Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3746: Trận chiến bắt đầu

"An Huyền đại nhân!"

Lạc Đàm Hoa mở trừng mắt và hét lên một tiếng chói tai.

"Chết tiệt! !"

Ma Nhai ở phía bên kia vô cùng tức giận, rút ra thanh ma đao. Ông ta tiến lên vài bước, chuẩn bị hành quyết con tin Dương Hoa ở một trong những chiếc lồng.

Thấy vậy, Lâm Chính không do dự, lập tức dùng một tay chộp lấy An Huyền trước mặt.

"Á! !"

An Huyền kinh hãi hét lên, vội vàng thét lớn: "Giúp tôi! Mau cứu tôi với! Giúp tôi! !"

"Lâm thần y! Anh muốn làm gì An Huyền?"

Lạc Đàm Hoa vội vã gầm lên.

"Tất nhiên là giết anh ta rồi".

Lâm Chính bình thản nói.

"Anh....không phải nói muốn trao đổi con tin sao?" Lạc Đàm Hoa vừa lo lắng vừa giận dữ nói.

"Trao đổi con tin là có thể, nhưng tôi cảm thấy các người hình như không có thành ý. Tôi nói cho cô biết, hoặc là cô thả con tin trước, hoặc là khỏi thương lượng gì nữa. Nếu như cô dám làm hại hoặc giết chết những con tin này trước mặt tôi, tôi sẽ lập tức giết đám người An Huyền, phát động tấn công. Đến lúc đó, giữa tôi và cô tuyệt đối sẽ không có khả năng đàm phán hòa bình. Tôi đối với các người chỉ có một thái độ duy nhất, các người chưa chết thì tôi tuyệt đối không dừng tay! Các người suy nghĩ cho kỹ vào!"

Lâm Chính lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy sát khí.

Lạc Đàm Hoa hơi thở run lên, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

Ma Nhai ngược lại vẫn nhìn anh chằm chằm và gầm lên: "Lâm thần y, đừng có ở đây rung cây dọa khỉ! Tôi nói cho cậu biết! Muốn giết thì giết, muốn đánh thì đánh! Còn muốn chúng tôi chủ động giao nộp con tin? Không đời nào!"

"Ma Nhai đại nhân?"

Lạc Đàm Hoa đột ngột quay đầu lại.

"Lạc Đàm Hoa, tên họ Lâm này đang gây sức ép cho cô! Cô càng mềm yếu, hắn sẽ càng mạnh. Một khi hắn đã hoàn toàn nắm được thế chủ động, như vậy lần trao đổi con tin này, cô căn bản không thể chiếm thế thượng phong, đến lúc đó e rằng ngay cả người của chúng ta cũng không có khả năng trở về!" Ma Nhai trầm giọng nói.

Nghe xong, vẻ mặt của Lạc Đàm Hoa càng trở nên khó coi.

Làm sao cô ta có thể không biết ý của Ma Nhai?

Nhưng bây giờ, đâu có sự lựa chọn nào?

"Có vẻ như họ không muốn đưa anh trở lại rồi, An Huyền".

Lâm Chính lạnh lùng nói:"Trong trường hợp đó, tôi nghĩ anh nên yên tâm lên đường! Thế nào?"

Nói xong, Lâm Chính lập tức giơ tay định kết liễu An Huyền.

"Dừng lại! Dừng lại!"

An Huyền vội vã hét lên, sau đó quát vào mặt Ma Nhai: "Ma Nhai! câm miệng! Ông nghĩ ông là ai? Ông chẳng qua chỉ là một con chó canh gác trong cấm địa Thiên Ma Đạo của tôi mà thôi! Để tôi nói cho ông biết, ông không được phép can thiệp vào vấn đề này! Hiểu chưa?"

Ma Nhai sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Nhưng địa vị của An Huyền quả thực rất cao, thậm chí ông ta cũng không thể bác bỏ được.

Nếu Ma Nhai can thiệp khiến An Huyền mất mạng, ông ta sẽ phải nhận hậu quả nếu Đạo chủ trách tội.

"Nếu vậy, Lâm thần y, chúng tôi sẽ thả những con tin này trước, sau đó anh thả An Huyền đại nhân và những người khác thì sao?"

Lạc Đàm Hoa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp.

"Được!"

Lâm Chính gật đầu.

Lạc Đàm Hoa do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay lên và vẫy một cái.

Những ma nhân xung quanh ngay lập tức rút chìa khóa và mở lồng.

Những người bên trong lập tức leo ra ngoài, những người không thể tự đi cũng được người của Đông Phương Thần Đảo phía sau Lâm Chính khiêng đi.

Chẳng mấy chốc, tất cả các lồng đều trống rỗng.

"Chủ tịch Lâm!"

Khi Mã Hải nhìn thấy Lâm Chính, mắt ông ấy rưng rưng vì xúc động và bật khóc như một đứa trẻ.

Rõ ràng, chuyến đi đến Thiên Ma Đạo đã mang đến cho Mã Hải quá nhiều nỗi kinh hoàng và đau khổ.

Ông ấy chỉ là một doanh nhân bình thường, làm sao có thể sống sót qua một cơn ác mộng như vậy?

"Mã Hải, khiến ông chịu thiệt thòi rồi".

Lâm Chính châm một kim cho ông ấy, khàn giọng nói.

"Chủ tịch Lâm, tôi không sợ thiệt thòi, tôi chỉ thương cho những người anh em đã hy sinh mạng sống của mình cho Dương Hoa".

Mã Hải lau nước mắt nói.

"Yên tâm đi, bọn họ sẽ không chết uổng. Tôi lần này ngoài việc tới cứu ông, còn việc thứ hai là cùng Thiên Ma Đạo thanh toán nợ nần!"

Lâm Chính lạnh lùng nói, giơ tay ra hiệu cho mọi người đưa Mã Hải và những người khác xuống xử lý vết thương.

"Lâm thần y, chúng tôi đã thả người của anh rồi. Giờ anh cũng nên thả An Huyền đại nhân đi chứ?"

Lạc Đàm Hoa ngay lập tức hét lên.

"Tôi vốn định trực tiếp giết An Huyền để tránh những rắc rối sau này, dù sao đối xử với những kẻ như các người cũng không cần xét đạo lý cho lắm. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì bỏ đi, nếu đối phó với những kẻ như các người mà còn phải dùng thủ đoạn hạ lưu, vậy chẳng phải Lâm Chính này bất tài sao?"

Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó phất tay một cái.

Vút!

An Huyền trực tiếp bay ra ngoài, bắn về phía Lạc Đàm Hoa như một viên đạn đại bác.

Lạc Đàm Hoa thất kinh, định đỡ lấy An Huyền.

Nhưng tốc độ của An Huyền quá nhanh.

Một lực va chạm đáng sợ như vậy, cô ta không đủ sức để tiếp nhận.

"Tránh ra!"

Ma Nhai hét lớn, đẩy Lạc Đàm Hoa ra, hai tay trực tiếp tạo thành một lớp màng khí mềm, đánh về phía An Huyền đang bay tới.

Vụt....

Cơ thể của An Huyền đập mạnh vào lớp màng khí khiến nó biến dạng. Khi lớp khí tan biến, An Huyền nặng nề ngã xuống đất, vẫn còn thở hổn hển nhưng da thịt khắp người đã bị xé toạc ra trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng may mắn thay, ít nhất hắn ta còn sống và vẫn còn một chút ý thức.

Lạc Đàm Hoa lập tức nhét viên đan vào miệng An Huyền rồi gầm lên:"Tấn công, giết bọn chúng! !"

"Giết!"

Ma Nhai giơ cao thanh ma đao và lao xuống sườn đồi.

Cùng lúc đó, một số lượng lớn yêu ma xuất hiện từ mọi hướng, trực tiếp tấn công Lâm Chính.

Hiện tại Lâm Chính không có An Huyền làm con tin, Lạc Đàm Hoa đương nhiên không cần lo lắng nữa. Về phần những kẻ bị bắt làm con tin khác, cô ta căn bản không thèm để ý.

"Phản công".

Lâm Chính cũng khẽ gầm lên một tiếng, sau đó nhảy về phía trước, một lần nữa lao về phía An Huyền và Lạc Đàm Hoa.

"Dừng lại cho tôi!"

Ma Nhai gầm lên giận dữ, giơ kiếm lên và chém Lâm Chính.

Trận đại chiến sắp xảy ra!
Chương 3747: Tỉnh ngộ đi!

Ma Nhai vô cùng phẫn uất, ông ta dùng hết sức bình sinh tấn công Lâm Chính như vũ bão.

Dù sao bảy người anh em của ông ta đều chết trong tay Lâm Chính, ông ta làm sao có thể không phẫn uất?

Lúc vội vàng bỏ chạy, trong lòng ông ta cũng tràn đầy sợ hãi. Nhưng sau khi trở về Thiên Ma Đạo, Đạo chủ tiếp tục tẩy não Ma Nhai khiến ông ta hoàn toàn trút bỏ nỗi sợ hãi trong lòng.

Ma Nhai hiện tại chỉ có một ý nghĩ.

Trả thù!

Nếu không giết được Lâm Chính, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!

"Giết! Giết! Giết! Chết đi!"

Ma Nhai giận dữ gầm lên một tiếng, ngàn vạn đao ảnh tỏa ra từ thanh ma đao như muốn xé rách cả bầu trời.

Lâm Chính không sợ chút nào, anh dùng kim bạc để ngăn chặn cuộc tấn công.

Bất kể Ma Nhai tấn công như thế nào, hàng phòng thủ của Lâm Chính đều không thể bị phá vỡ.

"Ông không phải đối thủ của tôi!"

Lâm Chính giọng khàn khàn, búng ngón tay nói.

Vút!

Cây kim bạc bay ra trong tích tắc, xuyên qua lưỡi ma đao, xuyên qua cả phần chuôi và cắm thẳng vào cánh tay Ma Nhai.

Trong nháy mắt, cánh tay Ma Nhai và chuôi đao cùng nổ tung, hóa thành mảnh vụn rồi tiêu tán.

Ma Nhai loạng choạng lui về phía sau, thân thể lắc lư, suýt nữa đứng không vững.

Ông ta trong lòng tràn đầy oán hận trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó gầm lên một tiếng, muốn xông lên lần nữa.

Lâm Chính lại di chuyển cánh tay của mình.

Bùm!

Một lực mạnh mẽ từ trên cao giáng xuống, trực tiếp áp chế thân thể của Ma Nhai.

Ma Nhai lập tức dừng bước, khó có thể tiến lên.

"Ma Nhai, ông kiên trì như vậy để làm gì? Ma Đạo đáng để ông bảo vệ sao? Rốt cuộc ông muốn theo đuổi cái gì?"

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

"Tên khốn! Đừng hòng phá vỡ Đạo tâm của tôi! Cậu làm sao có thể hiểu được Ma Đạo? Cái mà tôi theo đuổi trong kiếp này chính là đại đạo vô song, là trường sinh cực hạn, cậu thì biết cái gì?"

Ma Nhai giận dữ gầm lên, đôi mắt đỏ hoe.

Lời nói của Lâm Chính như đánh trúng tim đen của Ma Nhai, khiến ông ta càng trở nên mất bình tĩnh.

Nhưng Lâm Chính lại cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Trường sinh? Đại đạo vô song? Ông đang nói đến cái chết sao? Nếu nói như vậy, bảy người anh chị em của ông đã tìm được đại đạo vô song rồi sao? Hay là đạt tới cảnh giới trường sinh?"

"Cậu..."

Ma Nhai á khẩu.

"Hãy tỉnh ngộ đi, kẻ thực sự theo đuổi đại đạo vô song, thực sự theo đuổi trường sinh cực hạn không phải là các người! Mà là Đạo chủ - kẻ được các người tôn là thần minh! Chính ông ta đang tận hưởng thành quả mà các người mang lại! Các người chỉ là một con tốt trong mắt ông ta, là vật tế trên con đường theo đuổi cuộc sống vĩnh cửu của ông ta! Ông không nhận ra sao? Các người chỉ là hòn đá lót đường trong mắt Đạo chủ, không hơn không kém!

Lâm Chính cười lạnh, trực tiếp nói cho Ma Nhai biết chân tướng.

Cơ thể của Ma Nhai run lên dữ dội, đôi tay định tấn công Lâm Chính dường như đã không còn sức lực.

Câu nói của Lâm Chính như một chiếc gai thép đâm thẳng vào tim Ma Nhai, làm sụp đổ niềm tin của ông ta.

Mặc dù ông ta không muốn tin, nhưng đó không phải là sự thật đã bày ra trước mắt sao?

Người của Thiên Ma Đạo đang bỏ mạng bên ngoài, còn Đạo chủ đang ở bên trong tu luyện và gặt hái thành quả.

Cái gọi là theo đuổi trường sinh đạo, đâu tới lượt những kẻ như ông ta?

Họ chỉ đang bị Đạo chủ sử dụng hết cấm thuật này đến cấm thuật khác, đốt cháy tuổi thọ và linh hồn của họ để đổi lấy sức mạnh vô song cho Đạo chủ, mở rộng lãnh thổ và mưu cầu lợi ích cho Thiên Ma Đạo.

Những thành quả thực sự, khi nào đến lượt họ hưởng?

Ngay cả những cấm vệ này? Trấn giữ cấm địa mấy ngàn năm, đổi lại được cái gì?

Chẳng phải cũng chỉ một kết cục: thân diệt Đạo vong hay sao?

"Không! Tuyệt đối không! Đạo chủ. . . nhất định sẽ dẫn dắt chúng tôi đi tìm đạo trường sinh!"

Ma Nhai run lên, đầu lắc lắc dữ dội, cả người như sắp nổ tung.

"Ma Nhai đại nhân, đừng nghe hắn nói nhảm!"

Lạc Đàm Hoa bên cạnh lo lắng hét lên.

Nhưng mà, Lâm Chính cười lạnh, nói ra một sự thật ngay cả Lạc Đàm Hoa cũng không thể chấp nhận.

"Nếu như Đạo chủ thật sự muốn dẫn các người đi cầu trường sinh, thì tại sao... vì sao lại cho các người tới đây tìm chỗ chết?"
Chương 3748: Không phải đối thủ

Ma Nhai và Lạc Đàm Hoa trố mắt nhìn, không thốt nên lời.

Quả thực vậy.

Cái này...chính là đi vào chỗ chết!

Thử nghĩ mà xem, tám hộ vệ của cấm địa còn không thể làm gì được Lâm Chính. Bảy người trong số họ đã bị Lâm Chính giết chết, còn Ma Nhai thì phải chạy trốn.

Chỉ với những người này, làm sao họ có thể đánh thắng Lâm Chính?

Huống chi, bên cạnh Lâm Chính còn có một đại cao thủ đến từ Đông Phương Thần Đảo!

Có thể nói rằng nếu chỉ trông chờ vào một Ma Nhai và Lạc Đàm Hoa thì Thiên Ma Đạo không có cơ hội chiến thắng.

Lý do họ xuất hiện ở đây hoàn toàn là vì lòng trung thành của họ đối với Đạo chủ và Thiên Ma Đạo, muốn ngăn cản Lâm Chính tiến vào Thiên Ma Đạo.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, điều này có khác gì đi vào chỗ chết?

"Anh....anh đừng hòng làm hỏng Đạo tâm của tôi! Chúng tôi vì Thiên Ma Đạo mà chiến đấu, nếu không hy sinh chính mình, Thiên Ma Đạo làm sao có thể tìm được đạo trường sinh? Anh đừng có ở đây nói năng hàm hồ!"

Lạc Đàm Hoa nghiến răng và khẽ rít lên.

"Nếu đã như vậy, tại sao Đạo chủ của các người không ra giao đấu với tôi mà lại phái các người tới đây? Ông ta không thể chiến đấu sao? Trên thực tế, nếu ông ta ra tay, tỷ lệ đánh bại tôi cao hơn, điều này chẳng lẽ cô không biết?" Lâm Chính hỏi ngược lại.

Hai người kia nghe xong thì á khẩu.

Đúng.

Với thực lực của Đạo chủ, đánh bại Lâm Chính không khó!

Ít nhất trong mắt bọn họ, Đạo chủ là người duy nhất có thể đánh bại Lâm Chính.

Nhưng tại sao ông ta vẫn không chịu xuất hiện?

Thiên Ma Đạo đang gặp nguy hiểm, vì sao ông ta còn thản nhiên ở phía sau tu hành?

"Có lẽ Đạo chủ chỉ là....chỉ là đang tu luyện đến thời khắc đột phá mấu chốt. Một khi tu vi đột phá, Đạo chủ sao có thể không ra tay tiêu diệt anh cơ chứ?" Lạc Đàm Hoa do dự một lúc, sau đó nói bằng giọng khàn khàn.

"Vì vậy, vì chút tu vi, ông ta thà hy sinh tất cả các người? Trong lòng ông ta, các người thậm chí còn không bằng chút thành quả tu luyện đó phải không?" Lâm Chính thờ ơ hỏi.

Lạc Đàm Hoa và Ma Nhai hoàn toàn á khẩu.

Lâm Chính thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Nếu các người chịu đầu hàng tôi! Tôi có thể đảm bảo với các người sẽ không truy cứu những chuyện đã qua nữa! Tôi sẽ cho các người một con đường sống, và sẽ dẫn dắt các người khám phá con đường trường sinh đích thực!"

Vừa dứt lời, Lâm Chính giơ tay lên, từ trong lòng bàn tay anh bắn ra hàng ngàn đạo châm khí, giống như những hạt mưa bay lên không trung, rơi xuống thân thể những người của Đông Phương Thần Đảo.

Trong nháy mắt, da thịt họ lành lại, sinh mệnh khôi phục, khôi phục trạng thái tốt nhất.

Ngay cả một người bị thương nặng sắp chết cũng được chữa lành trong vài hơi thở.

Tất cả xảy ra như một phép lạ.

Thần tiên có lẽ cũng chỉ làm được đến vậy

"Con đường trường sinh chân chính không phải là dựa vào chém giết vô độ, tôn sùng thần linh. Trên đời này vốn không có thần linh, nhưng nếu tôi có thể nắm vững thuật trường sinh bất diệt, vậy thì tôi chính là thần! Nếu các người đã muốn theo đuổi con đường trường sinh, vậy tại sao không theo tôi? Lẽ nào Lâm Chính tôi không bằng Đạo chủ của các người?"

Lâm Chính lạnh lùng nói, trong mắt thoáng hiện lên một sự kiêu hãnh.

Hai người kia cùng đưa mắt nhìn Lâm Chính, ai nấy ánh mắt thất thần.

"Tất cả dừng tay!"

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên hét lớn.

Âm thanh lớn và chói tai đến mức tất cả đều dừng lại.

"Các người hãy nhìn cảnh tượng trước mặt".

Lâm Chính khàn giọng nói.

Ma Nhai và Lạc Đàm Hoa lập tức nhìn cảnh tượng trước mắt. Một lúc sau, hai người họ đều thở dốc, nhất thời không thể thốt nên lời.

Xác chết rải trên khắp chiến trường.

Nhưng không một xác chết nào là người của Lâm Chính!

Tất cả những người đã chết đều là Thiên Ma Đạo Nhân.

Những thi thể này nằm rải khắp chiến trường, máu chảy như sông, cảnh tượng khiến người ta nổi gai ốc.

Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.

Thiên Ma Đạo...hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Chính!
Chương 3749: Nhất loạt đầu hàng

Ma Nhai ngây người nhìn, đầu óc đã trống rỗng.

Cảnh tượng trước mắt còn thuyết phục hơn cả ngàn lời nói.

Thực lực giữa hai bên chênh lệch như vậy, cho dù nói người của Lâm Chính đang đơn phương tàn sát người của Thiên Ma Đạo cũng chẳng sai.

Ma Nhai không biết rằng các cao thủ của Đông Phương Thần Đảo vốn đã rất mạnh. Nhưng trước khi tấn công, họ còn được Lâm Chính tăng cường sức mạnh bằng đan dược và châm bạc.

Hiện tại tu vi của mọi người đều tăng lên gấp bội, quét sạch một đám ma nhân bình thường thì có khó gì?

Cơ thể Ma Nhai dần dần run lên.

Một lúc sau, ông ta đột nhiên phá lên cười.

"Ha ha ha ha ha...."

Tiếng cười nghe vô cùng bi thương và lạnh lẽo...

Ma Nhai đã thức tỉnh.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Ông ta không nói thêm gì nữa, cũng không khuất phục mà lui về phía sau hai bước, hai mắt đỏ hoe nhìn Lâm Chính.

Không có oán hận.

Thứ còn lại chỉ là một sự không cam tâm.

Sau đó, ông ta đột ngột giơ tay lên và móc vào trong lồng ngực mình.

Bụp!

Trái tim còn chưa kịp móc ra đã bị ông ta bóp cho nổ tung.

Phụt!

Ma Nhai lại lùi lại hai bước, miệng ông ta đã phun ra máu và thịt vụn. Lửa giận trong đôi mắt đỏ như máu của ông ta giờ cũng dần tiêu tán....

"Ma Nhai đại nhân!"

Lạc Đàm Hoa vội vàng hét lên.

Trên mặt Ma Nhai vẫn nở nụ cười.

Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng nói: “Để bảo vệ truyền thừa của Ma Đạo, tám anh em chúng tôi đã sống trong máu và bùn hàng nghìn năm. Quanh năm chỉ ngửi thấy mùi hôi thối và mục nát, nhưng vì tín ngưỡng trong lòng, chúng tôi đều cam chịu. Nhưng tôi không ngờ rằng những nỗ lực của chúng tôi đều là vọng tưởng, những nỗ lực của chúng tôi đều vô ích....Đúng là tạo hoá trêu ngươi, ha ha ha ha...."

"Ít nhất, ông đã kiên trì”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Vậy thì sao? Rốt cuộc, tôi đã đi sai đường và không thể quay lại”.

Ma Nhai cười giọng khàn khàn, trên mặt đầy vẻ đau đớn:"Cậu đánh thức tôi, nhưng tôi không thể đầu hàng cậu! Ngay cả khi tôi đi sai hướng, tôi vẫn là ma! Tôi có niềm kiêu hãnh của riêng mình...."

"Tôi sẽ không đầu hàng cậu, tôi cũng sẽ không còn tuân theo Đạo chủ và để ông ta thao túng nữa! Như vậy, tôi thà chết đi! Lâm thần y, đừng vội đắc ý. Tên Đạo chủ kia, hắn cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp! Ha ha ha ha ha...."

Ma Nhai phát ra một tiếng cười man dại, như thể chế nhạo vận mệnh và tạo hoá trêu ngươi.

Tiếng cười kéo dài một lúc rồi chợt tắt.

Sau đó.

Bịch!

Ma Nhai nặng nề ngã xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa....

Tất cả yêu ma đều sững sờ nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Vào giây phút cuối cùng, Ma Nhai đã cứu lấy lòng tự tôn của mình bằng mạng sống.

Một cái giá...quá đắt.

Lâm Chính yên lặng nhìn, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen.

"Lâm thần y, tôi....tôi đầu hàng...."

Lạc Đàm Hoa không thể chịu được nữa, cô ta đột ngột quỳ xuống, vừa khóc vừa nói.

Nhận thức của cô ta không cao bằng Ma Nhai. Cô ta chỉ đơn thuần là một kẻ ích kỷ, chỉ cần có thể sống sót, cô ta có thể làm bất cứ điều gì.

Trong mắt Lâm Chính hiện lên một tia chán ghét, anh muốn giết chết Lạc Đàm Hoa ngay tại đó.

Nhưng cuối cùng anh đã kìm lại được.

"Nếu cô muốn đầu hàng, vậy cô nên thể hiện chút thành ý".

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Lạc Đàm Hoa sửng sốt một lúc, ngay lập tức hiểu ý Lâm Chính. Cô ta ngay lập tức hét lên: “Còn làm gì vậy? Mau bỏ tất cả vũ khí trong tay xuống và đầu hàng Lâm thần y! Các người có nghe rõ không?"

Tất cả những ma nhân xung quanh đều chết lặng.

"Ma Nữ đại nhân, cô...cô nói gì?"

Một ma nhân bàng hoàng hỏi.

"Tôi bảo các người mau hạ vũ khí và đầu hàng!"

Lạc Đàm Hoa gầm gừ.


Chương 3750: Cá trong lưới

Ma nhân đều im lặng không nói gì.

Ngay cả An Huyền phía sau cũng trợn to mắt, môi run rẩy chỉ vào Lạc Đàm Hoa như muốn nói gì đó.

Nhưng vết thương của hắn quá nặng, không thể mở miệng nói được, muốn đứng dậy nhưng không thể, chỉ đành trơ mắt nhìn mọi thứ đang xảy ra.

“Các người còn đang do dự gì nữa? Các người nhập ma không phải muốn tìm đạo trường sinh sao? Đạo chủ đó hoàn toàn không có khả năng dẫn dắt chúng ta đi tìm đạo trường sinh, chỉ có thần y Lâm có thể tự mình cắt đứt sinh tử mới có được đạo trường sinh thật. Các người còn ngây ra đó làm gì? Đầu hàng với thần y Lâm với tôi, cùng đi tìm đạo trường sinh”.

Lạc Đàm Hoa lại nói, lời lẽ hùng hồn, giọng nói cực lớn.

Không ít người đều dao động.

Nhưng đa số ma nhân lại vẫn kiên trì với cố chấp trong lòng, gầm gừ về phía Lâm Chính.

Lâm Chính thầm thở dài, vung tay lên.

Đông Phương đảo chủ cũng không do dự, lập tức chém chết đám người này.

Thật ra Lâm Chính rất muốn thu phục đám ma nhân này.

Dĩ nhiên không phải vì muốn làm thực lực của Dương Hoa mạnh hơn, mà là anh muốn cho các ma nhân này đến chiến trường Bắc Cảnh, duy trì chiến trường ổn định, loại bỏ sự đe dọa của Long Quốc hiện tại.

Nhưng đây không phải là cách dễ thực hiện.

Chấp niệm của con người sẽ không bao giờ bị lay động bởi lời nói của người khác.

Chẳng mấy chốc đám ma nhân không chịu đầu hàng đó bị chém gần hết.

Các ma nhân còn lại nghe theo Lạc Đàm Hoa lựa chọn đầu hàng.

Tình hình đã ổn định.

Lâm Chính nhìn sang phía An Huyền còn đang ngồi tựa lưng vào tảng đá lớn.

Ánh mắt An Huyền lộ ra vẻ sợ hãi và tức giận, cố sức muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo.

Ngón tay Lâm Chính động đậy, búng một cây châm bạc vào cơ thể hắn.

Cuối cùng An Huyền đã hồi phục khá nhiều, cũng có thể nói được rồi.

“Đê tiện! Vì muốn cầu sống mà lại phản bội Thiên Ma Đạo, tôi phải lột da rút gân cô, khiến cô chết không có chỗ chôn thân”, An Huyền trợn mắt gào lên với Lạc Đàm Hoa.

Mặt Lạc Đàm Hoa trắng bệch, chen vào trong đám người không dám lên tiếng.

“An Huyền, trước giờ tôi đều đối xử bình đẳng với mọi người, nếu anh chịu đầu hàng, tôi cũng có thể tha cho anh một mạng”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Muốn tôi đầu hàng? Đừng mơ”.

An Huyền gào lên, trong mắt là vẻ kiên định.

Lâm Chính lắc đầu, chậm rãi giơ tay lên.

“Nếu đã thế thì được thôi, tôi chỉ có thể giết anh, để giữ thể diện cho anh, tôi sẽ đích thân tiễn anh lên đường”.

Nói rồi một luồng khí tức hung bạo lơ lửng giữa bàn tay Lâm Chính.

Chỉ cần anh vung tay lên, cả người An Huyền sẽ bị nổ tung như quả dưa hấu bị nát bét.

Nhưng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, An Huyền bỗng lộ ra vẻ sợ hãi, lớn giọng nói: “Không! Đừng, mau dừng tay”.

“Hả?”

Lâm Chính dừng cánh tay lại, lạnh nhạt nhìn hắn.

“Đừng giết tôi, tôi… tôi đầu hàng, tôi đầu hàng được chưa, chỉ cần anh đừng giết tôi, tôi… tôi đồng ý đầu hàng”.

An Huyền run rẩy nói, đôi môi cũng đang run lẩy bẩy.

“Anh thật lòng sao?”

Lâm Chính nhíu mày, mặt lộ ra vẻ không dám tin.

“Nếu Lâm đại nhân muốn ép bọn tôi đầu hàng, sao còn có thể nghi ngờ lòng thành của bọn tôi? Đã như vậy, tôi muốn dẫn anh đích thân đi tìm đạo chủ, bây giờ đạo chủ đang tu luyện ở thời khắc mấu chốt, nếu anh có thể tấn công ông ấy vào lúc này, nhất định sẽ khiến ông ấy bị thương nặng đấy”.

An Huyền khàn giọng nói.

Hắn vừa dứt lời, Lâm Chính nhíu mày, lập tức nhìn sang Lạc Đàm Hoa.

Lạc Đàm Hoa lập tức gật đầu, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, những gì An Huyền nói đều là thật, hiện giờ đạo chủ đúng thật đang ở thời điểm quan trọng để đột phá, nếu tấn công ông ấy vào lúc này, chắc chắn ông ấy sẽ đột phá không thành công, thậm chí có thể bị tổn thương công lực, đây là cơ hội tốt nhất để giết ông ấy”.

Nghe thế An Huyền nhìn chằm chằm Lạc Đàm Hoa.

Lâm Chính không dám do dự, thấp giọng nói: “Mau chóng dẫn tôi đi tìm đạo chủ”.

“Được”.

An Huyền trầm giọng nói, xoay người chạy về phía trước.

“Đám ma nhân đầu hàng đó ở đây đợi lệnh, những người khác đi theo tôi”.

Lâm Chính nói.

Mọi người lập tức đi theo sau An Huyền.

Tốc độ của An Huyền rất nhanh, như thế thuốc trị thương vừa uống trước đó có tác dụng, thậm chí khí mạch trên người hắn đều hồi phục khá nhiều.

Lúc này cả Thiên Ma Đạo đều rơi vào lửa chiến.

Xung quanh đều xuất hiện người tấn công Thiên Ma Đạo.

Không chỉ có các cao thủ đến từ Dương Hoa, mà còn có các đội đến từ Long Quốc, thậm chí có rất nhiều thế tộc hùng mạnh từng bị Thiên Ma Đạo đầu độc cũng tham gia vào trận chiến, điên cuồng tấn công Thiên Ma Đạo.

Thiên Ma Đạo bị địch vây quanh tấn công, các ma nhân lần lượt thất bại, di chuyển đến núi Bạch Cốt.

Đến khi mấy người Lâm Chính đến núi Bạch Cốt với An Huyền, đội quân ma nhân nơi này đã chẳng còn lại bao nhiêu, đều bị rút đi xung quanh, chi viện chiến sự.

“Đi theo tôi”.

An Huyền nói, sau đó chạy đến Bạch Cốt Ma Điện ở trên núi.

Lâm Chính nhảy thẳng lên đỉnh núi, nhìn chằm chằm Bạch Cốt Ma Điện, sau đó sử dụng khí kình xông vào trong.

“Thần y Lâm, cậu đúng là không sợ chết”.

Ngay lúc này một giọng nói trầm dày mạnh mẽ như sấm sét, vang vọng khắp cả núi Bạch Cốt.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn đại điện nói: “Đạo chủ, ông làm ra nhiều tội ác không thể tha thứ. Hôm nay, tôi sẽ lấy mạng ông để tiêu trừ hậu họa cho đời sau”.

“Vậy à? Cậu đúng là có nghĩa khí đấy, chỉ tiếc là không có đầu óc, không biết chữ chết viết thế nào sao?”

Đạo chủ lạnh nhạt bật cười.

Nghe thế Lâm Chính sửng sốt, bỗng nhận ra gì đó vội lùi về sau.

Nhưng đã muộn một bước.

“Thần y Lâm, anh bị lừa rồi”.

An Huyền ở bên dưới bật cười, không biết đã khởi động cái gì, chỉ thấy một kết giới cực lớn như hai móng vuốt ma xuất hiện quanh núi Bạch Cốt, thoáng chốc đã bao trùm lấy cả ngọn núi.

Lâm Chính cũng bị kết giới bao quanh, muốn xông ra ngoài cũng không được.

“Đây là nơi tôi tu luyện đột phá, sao có thể không thiết lập kết giới phòng vệ chứ? Cậu tự ý xông vào chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Thần y Lâm, hôm nay tôi sẽ lấy cậu làm bàn đạp cho lần đột phá cuối cùng này của tôi”.

Đạo chủ bật cười, trong Bạch Cốt Ma Điện đó bỗng chốc xuất hiện rất nhiều khí màu đen hệt như xúc tu quấn lấy Lâm Chính.

“Thiên Hỏa”.

Lâm Chính lập tức sử dụng dị hỏa, muốn thiêu đốt ma khí đáng sợ này.

Thế nhưng chẳng có động tĩnh gì cả.

Ma khí càng nhiều hơn, thiêu đốt xong lại liên tục xuất hiện thêm.

“Tướng Lâm”.

Mấy người Đông Phương đảo chủ hoảng sợ, lập tức tấn công kết giới.

Thế nhưng không làm gì được.

Kết giới đạo chủ bày bố mạnh đến thế?

Lúc này Lâm Chính đã trở thành cá trong lưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK