Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1021: Anh ta không dễ dây vào

Hôm nay Tô Nhu cực kỳ tiều tụy, mặt trắng bệch, hai mắt ảm đạm, tinh thần cũng không tốt lắm.

Sau khi chọn món thì nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có tâm sự.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Lâm Chính thuận miệng hỏi.

“Trong công ty có chuyện… Nói với anh, anh cũng không giải quyết được”, Tô Nhu khẽ hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó hiểu ra.

“Sau khi Dương Hoa gặp chuyện, công ty của em cũng bị ảnh hưởng phải không? Dù sao Quốc tế Duyệt Nhan cũng có quan hệ hợp tác rất mật thiết với Dương Hoa, mấy đối thủ của Dương Hoa đương nhiên sẽ không tha cho em”.

“Nghe nói Dương Hoa đã có kế hoạch ứng phó… Thôi bỏ đi, không nói những chuyện đó nữa, uống cùng em một ly đi”.

Tô Nhu khó có khi gọi một chai rượu vang.

“Lát nữa anh phải lái xe, không uống được”, Lâm Chính nhíu mày nói.

Xem ra vấn đề của Quốc tế Duyệt Nhan còn nghiêm trọng hơn Tô Nhu nói, dù sao cô rất ít khi chủ động yêu cầu uống rượu.

Vừa mới uống mấy ngụm, gương mặt Tô Nhu đã đỏ lên, cộng thêm gương mặt tuyệt đẹp của cô, lúc này càng xinh đẹp động lòng người.

Lâm Chính lặng lẽ quan sát cô, không lên tiếng.

“Thật ra em rất sùng bái thần y Lâm”.

Tô Nhu đặt ly rượu xuống, giọng nói hơi lớn.

“Anh nghĩ xem, anh ta là một người hai mươi mấy tuổi, tuổi tương đương em, lại có y thuật cao siêu, có một đế quốc thương mại siêu cấp có thể vươn lên đỉnh cao thế giới. Những thứ đó đều là thứ mà tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng”.

“Nhưng… sùng bái thì sùng bái, tôn kính thì tôn kính, em vẫn luôn giữ giới hạn của mình. Theo em nghĩ, đó cũng chỉ là một đối tác làm ăn, chỉ là tấm gương và đối tượng đáng để em học tập. Nhưng Giang Thành có quá nhiều người rảnh rỗi, thích gán ghép em với anh ta…”.

“Lâm Chính, em biết những năm qua anh luôn sống rất khổ. Có lẽ trước kia em không hiểu nhiều về anh, nhưng bây giờ với sự hiểu biết của em về anh, thật ra anh không tệ như những gì người ta nói. Nếu anh chịu nỗ lực, em nghĩ có lẽ anh cũng sẽ không thua kém người khác”.

Tô Nhu như đang tự mình lẩm bẩm, lại giống như đang giãi bày nỗi lòng với Lâm Chính.

Lâm Chính không nói gì, nhưng lại cảm thấy hôm nay Tô Nhu không được bình thường cho lắm.

Đến đây, Tô Nhu đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.

“Lâm Chính, anh rất may mắn. Bây giờ anh có một khoản tiền lớn, em nghĩ dù có kiện thắng hay thua Trần Bình và Cư Chí Cường, anh cũng sẽ có được một khoản tiền không nhỏ!”.

“Em muốn nói gì?”, Lâm Chính bình thản lên tiếng.

“Em hi vọng số tiền đó sẽ là điểm xuất phát cho sự thành công của anh!”, Tô Nhu nghiêm nghị nói.

“Tiểu Nhu, ý em là…”.

“Anh hãy trân trọng số tiền đó, làm nên sự nghiệp, để những người xem thường anh biết, Lâm Chính anh không phải kẻ vô dụng!”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

Lâm Chính ngơ ngẩn nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười khổ.

Hóa ra Tô Nhu đang làm công tác tư tưởng cho anh…

“Yên tâm đi Tô Nhu, anh sẽ tạo nên thành tích cho em xem! Nhưng anh cũng hi vọng em hứa với anh một chuyện, có được không?”.

“Chuyện gì?”, Tô Nhu hỏi.

“Anh hi vọng em có thể tin anh, những lời anh đã nói trước kia… tất cả đều là sự thật!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Tô Nhu ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu đáp: “Em biết rồi”.

Nhìn dáng vẻ của cô có lẽ cũng chưa hiểu được ý của Lâm Chính.

Lâm Chính thở dài, không giải thích nữa.

Lúc này, chợt có một nhóm người đi tới.

“Nào nào, làm phiền mọi người đi chỗ khác ăn nhé, hôm nay chúng tôi bao nhà hàng này rồi!”.

Một giọng nói kèm theo tiếng cười vang lên.

Khách dùng bữa trong nhà hàng đều nhíu mày.

Quản lý chạy nhanh tới, tươi cười nói: “Cậu Vương, cậu có gì cần chỉ dạy sao?”.

“Tối nay tôi muốn tổ chức một buổi tiệc rượu ở đây. Nơi này đối diện sông, rất không tệ. Anh hãy nói với khách ở đây, chúng tôi đã thanh toán hết rồi, nói bọn họ mau rời khỏi đây, hiểu chưa? Từ bây giờ, nơi này đã là khu vực tư nhân”, người được gọi là cậu Vương đó rút một tấm thẻ ngân hàng màu tím ra, mỉm cười nói.

“Chuyện đó… Cậu Vương, cậu làm vậy sẽ khiến tôi rất khó xử, nhà hàng chúng tôi mới vừa khai trương đã có hiện tượng đuổi khách… E là việc làm ăn sau này… sẽ rất khó khăn”, quản lý cười khổ, bất lực nói.

“Anh bớt lằng nhằng cho tôi, bảo anh đi thì mau đi đi, có tin tôi sai người đóng cửa nhà hàng anh không?”.

Cậu Vương bực dọc, nheo mắt lại, quát lên.

Quản lý không biết làm sao, chỉ đành dặn dò nhân viên phục vụ đi nói chuyện với khách.

Nhưng vừa nói ra, ngay lập tức có khách không chịu.

“Dựa vào đâu? Tôi vào nhà hàng chi tiêu, cũng không phải không trả tiền, dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi chỗ khác?”.

“Đúng vậy, thật là quá đáng!”.

“Tôi không đi!”.

Một vài người khá nóng tính từ chối thẳng.

Nhưng cũng có nhiều người không thích phiền phức lựa chọn rời đi.

“Chào anh chị, nếu tiện thì có thể mời anh chị đổi chỗ khác dùng bữa được không? Yên tâm, chi phí ngày hôm nay của anh chị đều được miễn”, một nhân viên phục vụ đi tới bàn của Lâm Chính, nặn ra nụ cười, nói.

“Các người làm ăn kiểu vậy e rằng nhà hàng này sẽ không sống được lâu”, Lâm Chính nhíu mày.

“Chúng tôi cũng biết vậy, nhưng… thực sự không còn cách nào khác, cậu ấm nhà họ Vương đó không dễ dây vào”.

Nhân viên phục vụ nặn ra nụ cười, nhưng lại nói một cách bất đắc dĩ.
Chương 1022: Không nể mặt tôi?

“Cậu ấm nhà họ Vương?”.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía đám người kia, hỏi: “Cậu ấm nhà họ Vương đó có lai lịch thế nào? Lợi hại như vậy?”.

“Lai lịch ghê gớm lắm! Nhà bọn họ là gia tộc lớn có Dương Hoa chống lưng, giàu có hào sảng, không ai dám dây vào bọn họ!”, nhân viên phục vụ thở dài nói.

“Dựa vào Dương Hoa?”.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh đi.

Xem ra cậu Vương này không phải lần đầu gây ra những chuyện thế này, nếu không thì sao một nhân viên phục vụ lại hiểu rõ anh ta như vậy?

“Đúng vậy, nhà họ Vương bọn họ đều là cốt cán cấp cao của Dương Hoa, thế lực rất lớn! Ở Giang Thành ai dám dây vào bọn họ? Nếu chọc giận bọn họ, bọn họ mời thần y Lâm ra, ai chịu nổi hậu quả chứ!”, nhân viên phục vụ thở dài liên tục.

Trong mắt Lâm Chính lập tức tràn đầy sương lạnh.

Tô Nhu ở đối diện không khỏi giật mình.

Cô chưa bao giờ thấy Lâm Chính lộ ra ánh mắt như vậy.

“Thần y Lâm là người cao thượng cỡ nào! Nếu biết Dương Hoa có con sâu như vậy chắc chắn sẽ rất tức giận!”, Tô Nhu hoàn hồn, lạnh lùng lên tiếng.

“Bây giờ Dương Hoa sản nghiệp lớn, người trong công ty rất nhiều, khó tránh sẽ có sâu mọt, nhưng loại chuyện này chúng ta quản được sao? Anh chị cứ coi như thương xót chúng tôi, hai người đi nơi khác dùng bữa được không? Nếu cậu Vương kia tức giận, quản lý xui xẻo, chỉ sợ chúng tôi cũng sẽ gặp họa! Anh chị giúp đỡ chúng tôi đi”, nhân viên phục vụ van nài.

Tô Nhu thở dài, nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta đổi nhà hàng khác đi”.

“Không cần, cứ ăn ở đây đi”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”, Tô Nhu ngạc nhiên.

Cô không biết tính cách Lâm Chính trở nên cứng rắn như vậy từ lúc nào…

“Thưa anh, anh làm vậy không phải là đang làm khó tôi sao?”, nhân viên phục vụ muốn khóc mà không có nước mắt.

“Cậu Vương kia có phải định bao cả nhà hàng này không?”, Lâm Chính nhìn anh ta, hỏi.

“Đúng…”.

“Vậy được, tôi mua lại nhà hàng của các anh! Từ nay trở đi, nhà hàng này là của tôi!”, Lâm Chính cũng lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đặt lên bàn.

Tô Nhu nghe vậy vô cùng ngạc nhiên.

Nhân viên phục vụ càng kinh ngạc.

“Anh… anh không đùa đấy chứ?”, nhân viên phục vụ lắp bắp.

“Anh cảm thấy tôi giống đang đùa sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Cái đó…”.

“Sao? Không bán à?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.

“Không không, chỉ là chuyện thế này tôi không quyết định được. Anh đợi một lát, tôi sẽ đi tìm ông chủ chúng tôi”, nhân viên phục vụ sốt ruột nói, sau đó chạy đi.

Nghe cậu Vương đến đây, đương nhiên ông chủ của nhà hàng cũng vội vàng đến chào hỏi ngay.

Khi biết được Lâm Chính muốn mua lại nhà hàng, ông chủ kinh ngạc. Cậu Vương đang đợi mất kiên nhẫn ở bên kia cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Cậu Vương, chuyện này…”.

Ông chủ đẩy vấn đề này sang cho cậu Vương.

Dù sao người ta đã có thể nói ra chuyện mua lại nhà hàng, đủ để thấy người ta không phải nhân vật tầm thường. Những nhân vật như thế không phải một ông chủ nho nhỏ như ông ta có thể đối phó, giao cho cậu Vương xử lý là tốt nhất.

“Anh Vương, xem ra có người không nể mặt anh rồi”.

“Mua lại nhà hàng? Thật phách lối, chúng ta đi xem xem là cậu chủ của nhà nào”.

Người sau lưng cậu Vương cười nói.

“Được, các anh em, đi thôi, xem thử đó là ai!”.

Cậu Vương phất tay, đi về phía bàn Lâm Chính.

Tô Nhu thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Lâm Chính, anh lấy đâu ra tiền? Chẳng lẽ tiền anh vay ở ngoài không chỉ có khoản tiền để mua Lamborghini? Anh… Anh thật tùy tiện!”, Tô Nhu nổi nóng.

“Tiểu Nhu, anh vẫn còn rất nhiều tiền”.

“Dù anh có nhiều tiền đi nữa thì đã sao? Sao có thể chịu nổi cách tiêu xài của anh? Anh không thể bớt bớt lại một chút sao? Số tiền đó anh giữ lại mà lập nghiệp đi chứ! Chẳng lẽ anh thật sự muốn giống như bác cả, bị người ta ép phải nhảy lầu?”, Tô Nhu tức giận không thôi, nhìn chằm chằm Lâm Chính hét lên.

“Tiểu Nhu, anh đã nói anh có rất nhiều tiền, vượt xa khoản tiền bồi thường của hai bộ lễ phục đó! Em hiểu không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Anh…”, Tô Nhu vốn còn định quở mắng tiếp, nhưng nhìn đôi mắt cực kỳ nghiêm túc của Lâm Chính, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được…

Lúc này, đám người cậu Vương đã đến trước bàn ăn.

“Người anh em, anh làm vậy là sao? Vì sao không nể mặt Vương Tử Tường này? Thế nào? Anh mới đến Giang Thành lần đầu phải không?”.

Hai tay cậu Vương đè lên bàn, cười híp mắt nói với hai người.

Khi ánh mắt anh ta lướt đến gương mặt Tô Nhu, anh ta lập tức ngẩn ngơ, vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.

Anh ta luôn cảm giác vẻ ngoài của Tô Nhu giống như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Cũng không trách anh ta, một cậu ấm nhà giàu như anh ta cũng rất ít khi xem tin tức.

“Lúc tôi ăn cơm không thích bị người khác quấy rầy! Thế nào? Ông chủ vẫn không chịu bán nhà hàng này cho tôi sao?", Lâm Chính thờ ơ nói.

“Ha, người anh em, ông chủ có bán nhà hàng này không thì tôi không biết, nhưng tôi muốn hỏi anh, anh nhất quyết muốn chống đối Vương Tử Tường tôi sao?”, người đàn ông nheo mắt lại, khom người nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.

“Phải thì sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

Nhưng vừa dứt lời.

Loảng xoảng…

Một loạt tiếng động lộn xộn vang lên.

Sau đó thì thấy bàn ăn trước mặt Lâm Chính và Tô Nhu bị Vương Tử Tường lật nhào.

“Á!”.

Tô Nhu sợ đến mức hét lên, đứng bật dậy.

Lâm Chính không động đậy, nhưng trên mặt đã trở nên sắc lạnh vô cùng.

“Anh có tin lần sau, thứ tôi lật nhào là anh không?”, Vương Tử Tường mỉm cười nói với Lâm Chính.
Chương 1023: Anh bảo vệ em

“Lật nhào tôi?”.

Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên.

Anh chưa bao giờ thấy ai hung hăng như vậy.

“Ồ, anh Vương, con nhỏ này không tệ!”.

Lúc này, bạn của cậu Vương đi tới, nhìn thấy Tô Nhu thì ai nấy sáng mắt lên, không nhịn được huýt sáo.

“Nhưng sao cô gái này quen thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó”.

“Tôi cũng cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó… có phải là ngôi sao nào không?”.

“Giang Thành chúng ta mà có ngôi sao gì? Thêm nữa, nếu mà là ngôi sao thì càng tốt, có anh Vương ở đây, chi bằng anh Vương giữ ngôi sao này lại, đợi lát nữa tham gia vũ hội của chúng ta không phải tốt hơn sao?”, một gã đàn ông nhuộm tóc xanh lục cười hì hì nói.

“Ý kiến này không tồi!”.

Cậu Vương nheo mắt nói với Tô Nhu: “Thế nào? Người đẹp, có hứng thú chơi cùng chúng tôi không?”.

Sắc mặt Tô Nhu khó coi, chán ghét nhìn chằm chằm những người đó, cô phớt lờ bọn họ, nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta về đi”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu.

Anh không muốn thể hiện mặt bạo lực trước mặt Tô Nhu, vẫn nên đưa Tô Nhu về trước rồi tính sau.

Nhưng anh vừa đứng dậy, cậu Vương lập tức đưa tay đè vai anh lại.

“Người anh em, anh đi thì được, nhưng người đẹp này có lẽ phải ở lại đây!”, cậu Vương cười híp mắt nói.

Trong lúc nói, bạn của anh ta đã chặn trước mặt Tô Nhu.

“Các người định làm gì?”, Tô Nhu lập tức hét lên.

“Muốn làm gì? Người đẹp, không phải vừa rồi tôi đã nói rồi à? Cô ở lại uống rượu, khiêu vũ với chúng tôi, chỉ thế thôi!”, một người đàn ông cười cợt nói.

“Lưu manh!”.

Tô Nhu tức giận, lập tức lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát.

Nhưng người trẻ tuổi tóc xanh lại lanh tay lẹ mắt, cướp lấy điện thoại của Tô Nhu.

“Mau trả điện thoại lại cho tôi! Trả cho tôi!”.

Tô Nhu sốt ruột muốn giành lại, nhưng tên tóc xanh lại ném điện thoại sang trái rồi sang phải. Bọn họ như chơi tiếp sức, không ngừng ném điện thoại cho nhau. Tô Nhu không những không lấy lại được, mà còn bị những người này đùa giỡn xoay vòng vòng.

Lâm Chính đứng dậy, tông người vào cậu Vương đang đè vai mình, sau đó đi tới đẩy người đang định đón lấy điện thoại của Tô Nhu sang một bên, bắt lấy điện thoại trả lại cho Tô Nhu đang thở hổn hển.

“Tên này cũng có chút sức lực đấy”, cậu Vương nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Thế này vậy, để vợ tôi đi trước, tôi ở lại chơi với các người, được không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Ồ? Cô gái này là vợ anh sao? Không nhìn ra đấy, anh thật là có diễm phúc!”, hai mắt cậu Vương lóe sáng, lúc này nhìn Tô Nhu trong mắt đã lộ ra vẻ tham lam nồng đậm.

“Ha ha ha, anh Vương rất thích vợ của người khác! Lần này hợp khẩu vị của anh ấy rồi!”.

“Thằng nhóc, hôm nay vợ mày phải lên giường của anh Vương chắc rồi. Mày biết điều một chút, ngoan ngoãn cút khỏi đây. Nếu vậy thì có lẽ mày còn có thể dễ chịu một chút, bằng không, mày có tin anh Vương sẽ khiến mày không sống nổi ở Giang Thành này được nữa không?”, gã tóc xanh vừa rồi cười hì hì nói.

“Xem ra các người không định để vợ tôi rời khỏi đây nữa?”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Anh còn không cút thì e là anh cũng không rời khỏi đây được”.

Cậu Vương nhún vai nói.

“Tôi hiểu rồi”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Nhu.

Lúc này Tô Nhu đang sốt ruột cầm điện thoại muốn gọi cảnh sát.

Nhưng bọn họ đâu cho cô cơ hội? Cả đám lại nhào tới.

“Con khốn, không biết điều đúng không?”.

“Nếu đã như vậy thì đừng trách các anh đây ra tay độc ác!”.

“Đập nát điện thoại cô ta!”.

Tiếng la mắng vang lên.

Đám người đưa tay muốn tóm lấy điện thoại của Tô Nhu.

Tô Nhu sợ hãi, vội vàng né tránh.

Đúng lúc này, Lâm Chính ra tay.

Anh tóm chặt bàn tay đầu tiên thò tới, sau đó bỗng nhiên dùng sức.

Rắc!

Tiếng xương cốt nứt gãy vang lên.

Năm ngón tay người đó đều gãy lìa, dường như xương cốt đều đã vỡ nát.

“Á!”.

Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp nhà hàng.

Tô Nhu kinh ngạc.

Cả đám người đều sợ hãi.

Ai mà ngờ được Lâm Chính lại ra tay ác như vậy…

“Mẹ nó, thằng chó này chơi thật đấy!”.

“Các anh em, làm thịt nó!”.

Đám tay chân của cậu Vương đều nổi giận, ai nấy cầm lấy bàn ghế đánh về phía Lâm Chính.

“Đánh chết anh ta cho tôi. Mẹ nó, dám đối đầu với Vương Tử Tường tao? Tao sẽ cho mày biết mặt!”, cậu Vương nổi giận, hét lên xé họng: “Không cần quan tâm sống chết, có chuyện gì tôi gánh!”.

“Vâng, anh Vương!”.

Bọn họ cười lớn, ra tay không hề kiêng dè.

Tô Nhu mau chóng báo cảnh sát, nhưng vừa mới bấm số, một người đàn ông ở cạnh đã lao tới, dọa cô liên tục lùi về sau, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Cô vội vàng nhặt lên, nhưng nhìn hiện trường rối loạn, cô không quan tâm được gì nhiều, kéo cổ tay Lâm Chính định chạy ra ngoài.

Nhưng… cô lại không kéo nổi Lâm Chính!

Nói cách khác… Lâm Chính hoàn toàn không định chạy.

“Tiểu Nhu, không phải trước kia từng em hỏi anh, nếu người đứng ở công viên Tân Hải là anh chứ không phải thần y Lâm, anh có cứu em không, có thể cứu được em không sao. Bây giờ anh sẽ cho em câu trả lời”.

Lâm Chính nghiêng đầu, mỉm cười nói.

Tô Nhu lập tức ngẩn ra.

Lâm Chính kéo cô ra sau lưng, sau đó nhắm thẳng vào một người đàn ông cường tráng xông đến trước tiên, giơ chân đạp.

Rầm!

Người đó lập tức bị đạp bay, tông lật nhào ba bốn chiếc bàn, ngã mạnh xuống đất, ôm bụng co rúm người.

“Hả?”.

Người ở đây đều biến sắc.

Anh phải có lực chân mạnh đến mức nào mới đạp bay một người trưởng thành ra xa như vậy…

“Đừng sợ, chúng ta nhiều nười như vậy còn sợ một mình anh ta sao? Đánh, tiếp tục đánh cho tôi!”, cậu Vương quát lên.

Bọn họ hít vào một hơi, lại nhấc bàn ghế chạy đi.

Lâm Chính cũng không khách sáo, cầm một đoạn chân bàn ở gần đó lên, đánh về phía đầu hoặc cánh tay đám người đó.

Tốc độ Lâm Chính rất nhanh, sức mạnh lại lớn đến khó tin.

Anh vốn là y võ, đối phó với những người con cháu nhà giàu này đâu cần tốn công sức gì.

Nếu không phải suy xét đến trái tim nhỏ bé của Tô Nhu không đủ năng lực chịu đựng, e rằng anh đã sử dụng luôn Kỳ Lân Biến.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!



Chuỗi tiếng động quỷ dị vang lên.

Toàn bộ xương cốt của những người này đều bị Lâm Chính đánh gãy, có người toác đầu chảy máu, ngất đi.

Không lâu sau, bảy tám người đàn ông đều bị Lâm Chính đánh gục.

Từ đầu đến cuối chỉ kéo dài chưa tới nửa phút…

Trong nhà hàng vô cùng bừa bộn, cực kỳ hỗn loạn.

Tiếng kêu rên không ngừng vang lên…

Người phụ nữ còn lại và cậu Vương đều ngây ngốc, khó tin nhìn cảnh ấy.

Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Tô Nhu.

Cô biết Lâm Chính đánh nhau cũng không tệ, nhưng không ngờ… Lâm Chính lại đánh nhau lợi hại đến vậy…

Đây có còn là người chồng bất tài của cô không?

Tô Nhu nhìn anh với ánh mắt rạng rỡ, không biết vì sao trong lòng lại sinh ra chút cảm giác khác lạ.

Loại cảm giác này trước kia cô chưa từng có…
Chương 1024: Bố nó thì có thể

“Chỉ như vậy thôi sao?”.

Lâm Chính liếc nhìn người nằm trên đất, người rên rỉ, người ngất xỉu, cầm chân bàn nhìn về phía cậu Vương.

Sắc mặt cậu Vương cực kỳ khó coi.

Anh ta cũng giống Tô Nhu, đều không ngờ người này lại giỏi đánh đấm như vậy.

Hơn nữa, rất nhiều người có vẻ không chú ý tới, tuy lúc nãy đánh nhau, Lâm Chính giống như rơi vào vòng vây, nhưng trên thực tế… những người gục trên mặt đất chưa hề chạm được vào cơ thể anh.

“Anh cũng giỏi đánh đấm đấy, nhưng thế thì có tác dụng gì? Anh đánh được mấy người họ, nhưng có đánh được tay đấm chuyên nghiệp không? Anh có thể hạ gục những người này, nhưng anh có thể đánh gục một trăm người, một nghìn người không?”, cậu Vương lạnh lùng hừ liên tục.

“Sao? Anh có thể gọi nhiều người đến đây vậy à?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn anh ta.

“Tôi không thể, nhưng bố tôi có thể! Có lẽ anh không biết lai lịch của tôi. Tôi nói cho anh biết, trên thế giới này có vài người mà anh không thể động vào, mà tôi chính là một trong những người đó!”.

“Thế à… vậy thì hôm nay tôi sẽ thử xem sao”.

Lâm Chính hững hờ nói, nói xong thì định ra tay.

“Á!”.

Những cô gái đi bên cạnh cậu Vương sợ đến nỗi la hét liên tục, chạy tứ tán.

Gương mặt cậu Vương trắng bệch.

Nhìn khí thế và vẻ mặt của Lâm Chính… anh không làm thật đấy chứ?

Chẳng lẽ thật sự có người không sợ chết?

Cậu Vương run rẩy cả người, vô thức lùi về sau hai bước.

Anh ta sợ nhất là kẻ không sợ chết như Lâm Chính. Mặc dù xong chuyện có thể tính sổ anh sau, nhưng nếu bị anh làm tàn phế, vậy thì sau đó có phanh thây anh ra cũng chẳng có ích gì!

“Anh… Anh anh… Tôi nói anh biết, anh đừng qua đây! Tôi nói anh biết, nếu hôm nay anh dám làm tôi bị thương… Tôi bảo đảm nhà chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Dù anh là ai, nhà chúng tôi cũng sẽ bắt anh phải trả giá…”, cậu Vương hoảng loạn hét lên.

Nhưng dường như Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không có ý dừng lại.

Cậu Vương vội vàng lùi lại, hai chân run lẩy bẩy.

Ông chủ nhà hàng ở bên này đã ý thức được chuyện không ổn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào một số nọ.

Trong lúc Lâm Chính đi về phía cậu Vương, một bóng người đột nhiên chạy đến, ngăn trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính không khỏi ngạc nhiên.

Định thần nhìn lại, người ngăn mình lại là Tô Nhu…

“Tiểu Nhu? Em làm gì vậy?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Lâm Chính, bỏ đi… Tha cho anh ta!”, Tô Nhu do dự, nói.

“Tha cho anh ta?”.

“Chắc là anh ta rất có quyền thế, chúng ta không dây vào được đâu. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hay là thôi đi. Nếu không, sau này nhà anh ta trả thù, chúng ta… cũng sẽ phiền phức”, Tô Nhu nói.

Mặc dù Tô Nhu và Dương Hoa có quan hệ hợp tác, nhưng hiện nay các công ty hợp tác với Dương Hoa không đến một trăm cũng được mấy chục. Có lẽ Quốc tế Duyệt Nhan khá đặc biệt, nhưng cô thực sự không muốn vì chuyện này mà phải đi cầu xin Chủ tịch Lâm.

Cậu Vương nghe vậy thì không hoảng nữa, nhếch miệng cười nói: “Phải, người đẹp này nói đúng, chúng ta thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện không phải à? Cần gì phải làm lớn chuyện đến thế? Không phải mọi người đều ra ngoài chơi hay sao, khó tránh có chút hiểu lầm, dừng lại ở đây đi…”.

“Dừng lại?”.

Lâm Chính nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “E là không được, nếu anh chỉ đắc tội với tôi, con người tôi cũng dễ nói chuyện. Nhưng lần này anh lại động vào vợ tôi, thế thì ông trời có đến đây cũng không giúp được anh!”.

Nói xong, Lâm Chính đẩy Tô Nhu ra, đi về phía cậu Vương.

Tô Nhu không khỏi kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Nhưng lần này cô không ngăn cản nữa, mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường, đồng thời cũng có chút sợ hãi.

Ngoài ra, còn có một cảm giác an toàn trước nay chưa từng thấy tràn ngập khắp người cô.

Cô chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác thế này từ Lâm Chính…

“Anh ấy vẫn đang thay đổi vì mình sao?”.

Tô Nhu ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Chính, vào giờ phút này đầu óc không suy nghĩ gì được.

Đúng lúc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

“Dừng tay!”.

Tiếng quát vừa dứt, Lâm Chính và Tô Nhu đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Một người đàn ông trung niên để râu, hai tóc mai bạc trắng bước nhanh vào nhà hàng, sau lưng ông ta có vài người mặc áo đen đi theo, vô cùng khí thế.

“Bố!”.

Cậu Vương mừng rỡ.

Người đàn ông trung niên nghiêm túc đi vào, liếc nhìn những người đang kêu khóc trên mặt đất, rồi lại nhìn sang con trai mình, lạnh lùng hỏi: “Con không sao chứ?”.

“Không sao ạ, bố đến thật đúng lúc!”, Vương Tử Tường kích động nói.

“Không sao thì tốt”, người đàn ông trung niên quay sang, liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu trai trẻ, ông trời không giúp được nó, nhưng có lẽ bố nó thì giúp được, cậu nghĩ sao?”.

“Ồ… Ông là bố anh ta à? Vậy thì tốt, con trai ông dọa vợ tôi sợ, món nợ này nên tính thế nào đây?”, Lâm Chính lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Người này thật sự là lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa sao? Sao anh chưa từng gặp?

“Tính sổ? Hừ, cậu trai trẻ, gan cậu cũng không nhỏ nhỉ? Dám tính sổ với tôi? Được! Cậu nói đi, món nợ này cậu muốn tính thế nào?”, người đàn ông trung niên tức giận, khẽ giọng quát.

“Bảo con trai ông quỳ xuống dập đầu xin lỗi vợ tôi, chuyện này coi như qua”, Lâm Chính nói thẳng.
Chương 1025: Để anh gọi cuộc điện thoại này cho

Tất cả mọi người đang có mặt nghe thấy thế đều không khỏi khựng lại.

Cậu ta dám nói thật luôn kìa!

Những lời như vậy mà cũng dám nói sao?

Bố của người ta đến rồi mà cậu ta còn dám ngông cuồng như vậy! Cậu ta thực sự không coi người nhà họ Vương ra gì sao?

Người đàn ông trung niên kia giận quá hóa cười: “Thú vị! Thú vị! Chàng trai, cậu thú vị lắm! Nhưng… cậu biết hậu quả của việc ngông cuồng như vậy là gì không?”.

Giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

“Hậu quả là gì?’, Lâm Chính lại hỏi.

Anh vừa dứt lời, mấy người áo đen phía sau liền xúm lại bao vây.

Lâm Chính mặt không cảm xúc.

Nhưng Tô Nhu ở phía sau thì tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

“Dừng tay! Ông đừng làm bừa! Có lẽ chồng tôi hơi quá kích động, mong ông đừng chấp anh ấy, xin hãy cho chúng tôi đi đi!”, Tô Nhu vội bước tới nói.

“Cô Tô Nhu?”.

Dường như lúc này người đàn ông trung niên mới nhìn thấy Tô Nhu, ông ta không khỏi sửng sốt.

“Ông quen tôi sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên nói.

“Đương nhiên là quen rồi, Chủ tịch của công ty Quốc tế Duyệt Nhan, giám đốc Mã thường hay nhắc tới cô”, người đàn ông trung niên bình thản đáp.

Ông ta không như đám cậu ấm cô chiêu, chẳng bao giờ đọc báo xem tin tức, tuy Tô Nhu hay xuất hiện ở mấy bài báo bên lề, nhưng lại là nữ chính trong scandal với Chủ tịch Lâm, nên ông ta ít nhiều cũng chú ý một chút.

“Nếu đã vậy thì mong ông giơ cao đánh khẽ, tha cho chồng tôi đi”, Tô Nhu vội nói.

Nếu đối phương đã nhận ra cô thì dễ giải quyết rồi, đỡ mất công giải thích.

Nhưng người đàn ông trung niên lại nheo mắt, đánh giá Lâm Chính một lát, bình thản hỏi: “Cô Tô, người này… có phải là Lâm Chính không?’.

Tô Nhu sửng sốt đáp: “Đúng thế… Sao… sao vậy?”.

“Ồ… Tôi còn tưởng là ai chứ! Hóa ra là cậu à?”, ông ta tỏ vẻ đã hiểu, nụ cười trên khuôn mặt lại càng sâu hơn.

“Bố, anh ta chính là vua mọc sừng của Giang Thành sao?”, cậu Vương ở bên cạnh hỏi.

“Đúng vậy”, người đàn ông trung niên gật đầu.

“Mẹ kiếp, hóa ra là anh ta! Con còn tưởng là nhân vật nào ghê gớm lắm cơ! Bị thằng vua mọc sừng này dọa cho gần chết, chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc là mất hết thể diện!”, Vương Tử Tường nhổ một ngụm nước bọt, tức giận nói.

“Tuy nghe nói cậu ta quen biết giám đốc Mã, nhưng bố nghĩ chắc chắn là ông ấy nể mặt cô Tô Nhu thôi”.

Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Tô Nhu: “Cô Tô Nhu, chuyện này không liên quan đến cô, mời cô hãy rời khỏi đây, còn về chồng cô… thì cô cứ yên tâm, tôi sẽ để cậu ta còn sống trở về”.

Còn sống trở về, nhưng không nói là dáng vẻ thế nào.

Sắc mặt Tô Nhu tỏ vẻ lúng túng.

"Ông Vương, ông nhất quyết muốn truy cứu chuyện này đến cùng sao? Đây vốn chỉ là hiểu lầm thôi mà", Tô Nhu vẫn muốn chuyện lớn hóa nhỏ.

Nhưng người đàn ông trung niên lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu tôi đến muộn chút nữa, thì người này đã phế con trai tôi rồi. Đây không phải là chuyện nhỏ, cho dù giám đốc Mã đến đây thì tôi cũng không sợ".

Vương Hào vốn là người bao che khuyết điểm, nếu không phải như vậy thì con trai ông ta cũng không ngang ngược đến mức này.

Tô Nhu cắn môi, không biết nên giải thích thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, cô dứt khoát cắn răng nói: "Nếu đã vậy thì để tôi gọi điện thoại cho giám đốc Mã, mời ông ấy đến đây phân xử".

"Nếu cô nhất quyết muốn nhúng tay vào chuyện này, thì cũng chỉ giám đốc Mã mới có thể giải quyết được thôi. Cô gọi đi, tôi ở đây chờ ông ấy".

Vương Hào phất tay, rồi ngồi xuống ghế, sắc mặt lạnh tanh.

Tô Nhu nghe thấy thế liền nhặt điện thoại dưới đất lên, tìm số điện thoại của Mã Hải, do dự một lát. Đúng lúc Tô Nhu chuẩn bị ấn nút gọi, thì Lâm Chính bỗng đỡ lấy chiếc điện thoại trong tay cô.

"Lâm Chính, anh...", Tô Nhu ngạc nhiên.

Lâm Chính cười nhạt nói: "Để gọi anh cuộc điện thoại này cho".

"Việc này...", Tô Nhu vô cùng kinh ngạc.

Lâm Chính ấn luôn nút gọi rồi kề điện thoại vào tai.

"A lô, là tôi đây!".

Hình như bên kia đã nghe máy, Lâm Chính lập tức lên tiếng.

"Ông hãy đến ngay nhà hàng Thê Hà ở con đường ven sông, tôi đang chờ ông ở đây".

Dứt lời liền tắt máy.

Tô Nhu trố mắt ra nhìn, tim đập thình thịch.

"Anh gọi cho ai vậy?", Tô Nhu gấp gáp hỏi.

"Mã Hải chứ ai".

"Mã Hải? Anh... anh bị điên à? Sao anh lại ăn nói với Mã Hải như vậy?", Tô Nhu tức phát khóc.

Anh không biết thân biết phận sao?

Cô vội vàng bấm nút gọi rồi kề điện thoại vào tai.

Tút tút.

Bên kia nghe máy.

"A lô, Chủ tịch Lâm à? Tôi đến ngay đây!", bên kia vang lên giọng nói cuống quýt của Mã Hải.

Nhưng dường như Tô Nhu không nghe thấy, cô vội vàng giải thích: "Giám đốc Mã, tôi rất xin lỗi, vừa nãy là chồng tôi gọi điện thoại cho ông, có lẽ khẩu khí của anh ấy không được tốt lắm, mong ông không trách..."

"Ồ... là cô Tô Nhu sao? Không sao, cô chờ chút, tôi đến ngay đây!".

Mã Hải nói xong liền tắt máy.

Trong đầu Tô Nhu hiện đầy dấu chấm hỏi.

Có chuyện gì vậy?

Mã Hải coi trọng chuyện này như vậy sao?

Hơn nữa... tại sao ông ta lại buột miệng gọi Chủ tịch Lâm?

Ông ta gọi Lâm Chính sao?

Sao có thể chứ? Tuy cùng là họ Lâm, nhưng sao Lâm Chính có thể là Chủ tịch Lâm được?

Tô Nhu nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Không biết tại sao, cô cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK