Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh




Chẳng biết lúc nào, người trung niên một tay mới thu tay lại, khi quay người, khóe mắt đối phương còn có vài giọt nước mắt. Người này cũng không rời đi, khi đi qua bàn thì chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy vò rượu đổ ào ra. Cảm xúc của người này, Triệu Bân hiểu, đều có một phần bất đắc dĩ. Rõ ràng biết người thân đang bị nhốt ở Hình Tháp nhưng lại không làm được gì. Như người trung niên một tay thì phần lớn thời gian đều mượn rượu giải sầu tại gian phòng kia.





Khi rượu còn nửa bình, Triệu Bân đã đứng dậy trước.






vietwriter.vn









Trước khi đi hắn đã để lại một cuốn sách cổ cho người đàn ông trung niên cụt một tay.





Ngày trước người đàn ông trung niên cụt một tay không nói lời nào đã tặng cho hắn độn giáp thiên tự, hôm nay hắn tặng lại cho ông ta Kỳ Lân quyết với hi vọng bí pháp này có thể giúp cho cánh tay bị cụt của ông ta được tái tạo trở lại.





Giống như lời của Nguyệt Thần nói, nhân quả cần phải được chấm dứt.






vietwriter.vn



Hắn vừa mới rời khỏi thanh lâu thì đã tình cờ gặp người quen, hơn nữa còn có tận hai người.





Đó chính là nữ soái và Sở Vô Sương, nói chính xác thì chính là Sở Lam và Sở Vô Sương đang cải trang thành đàn ông, một cô một cháu, một người là nữ soái Xích Diễm còn một người là đệ tử đứng thứ hai tỷ thí tân tông, cả hai đều có dung mạo tựa thiên tiên, cho dù có cải trang thành đàn ông cũng phải trở thành người hết sức đẹp trai, khiến cho không ít tiểu thư khuê các phải xiêu lòng.





“Bái… bái kiến nữ soái”, Triệu Bân chắp tay thi lễ, ngượng ngùng cười nói.





"Uống rượu thưởng hoa... hay lắm", nữ soái cười nói, liếc nhìn Triệu Bân.





Sở Vô Sương bên cạnh cô ta thì đang bừng bừng lửa giận, đáng tiếc đêm nay không có ai đi càn quét khách làng chơi, nếu không thì ngươi đã bị bắt đi tiếp rồi! Trông ta không đẹp hơn đám gái làng chơi này hay sao? Tại sao lúc nào cũng thấy ngươi chạy tới thanh lâu vậy!





“Ta... ta phải đi tìm người”, Triệu Bân âm trầm nói.





“Nếu như ngươi nói mình chỉ tới đây ăn cơm thì ta cũng tin”, nữ soái lại cười nói.





Triệu Bân không giải thích nữa, hắn không hề nói dối! Quả thật hắn đang tìm người, mượn tầm nhìn của thanh lâu để tìm bóng dáng của mẹ mình trên tầng chín hình tháp, hiếm khi hắn mới nói thật nhưng nữ soái vẫn không tin.





“Lưu manh”, Sở Vô Sương mắng một tiếng rồi xoay người rời đi.





Triệu Bân nghe vậy thì giật giật khóe miệng, ta lưu manh chỗ nào, ta chỉ đi dạo trong thanh lâu mà thôi, là do cô lắm chuyện đó chứ!





“Nhóc con, Sương nhi nhà ta không đẹp sao?”, nữ soái híp mắt cười hỏi hắn.





"Rất đẹp", Triệu Bân cũng thành thật trả lời, cho dù thế nào thì cô ta vẫn rất đẹp.





“Sau này đến Sở gia đi dạo nhiều hơn đi”, nữ soái nói rồi cũng nhanh chóng rời đi.





"Ta không đi đấy".





Đây là lời trong lòng của Triệu Bân, một là do hắn sợ bị đánh, hai là do phong thủy của Sở gia quá tệ, giống như lần trước hắn chỉ tới Sở gia ăn cơm mà vừa quay đầu là đã bị bắt đi trong đợt càn quét khách làng chơi.





“Tên nhóc này đúng là không có tư chất tán gái”, Nguyệt Thần hít sâu một hơi lẩm bẩm.





Nữ soái rời đi, Triệu Bân cũng xoay người biến mất không còn thấy tăm hơi, hắn phải quay trở lại Thiên Tông xem Bát Nhã đã về chưa, nếu như có thể thì hắn sẽ trói cô ta lại rồi lôi đến núi Bất Tử, phong ấn cô ta gắt gao hơn nữa.





Sáng sớm, rặng mây ánh đỏ từ phương đông chiếu ánh sáng tràn ngập Thiên Tông.





Khi Triệu Bân về đến Thiên Tông thì mặt trời cũng đã lên cao.





20220324110440-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK