Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đao Vô Ngân vào trong núi Bất Tử, nhìn thấy mây mù giăng khắp lối thì cảm thấy đầy thắc mắc. Sau khi quan sát một hồi, ông ta bỗng giật mình, đấy là mê tung trận sao? Mê tung trận cấp tiên hả?





“Đến lần đầu nhỉ?”. Phân thân của Triệu Bân cười nói.








“Mê tung trận này ở đâu ra thế?”. Đao Vô Ngân kinh ngạc, đây đâu phải lần đầu ông ta đến. Lúc chấp hành nhiệm vụ, ông ta đã từng đến núi Bất Tử, ngoài việc có rất nhiều đỉnh núi ra thì chẳng còn gì đặc biệt nữa. Lần này đến lại, ông ta thật sự đã được mở rộng tầm mắt, trời mới biết núi Bất Tử còn có một mê tung trận cấp tiên.





Đến khi nhìn thấy thành Thiên Thu, người này càng thêm thảng thốt.








Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sao Đao Vô Ngân dám tin núi Bất Tử còn có huyền cơ, hơn nữa, tận sâu bên trong còn có che giấu một tòa thành cổ. Nếu như ông ta đoán không sai thì người nhà họ Triệu đang bị Tử Y Hầu truy nã đều đang ở trong ngôi thành này.





Hèn gì không ai tìm ra!





Dù có thể tìm được núi Bất Tử cũng chưa chắc tìm được thành Thiên Thu, e rằng Hồng Uyên có đến cũng không xác định được phương hướng trong mê tung trận tiên cấp này.





Sau khi vào thành ông ta đã ngẩn ngơ rất lâu.





Tòa thành này giống cái nồi thập cẩm thế nhỉ?





Có điều, lực lượng lại cực kỳ mạnh.





“Nói thật, người đó cũng khá lắm!”, Đại trưởng lão Ma gia khoanh tay nói.





Nhà Ma Sơn cũng muốn nói y hệt câu đó, dường như họ đều nhận ra Đao Vô Ngân, tuy ông ta thuộc Trấn Ma Ti nhưng lại không phải dạng hung tàn ác độc, dù bắt được truyền nhân của Ma vực nhưng cũng không giết mà còn âm thầm thả đi rất nhiều người, đám người ẩn nấp du kích của người nhà Ma gia còn từng mang ơn ông ta.





Chính vì vậy nên các trưởng lão của Ma gia mới không lấy đồ nghề ra.





Nếu như đổi lại là người khác của Trấn Ma Ti thì đã sớm bị chém rồi.





“Phụ thân!”





Giọng nói non nớt vang lên ngay sau đó.





Tiểu Bất Phàm xuất hiện, trong tay cầm theo linh quả, ngây thơ, hoạt bát nhún nhảy đi tới.





“Con trai!”





Người lạnh lùng như Đao Vô Ngân mà cũng nước mắt giàn giụa.





Đã mười năm rồi, từ khi con trai ông ta bị nhốt vào trong Hình Tháp đến nay thì đã gần mười năm rồi.





Mười năm nay, ngày nào với ông ta cũng là một sự giày vò.





Cảnh tượng đó cực kỳ cảm động!





Mọi người không làm phiền, mà đều giải tán.





Đi rất xa rồi mà bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng nấc của Đao Vô Ngân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK