Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính thời gian thì bên ngoài đang là sáng sớm.





Đọa Tiên Vân Hải này lại vẫn tối thui, Triệu Bân ngẩng đầu nhìn trời, là mây mù che khuất thái dương. Đó là một mảng sương mù, cũng có cụm mây, tuy có ánh mặt trời chiếu xuống nhưng vẫn bị chắn hoàn toàn.





“Không còn sao?”





Triệu Bân thầm nghĩ, xuống đỉnh núi, lao tới một hướng.





Hắn không tìm được ánh sáng vàng kia mà lại nhìn thấy một người quen. Đoán xem ai nào? Môn chủ La Sinh Môn. Lúc trước, hắn đã dung hòa hai luồng khí căn nguyên huyết mạch nên đã khôi phục chút tu vi. Chớ xem thường chút tu vi này, nhiêu đó giải quyết môn chủ La Sinh Môn cũng là dư dả.





Nhưng giờ điều đáng ngại là hắn không tìm được người.





Hắn đã tới chậm, cô nương kia đã rời đi.





Triệu Bân cởi giày, dùng đại địa linh chú để cảm ứng, truy tung vị trí của môn chủ La Sinh Môn. Nhưng hắn đã đánh giá thấp Đọa Tiên Vân Hải, nơi này ngăn cách cảm ứng, hay cũng có thể do tu vi còn quá yếu nên không thể khống chế cảm giác để tìm ra hơi thở kia, thế càng khỏi phải nói tới việc tìm người.





Mà Triệu Bân cũng không từ bỏ, tiếp tục truy vết.





Hắn mạnh, đổi phương yếu, cơ hội ngàn năm có một.





Be... be...





Tiểu Kỳ Lân lại hí vang khi đi ngang qua một đầm nước.





Cây thần tạo hóa cũng rất ăn ý, rung rinh dữ dội liên tục.





“Chạy bên đó!”





Không cần Kỳ Lân nhắc, Triệu Bân cũng nhìn thấy rồi.





Lại có tia sáng vàng! Không biết nó bay ra từ đâu mà xẹt ngang đỉnh đầu của Triệu Bân, lao thẳng vào nơi sâu hun hút. Nó như tia sáng mặt trời, rực rỡ chói chang, có linh tính hay không thì Triệu Bân chẳng biết, chỉ biết nó rất đáng giá.





Đuổi theo một hồi cũng mất hết nửa canh giờ.





Với sức chân của Triệu công tử thì không đuổi kịp, mà nếu không đuổi theo thì hắn phải mang một thân thương ở trong này. Nên biết Đọa Tiên Vân Hải này mang tiếng là cấm địa nên cạm bẫy trùng trùng, hắn giẫm phải vô số rồi, nơi đây như một u cốc, hở chút là có tà vật nhảy ra kéo hắn xuống vực sâu.





“Suýt chút nữa đã quên ngươi!”





Triệu Bân trở tay lấy ra hồ lô tím vàng.





Hồ lô nhỏ này còn mang chức năng cắn nuốt, không chừng có thể nuốt lấy khí căn nguyên huyết mạch.





Khi hắn thấy tia sáng vàng lần nữa đã là ban đêm, hơn nữa còn là hai tia, một đông một tây, bay loạn trong rừng núi.





“Thu!”





Triệu Bân khẽ quát một tiếng, giơ cao hồ lô.





Hồ lô cũng không làm hắn mất mặt, nó thật sự hút được tia sáng vàng nhưng đó chỉ mới có một. Tia sáng vàng thứ hai lại như con thỏ, chạy quá nhanh, lúc hắn đuổi theo, kim quang đã biến mất không dấu vết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK