Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng không phải tất cả những người cảnh giới Chuẩn Thiên chi viện cho biên quan đều là sát thủ mà trong đó cũng có người dân lương thiện. Nếu như vơ đũa cả nắm, rất nhiều người sẽ bị oan, dù cho có giết thì cũng phải điều tra rõ trước, giết đúng còn đỡ, giết lầm người thì chẳng phải rất oan uổng người ta sao? Sau này còn ai dám chi viện cho biên quan nữa?





“Mẹ kiếp, thì ra là vậy!”





Nửa đêm nửa hôm, đột nhiên có tiếng quát lớn từ trong doanh trướng của Triệu Bân khiến những người bên ngoài đều sợ muốn tè ra quần. Lúc họ vào trong xem thử thì mới nhìn thấy Triệu Bân đang ngồi cười một mình cứ như thằng khùng.





“Thánh tử, nghỉ ngơi sớm đi ạ!”





Mấy lão già tối sầm mặt rồi lại vội vã thốt lên. Cứ dăm ba bữa ngươi lại chơi mấy kiểu thót tim thế này thì sao bọn ta chịu cho nổi, người quen thì còn biết ngươi đang vẽ bùa, nhưng ai không biết sẽ tưởng đâu có người đang ám sát ngươi nữa đấy, ngày nào cũng dọa bọn ta, ngươi có còn lương tâm không hả?





“Hiểu rồi!”





“Ta đã hiểu rồi!”





Triệu Bân cứ cười he he mãi, ngẫm nghĩ và tốn công vẽ vời cả nửa tháng, cuối cùng hắn cũng đã tìm ra được sơ hở. Sơ hở nằm ngay trên bề mặt, đạo lý không có gì khó hiểu, chỉ cần thêm một ít cấm chế trên bùa nổ, loại cấm chế có thể làm rối loạn các đường vân của bùa chống nổ. Khi các đường vân bùa chống nổ bị rối loạn thì sẽ không thể chống nổ nữa, vậy bùa nổ sẽ kích hoạt ngay, bùa với bùa khắc chế nhau thế đấy.





Buồn cười là đến giờ hắn mới ngộ ra được.





“Lại nào!”





Hắn mỉm cười rồi lại cầm bút lên.





Thiết lập cấm chế trên bùa nổ là một công việc đòi hỏi kỹ năng.





May mà hắn có thể làm được.





Đêm nay biên quan lại không được bình yên!





Quân đội Đại Nguyên vô cùng phấn khích, không biết bọn chúng đã cho bao nhiêu người đánh trống: Đánh đến kinh thiên động địa! Đến cả tướng quân Huyền giáp cũng phải sợ, hết cách rồi, đối phương nhiều quá mà, bất chấp mà đánh thôi!





“Trông chừng hắn cho kỹ đấy!”





Nữ soái nhìn xong thì vẫn nói ra câu đó.





Cơ Ngân vẫn còn trong quân, cô ta không tin là bên Đại Nguyên dám tấn công, chẳng qua là đám người đó muốn khuếch trương thanh thế, tạo cơ hội để các sát thủ trà trộn vào hành thích thôi, đối phương càng như vậy thì bọn họ lại càng bình tĩnh hơn.





“Chạy đi đâu!”





Bên ngoài thành náo nhiệt, phía biên quan cũng chẳng kém gì.





Các cao thủ trong quân Xích Diễm cũng không phải đồ ngốc, tối nay họ đã bắt được một tên sát thủ. Tên này nói đến chi viện biên quan nhưng thực tế là đến giết người. Từ sau khi đến, hắn ta cực kỳ quan tâm những việc có liên quan đến Cơ Ngân, hơn nữa còn cố gắng tranh thủ thời cơ để ra tay. Sau khi bọn họ cố tình để lộ sơ hở thì hắn ta liền chui đầu vào rọ ngay, lúc vừa mới đến trước doanh trướng thì đã bị các cao thủ kết hợp trấn áp ngay.





Sau khi thẩm vấn thì họ đã biết mình không bắt sai.





Đáng tiếc trong quân chẳng có ai giỏi thuật soát hồn.





Nếu không thì bọn họ còn có thể moi được nhiều bí mật hơn.





Triệu Bân thì biết thuật soát hồn.





Nhưng hình như hắn không có thời gian để phản ứng việc này.





Sáng sớm, cuối cùng thì tiếng trống kích chiến của vương triều Đại Nguyên cũng dứt.





Đối thủ bắt đầu im lặng, các tướng sĩ Đại Hạ cũng tỉnh táo hơn.





Rất nhanh sau đó, tiếng trống lại vang lên, mạnh và dồn dập hơn.





“Hắn vẫn còn đang vẽ bùa sao?”





Nữ soái xuống khỏi tường thành và lại đến doanh trướng của Triệu Bân.





“Ừ!”. Hai lão già đứng hai bên trước cửa doanh trại vừa ngáp vừa gật đầu.





“Cái thằng nhóc này!”, nữ soái hít một hơi thật sâu.





“Xong rồi, ta đã vẽ xong rồi!”



Nữ soái vừa dứt lời thì Triệu Bân đã chạy ra khỏi trướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK