Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân cũng vội vã hành lễ, hắn không nhìn ra được tu vi của đối phương nhưng chắc chắn là cao hơn cảnh giới Động Hư, có thể là một cao thủ Thái Hư. Từ khi đến thành Nam Thiên, gặp qua vô số người, xét về khí tức, người này là mờ mịt nhất.





“Không cần đa lễ”.





Ông già tóc bạc cười nói, hoàn toàn không có kiểu làm cao làm giá của một cao thủ mà ngược lại, trông ông ta như người ông đáng kính hiền từ hơn. Triệu Bân bị nhìn thì cảm thấy không thoải mái, toàn thân từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đều thấy áp lực.





Là sự áp chế tuyệt đối đến từ tu vi.





Cũng may là hắn từng gặp vài trường hợp “biến thái” rồi, sư phụ của hắn là thần mà.





“Lần đầu tiên thấy ngươi dắt người lạ đến đây đấy!”, ông già tóc bạc cũng thôi đánh giá hắn.





“Hắn tên là Triệu Tử Long, là đồ đệ mới của ta!”, Khương Ngữ Linh nói như thể là thật vậy.





Triệu Bân nghe xong thì mặt mày liền tối sầm, tự dưng hắn lại bị hạ vai vế thế.





Ông già tóc trắng vẫn chỉ cười mà không nói gì, đương nhiên là ông ta sẽ không tin lời của cô nhóc này.





“Ta muốn ăn đào!”, Khương Ngữ Linh bĩu môi.





“Ngươi biết quả đào này đáng giá cỡ nào không?”, biểu cảm của ông lão tóc bạc vẫn không thay đổi.





“Chúng ta thân vậy mà, nghe nói ông từng theo đuổi bà nội ta, nhắc chuyện tiền bạc thì dễ mích lòng nhau!”, Khương Ngữ Linh đâu chỉ tinh ranh không thôi, cô ta mà còn là một cô nàng “ngay thẳng”, chẳng biết che giấu gì mà ào ào nói hết ra ngoài.





“Cái con nhóc nhà ngươi, không biết lớn nhỏ là gì”.





Ông già tóc bạc làm mặt lạnh, chuyện hay không nói, chỉ toàn nhắc chuyện này.





Khương Ngữ Linh thè lưỡi, ông già này lại thẹn thùng rồi!





“Ta mặc kệ, ta muốn ăn đào”.





Cô nhóc nũng nịu, nói với vẻ rất đáng yêu.





Triệu công tử chỉ đứng đờ ra, con gái có vẻ ngoài đáng yêu thì hiển nhiên sẽ chiếm ưu thế rồi, nếu là Khương Ngữ Nhu chạy qua nhõng nhẽo thì chắc chắn sẽ không có tác dụng bằng Khương Ngữ Linh, vì khác biệt là quá lớn.





“Đến cũng đến rồi, chơi với ta ván cờ đi”.





Ông già tóc bạc khẽ giơ tay lên, xóa bỏ hết số cờ trên bàn cờ.


Khương Ngữ Linh nghe vậy thì ho gượng: “Ta không biết đánh cờ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK