuốm thêm đầy máu tươi.





Những tiếng kêu la thảm thiết lại liên tục vang lên.





Có một số kẻ chỉ vừa nhấc chân là đã bị chém bay đầu.





"Lão tổ, xông ra thôi!"





Bên trong thành cổ, cường giả Bạch gia đã không thể kiềm chế được nữa.





"Chờ".





Lão tổ Bạch gia vẫn chậm rãi nói.





Lúc này bọn họ càng cần phải bình tĩnh.





Nếu cần sự giúp đỡ, quân tiếp viện chắc chắn sẽ gọi họ.





Bây giờ quân tiếp viện vẫn chưa gọi tức là thời cơ vẫn chưa đến, nếu như bọn họ lao ra ngoài thì chỉ gây thêm phiền phức cho quân tiếp viện, có khi còn là hành động tự sát.





Giữa các cường giả với nhau luôn có một sự ăn ý ngầm.





Nếu như lúc này Bạch gia thật sự xông ra ngoài thì quân nữ soái chắc chắn sẽ mắng chết bọn họ.





Các người cứ bình tĩnh ở đó mà chờ đi.





Giết!





Triệu Bân lại tru lên như sói.





“Giọng nói này nghe quen ghê”, nhóc hám tiền thầm lẩm bẩm, cẩn thận lắng nghe thì hai mắt liền phát sáng, người có thể tru lên khí phách đến như vậy ngoài trừ Thánh tử Thiên Tông thì còn có ai khác nữa?





"Mộng nhi, cháu biết đó là ai sao?", lão tổ Bạch gia liếc nhìn nhóc hám tiền hỏi.





“Cơ Ngân Thiên Tông”, Bạch Nhật Mộng nhỏ giọng nói.





"Cơ Ngân… Thiên Tông?"





Lão tổ Bạch gia cả kinh, người cứu Bạch gia của ông ta lại chính là Thánh tử Thiên Tông sao?





Vậy ba mươi mốt cường giả Chuẩn Thiên kia chính là người của Đại Hạ sao?





Ông ta thật sự rất ngạc nhiên về khả năng của cháu gái mình.





Ông ta biết cháu gái của mình sẽ nhờ Cơ Ngân giúp đỡ nhưng cũng không quá ôm hy vọng, ai sẽ vì một gia tộc nhỏ bé mà đến tận Nam Vực này tiếp viện chứ?





Phải biết rằng tất cả các quốc gia đều đang muốn ám sát Cơ Ngân, một khi thân phận của hắn bại lộ thì tình huống sẽ vô cùng tồi tệ, Thánh tử Thiên Tông cao quý làm sao có thể đồng ý nhúng tay vào vũng bùn này, sợ rằng ngay cả Thiên Tông cũng sẽ không đồng ý.





Ông ta không ngờ rằng Cơ Ngân thật sự đã đến, hơn nữa còn mang theo nhiều cường giả Chuẩn Thiên đến tiếp viện, hắn đúng là một người trượng nghĩa.





Có thể thấy mối quan hệ giữa cháu gái của ông ta và Cơ Ngân không hề tầm thường.





Nếu không thì Thánh tử Thiên Tông cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến đây.



Nghĩ tới đây lão tổ Bạch gia lại tự cười nhạo chính mình, kiếp này ông ta sống quá vô ích, ông ta cũng có bạn bè nhưng vào thời khắc sinh tử thì chẳng nhờ được một ai. Ông ta kết bạn còn không sáng suốt bằng cháu gái nhỏ của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK