Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cấm pháp phản phệ, đã là bệnh nhiều năm rồi”, Hoàng Phi mỉm cười mệt mỏi, ngả người xuống giường.





Triệu Bân nghe xong, bỗng chốc hiểu ngay.





“Cấm pháp” ở đây ám chỉ việc nâng tu vi lên cảnh giới Thiên Võ.





Đã là cấm pháp thì chắc chắn sẽ có phản phệ rất đáng sợ, giống như hắn, trước đó mỗi lần diễn khí thế của Thiên Võ đều bị cắn xé rất thê thảm chứ đừng nói là cưỡng ép nâng tu vi lên Thiên Võ. Mỗi lần dùng tới sẽ gặp một lần phản phệ, chắc hẳn lần sau mạnh hơn lần trước, tích ít thành nhiều mới khiến Hoàng Phi bệnh nặng như vậy.





Cấm pháp?





Cấm pháp gì cơ?





Long Phi nghe thấy mà khẽ nhíu mày.





Cô ta nhìn Hoàng Phi rồi nhìn Triệu Bân, cứ luôn cảm thấy mẫu hậu và Cơ Ngân có chuyện gì giấu mình.





Triệu Bân đã bước tới trước giường, chẳng quan tâm có mạo phạm hay không, hắn túm lấy tay Hoàng Phi bắt mạch bà ấy. Bàn tay của Hoàng Phi lạnh ngắt không một chút hơi ấm, mạch đập rất yếu, thỉnh thoảng còn ngừng lại.





“Thế nào rồi?”, Long Phi lí nhí hỏi.





Triệu Bân không đáp, lặng lẽ mở thiên nhãn nhìn trộm thể phách của Hoàng Phi.





Mới nhìn qua mà hắn đã kinh hãi, hắn không biết cấm pháp phản phệ mạnh tới mức nào, chỉ biết rằng Hoàng Phi bị thương rất thê thảm, tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch… đều đang bị sức mạnh của phản phệ cắn xé, căn cơ bị tổn thương nghiêm trọng, đến cả tiên lực của bản thân cũng không còn nữa.





Không nghĩ ngợi nhiều, hắn vội vàng hiến dâng tiên lực của mình.





“Đừng phí công vô ích nữa”, Hoàng Phi khẽ nói.





“Tiền bối cần tĩnh dưỡng”.





Triệu Bân tiếp tục truyền tiên lực, trong lời nói có hàm ý, hắn tự thấy Hoàng Phi đủ hiểu ý của mình. Cấm pháp cưỡng ép nâng tu vi lên cảnh giới Thiên Võ kia tuyệt đối không được dùng nữa, dù không chết cũng thành kẻ tàn phế.





Hoàng Phi mỉm cười, chỉ nghe vậy thôi.





Bà ấy là hoàng hậu của Đại Hạ, nếu đến ngày nào đó thật sự cần, vẫn phải dùng tới cấm pháp.





Triệu Bân không nói nhiều, tiên lực truyền đi hết luồng này tới luồng khác.





Hơi thở của Hoàng Phi đều đặn hơn, chí ít không còn ho dữ dội nữa.





Thấy vậy, Long Phi mới thoáng thở phào. Sư thúc Linh Lung nói không sai, tìm Cơ Ngân đến đúng là không tệ, cả Đại Hạ cũng chỉ có mẫu hậu và Cơ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK