Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắt… xì!





Ở bên cạnh, Triệu công tử vừa đi vừa hắt hơi. Hắn tìm nơi nào đó không có ngươi, trước hết phải bày thế trận ẩn giấu, sau đó mới khoanh chân ngồi xuống, lấy một viên tiên tinh băng ngọc, phản quang bốn phía, vô cùng chói mắt.





“Thứ này tốt đấy!”





Người nào đó cười hề hề, há miệng gặm luôn như ăn táo vậy.





Tiểu Kỳ Lân răng miệng tốt, tên này cũng không kém gì, viên tiên tinh sáng loáng bị hắn nhai rôm rốp.





Tiên tinh tiến vào cơ thể lập tức bị tiên lực cưỡng chế luyện hóa, từng luồng tinh túy chảy khắp toàn thân thông qua kỳ kinh bát mạch, cảm thấy nóng lạnh điều hòa, xua tan mọi mệt mỏi, tinh thần cũng phấn chấn thêm.





“Khá đấy!”





Triệu Bân đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy ai mới lôi ra cả đống tiên tinh băng ngọc đặt xung quanh cơ thể, cố gắng lưu chuyển công pháp, hấp thu tinh túy của tiên tinh.





Cứ thế, tay hắn còn cầm thêm một viên, gặm ngon lành như ăn đùi gà vậy. Theo lời hắn nói, ta giúp các ngươi đánh yêu ma quỷ quái cả một đêm rồi, phải mời nhau bữa cơm chứ? Tiên tinh này ngon đấy.





“Kẻ kia! Đi đâu rồi!”





Ở bên ngoài, tiếng hô gọi vang lên không dứt.





Đến cả lão già râu chữ bát và lão đạo áo niệm cũng đang tìm Cơ Ngân khắp nơi. Đánh trận xong rồi, sao vẫn không tìm thấy người nhỉ?





Không nghe thấy.





Triệu công tử không để tâm đến điều gì khác, chăm chú nuốt tiên tinh. Nếu hắn tấn cấp cần đến cơ duyên thì đống tiên tinh băng ngọc này chính là cơ duyên của hắn, chưa biết chừng có thể giúp hắn vượt qua cửa ải thứ ba.





Khỏi phải nói chứ, ăn nhiều tiên tinh như thế, cũng có chút khởi đầu.





Lúc này đây, hắn nhìn thấy cửa ải thứ ba rõ ràng hơn khá nhiều, không còn mờ mịt xa tầm với như lúc trước nữa. Triệu Bân chìm đắm vào trong đó, cuối cùng cũng có thể chạm tay tới. Cơ duyên có rồi, thời cơ cũng đến rồi, hắn cần tích lũy đủ sức mạnh để có thể phá vỡ cửa ải trong một lần.





Khi màn đêm ập xuống, Nhược Thủy tỉnh dậy.





Say ngủ nhiều đêm, huyết mạch của cô nhóc cuối cùng cũng thoát biến, không chỉ hoàn thành việc thoát biến mà còn tấn cấp trong lúc ngủ, cũng coi như tích lũy lâu và sử dụng dần. Lúc này nhìn lại, đôi mắt như hồ nước của cô nhóc trong veo và thánh khiết, ẩn chứa ý vận, trong thời khắc tỉnh dậy, trên bầu trời Thiên Âm Các xuất hiện dị tượng.


Bích Tiêu và các trưởng lão không khỏi thở phào một hơi.





Nếu nói tiên tinh băng ngọc bị đánh cắp khiến họ rất buồn bực thì việc Nhược Thủy thoát biến thành công khiến họ quá đỗi vui mừng, nghĩ lại chuyện tiên tinh bị đánh cắp cũng đâu còn thấy điên tiết như vậy nữa. Nếu không có Cơ Ngân, Thiên Âm Các bị công phá, đừng nói là tiên tinh băng ngọc, tất cả mọi người đều sẽ bị giết.





Nghĩ như vậy, họ thấy dễ chịu hơn một phần.





Mất thì mất vậy, coi như bị chó ăn thôi.





Hắt… xì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK