Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh



Ngô Khởi nước mắt ròng ròng, không phải vì sợ, mà vì chết sặc với thứ mùi này!





“Đừng sợ, gia gia chỉ cần tiền thôi!”, Triệu Bân vỗ vỗ Ngô Khởi.





Ưm ưm ưm!



vietwriter.vn






Ngô Khởi bị chặn miệng nên không nói được gì, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo. Ngụ ý từ ánh mắt đã nói rõ một điều: Đừng để ông đây biết ngươi là ai, nếu không ta sẽ tiêu diệt cả nhà ngươi!





Triệu Bân dứt khoát cho hắn ta một cái tát lật mặt.





Thế là thế giới này lại im phăng phắc.





“Khí khái này… chậc chậc chậc”.





Ở trên đỉnh núi đối diện, Ma Tử cầm kính viễn vọng, quan sát rất chân thật, trên người Triệu Bân đâu chỉ bốc khói, hắn còn tỏa sáng nữa kìa, cực kỳ chói mắt luôn ấy!



vietwriter.vn






Giết!





Tiếng hô giận dữ nhanh chóng vang lên.





Ngẩng đầu nhìn sang, mây khói cuồn cuộn nơi chân trời, sát khí ùn ùn, cường giả của Ngô gia đã đến rồi.





Sau đó còn có một đám người vô tích sự chạy tới hóng chuyện.





Chưa được bao lâu, núi Tiểu Dương đã bị bao vây, đầu người đen kịt như kiến, cường giả của Ngô gia ầm ĩ kêu la, ai nấy lao lên, mặt mày bặm trợn, giận dữ đến méo mó.





“Hình như là một lão già”.





“Dùng thuật dịch dung rồi, trên người dán bùa ẩn giấu, không nhìn rõ dung mạo và tu vi”.





“Đúng là Ngô Khởi thật kìa!”





Không ít người lôi kính viễn vọng ra, có thể thấy được Triệu Bân đang hút thuốc ở đó, cũng có thể thấy được Ngô Khởi bị đánh đến ngất đi, đúng chuẩn thiếu chủ Ngô gia mà người đời từng gặp. Họ tò mò về thân phận của Triệu Bân, người dám bắt cóc Ngô gia chắc cũng không phải nhân vật tầm thường, chưa biết chừng cũng dựa vào thế lực lớn, hoặc là cao nhân ẩn thế phương nào.





Uỳnh!





Cường giả Ngô gia đã tới, có lẽ vì khí thế quá mạnh nên vừa chạm đất đã vang lên tiếng nổ ầm ầm. Ngọn núi Tiểu Dương vốn đã không lớn còn bị giẫm đến mức rung lắc bần bật, đất đá rơi xuống, mười mấy vị cao thủ đạt đỉnh Địa Tạng, mười mấy luồng sát khí đáng sợ vây chặt lấy Triệu Bân trong thoáng chốc, khiến cả đỉnh núi như bị đóng băng từng tấc một, làm mọi người xung quanh ớn lạnh trong lòng.





“Bình tĩnh thôi, ta với Ngô Khởi nối với nhau bằng bí pháp đấy? Ta mà chết, hắn phải bồi táng cùng lão phu”, Triệu Bân cầm tẩu thuốc đổ tàn thuốc xuống mỏm đá, vô cùng vững lòng.





“Các hạ, Ngô gia ta có thù với ngươi sao?”





Đại trưởng lão của Ngô gia hầm hừ, vốn định tiêu diệt đối phương trong một chiêu, nhưng vì câu nói của Triệu Bân mà nhanh chóng dừng tay, các cường giả khác của Ngô gia càng không dám manh động. Gia chủ đã dặn, nhất định phải đưa Ngô Khởi về nhà an toàn, nếu Ngô Khởi có sứt mẻ gì, họ không tội nổi.





“Không thù”, Triệu Bân nhét thêm một ít thuốc.





“Không thù tại sao lại bắt cóc thiếu chủ nhà ta?”





“Thiếu tiền đấy!”





“Ta…”





Câu nói của Triệu Bân làm cường giả Ngô gia nghẹn họng đến mức không thở nổi.





Không có tiền thì kiếm đi!





Không phải ta đang kiếm đó sao?





Thần thái lúc này của Triệu Bân đã thể hiện rõ câu nói đó.








20220324110245-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK