Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2206: Quỳ xuống cho tao

Nghe Nông Đường Công nói thế, Lâm Chính liền có chút do dự.

Anh biết rất rõ về thân phận của Nông Đường Công.

Ở trong nước, ông ta có thể nói là sự tồn tại nói một là một, nói hai là hai.

Ngay cả ông ta cũng nói như vậy, thì tức là thân phận của ông cụ Thư ở trong nước không hề đơn giản.

Có lẽ mọi chuyện không dễ dàng như Lâm Chính nghĩ.

"Nhóc con, tôi biết cậu rất tức giận, nhưng chuyện này thực sự không thể kích động được. Tôi thấy lão già kia bị cậu bóp đến mức sắp tắt thở rồi. Thế này đi, cậu nể mặt tôi, thả ông ta xuống đã, rồi chúng ta sẽ bàn bạc xem nên giải quyết chuyện này thế nào, được không?", Nông Đường Công vội tỏ vẻ hòa hoãn nói.

"Ông Nông, có lẽ ông ta có thân phận không tầm thường, nhưng tôi cũng không phải hạng sợ chết. Nếu thực sự uy hiếp đến tôi, kiểu gì cũng chết, thì tôi thích khiến kẻ thù chôn cùng mình hơn", Lâm Chính bình thản nói.

"Cậu... Vậy người nhà họ Lương thì sao? Những người cậu quan tâm thì sao?", Nông Đường Công cuống lên: "Cậu chết cũng không sao, vấn đề là bọn họ cũng không sống được! Bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lương, dọn khỏi nhà lớn của nhà họ Lương, lẽ nào hôm nay cậu không cho bọn họ một con đường sống sao?".

Câu nói này có thể nói là đâm thẳng vào điểm yếu của Lâm Chính.

Nhìn đám người Lương Thu Yến, Lương Vệ Quốc mệt mỏi ở bên dưới, và hai chị em Lương Tiểu Điệp đang kinh hoàng sợ hãi, Lâm Chính trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn thả tay ra.

Ông cụ Thư ngã xuống đất, những người bên cạnh vội vàng xông tới đỡ ông ta dậy.

"Khụ khụ khụ..."

Ông ta ho không ngừng, một lát sau mới hoàn hồn.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Lý nào lại vậy?”.

Sau khi hoàn hồn, ông ta rít gào không ngớt, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy căm thù.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, anh chỉ khàn giọng nói: "Ông Nông, ông nói đi, chuyện này giải quyết thế nào?".

"Cậu nói suy nghĩ của mình trước đi", Nông Đường Công do dự một lát rồi đáp.

"Đơn giản thôi, Thư Thái khiến em gái tôi bị thương, ông cụ Thư còn tự ý bắt người nhà họ Lương đến đây. Tôi muốn Thư Thái lập tức quỳ xuống nhận lỗi với em gái tôi, muốn người nhà họ Thư cúi người xin lỗi người nhà họ Lương", Lâm Chính bình thản nói.

"Khốn kiếp! Mơ đi!".

Không chờ Thư Thái lên tiếng, ông cụ Thư đã ngoạc miệng chửi bới: "Một thằng oắt miệng còn hôi sữa như cậu mà cũng xứng chỉ trích tôi sao? Cậu là cái thá gì chứ?".

"Ông Nông, đừng trách tôi không nể mặt ông, là do bọn họ không phối hợp thôi", ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng.

"Ông đây sợ cậu chắc? Có giỏi thì cậu giết tôi đi, để xem đến lúc đó thì ai chết", ông cụ Thư cũng ngang bướng, vừa nãy suýt nữa bị Lâm Chính bóp chết, bây giờ lại gân cổ lên thách thức.

Nông Đường Công vội bước ra ngăn cản.

"Lão già chết tiệt! Sao ông lại không thức thời như vậy chứ? Nghe đây, thần y Lâm bảo thế nào thì các ông mau làm theo, rõ chưa?", Nông Đường Công trầm giọng nói.

"Ông nói cái gì?".

Ông cụ Thư trợn tròn hai mắt.

"Ông Thư, tin tôi đi, làm vậy sẽ có lợi cho nhà họ Thư các ông! Nếu không không ai giúp được ông đâu!".

"Nông Đường Công! Tôi nói cho ông biết, nếu ông còn nói những lời khốn nạn sỉ nhục người khác như vậy, thì giao tình mấy chục năm của chúng ta sẽ chấm dứt tại đây!", ông cụ Thư tức giận mắng.

"Ông... sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ? Ông nghĩ cháu mình đã chọc vào ai nào? Chủ tịch của Dương Hoa? Thần y nổi tiếng? Đều không phải!".

Dứt lời, Nông Đường Công lấy một giấy chứng nhận mới tinh trong túi áo ra, ném mạnh vào lồng ngực ông cụ Thư.

Ông cụ Thư sửng sốt, mở giấy chứng nhận kia ra xem, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, hai mắt trợn tròn, dường như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng ngạc nhiên.

"Cái này... không thể nào! Không thể nào!".

Ông ta run rẩy kêu lên, quay phắt sang nhìn Nông Đường Công: "Người này còn trẻ như vậy, sao có thể đảm nhiệm chức vụ đó chứ? Không thể nào! Chắc chắn là nhầm rồi!".

"Sao nào? Ông không tin hả? Chắc ông biết rất rõ đây là chứng nhận gì, lẽ nào ông nghĩ là tôi ngụy tạo để mang đến đây lừa ông sao? Hừ, đây đâu phải là chuyện đùa!", Nông Đường Công lạnh lùng nói.

Ông cụ Thư vẫn không thể chấp nhận được, bàn tay ông ta run rẩy cầm giấy chứng nhận kia, xem một lúc lâu.

"Sao vậy?".

"Không biết nữa".

"Đó là giấy chứng nhận gì thế?".

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Thư Thái cũng ngơ ngác, anh ta do dự một lát, rồi dè dặt ghé lại.

"Có chuyện gì thế ông? Đây là cái gì vậy?".

"Câm miệng!".

Ông cụ Thư hừ mũi nói.

Thư Thái khẽ biến sắc, không dám ho he tiếng nào.

Ông cụ Thư cầm giấy chứng nhận xem, rồi lại quan sát Lâm Chính ở bên kia. Cứ lặp đi lặp lại như vậy năm sáu lần, cho đến khi Lâm Chính cũng cảm thấy khó hiểu.

Cuối cùng, ông cụ Thư không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra gọi đến một số.

Ông ta đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói mấy câu.

Sau đó mới nặng nề tắt máy.

"Sao rồi? Tôi không lừa ông chứ?", Nông Đường Công hừ mũi nói.

Ông cụ Thư chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt có vẻ vô cùng nặng nề, lúc nhìn về phía Lâm Chính lại thêm mấy phần phức tạp.

"Thư Thái!".

Ông cụ Thư gọi.

"Sao thế ông?", Thư Thái chạy bước nhỏ tới.

"Cô bé này là cháu đánh hả?", ông cụ Thư chỉ vào Lương Huyền Mi, bình thản hỏi.

Thư Thái sửng sốt, ấp úng một lúc không biết nên trả lời thế nào.

"Lập tức quỳ xuống!", ông cụ Thư bỗng lớn tiếng quát.

"Cái gì?".

Thư Thái ngây ra.
Chương 2207: Nguyên soái Bắc Cảnh

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, nhìn ông cụ Thư với vẻ mặt không thể tin nổi.

Tại sao sau khi xem giấy chứng nhận Nông Đường Công đưa cho, thái độ của ông cụ Thư lại quay phắt 180 độ như vậy?

Rốt cuộc đó là gì?

Ai nấy đều ù ù cạc cạc không hiểu gì.

Thư Thái thì há hốc miệng, đứng sững như trời trồng.

"Tao bảo mày quỳ xuống cơ mà, không nghe thấy à?", ông cụ Thư nổi trận lôi đình, bước mấy bước tới tát cho Thư Thái một cái nảy đom đóm mắt.

Bốp!

Tiếng tát vang dội.

Thư Thái bị đánh cho đầu óc quay cuồng, xoay một vòng tại chỗ, trên mặt là dấu bàn tay đỏ tươi.

Người nhà họ Thư, nhà họ Cổ, cho tới nhà họ Lương đều ngớ người ra.

"Mày có quỳ không? Không quỳ tao sẽ phế mày!", ông cụ Thư gầm lên.

"Ông nội, ông già nên lú lẫn rồi à? Cháu là cháu ruột ông đấy! Trước mặt bao nhiêu người mà ông làm gì vậy?".

"Vẫn không quỳ chứ gì?".

"Cháu quỳ! Cháu quỳ! Nhưng ông nội, ông muốn cháu quỳ với ai?", Thư Thái ôm mặt, vừa khóc vừa nói.

"Quỳ với cô bé này!".

"Cái gì?".

Thư Thái tái mặt, hai mắt trợn to như muốn lồi ra ngoài.

"Mau quỳ cho tao!".

Ông cụ Thư xông tới, đá một cái vào mông Thư Thái.

Thư Thái vô cùng kinh ngạc, không dám phản kháng, hai gối nhũn ra quỳ phịch xuống.

Ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.

Vừa rồi ông cụ Thư còn ngang ngạnh, sống chết muốn đối đầu đến cùng với Lâm Chính, sao bây giờ lại chịu nhún nhường như vậy?

Bước ngoặt này khiến nhiều người rất kinh ngạc.

"Dập đầu xin lỗi cô bé đi! Nhanh!".

Ông cụ Thư lạnh lùng quát.

"Ông nội..."

"Nhanh lên, nếu không mày hãy cút khỏi nhà họ Thư, nhà họ Thư không còn con cháu như mày nữa!".

"Hả?".

Thư Thái kinh ngạc nhìn ông nội mình, thấy vẻ mặt ông ta đanh lại, ánh mắt nghiêm khắc, mới biết không phải ông ta nói đùa, chỉ đành cắn răng dập đầu nói với Lương Huyền Mi: "Tôi... tôi xin lỗi, cô Lương, xin cô hãy tha thứ cho tôi..."

Lương Huyền Mi cũng ngẩn ra.

Cô ta chưa bao giờ dám mơ tưởng sẽ có cảnh tượng này.

Nhưng nó quả thực đang xảy ra.

"Được rồi... Anh đứng lên đi...", Lương Huyền Mi do dự một lát, rồi vẫn lên tiếng.

Thư Thái lồm cồm bò dậy, thầm trừng mắt với Lương Huyền Mi, nhưng không dám ho he tiếng nào.

"Thần y Lâm, hình như em gái cậu đã tha thứ cho cháu tôi rồi, chuyện này... chúng ta cứ thế bỏ qua được không?", ông cụ Thư ngoảnh sang nói với Lâm Chính.

Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, quay sang nhìn Nông Đường Công.

"Tôi sẽ giải thích với cậu sau", Nông Đường Công lập tức đáp.

Lâm Chính cảm thấy rất khó tin, anh suy nghĩ một lát rồi bình thản nói: "Chỉ như vậy thì chắc chắn là không đủ, ông tự ý đưa người nhà họ Lương đến đây, món nợ này cũng phải tính. Nhưng hôm nay nể mặt ông Nông, tôi sẽ không khiến ông quá khó xử, ông đưa người của mình đi ngay đi!".

"Về!".

Ông cụ Thư không chút do dự, lập tức hét lên rồi dẫn người nhà họ Thư định rời đi.

"Ông Thư, các ông đi đâu vậy? Chẳng phải ông nói muốn đòi lại công bằng cho mẹ tôi sao?".

Thấy ông cụ Thư định đi, con trai cả của Cổ Sam lập tức xông tới, cuống quýt kêu lên.

Ông cụ Thư tỏ vẻ lúng túng, khàn giọng nói: "Chuyện này e là tôi không giúp được rồi, nhưng tôi cũng khuyên các cậu đừng tiếp tục truy cứu nữa. Chấm dứt tại đây sẽ có lợi cho tất cả mọi người".

"Hả?".

Con trai cả của Cổ Sam như bị sét đánh ngang tai.

"Không được, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được. Thần y Lâm này hại chết mẹ tôi, tôi sẽ không để yên đâu! Tôi muốn tên họ Lâm này phải đền mạng! Tôi muốn anh ta đền mạng!".

Con gái cả của Cổ Sam gào lên xông tới, định cào cấu Lâm Chính.

Cũng may người ở bên cạnh kịp ngăn cô ta lại.

"Khốn kiếp! Làm càn! Tất cả dừng tay cho tôi!", ông cụ Thư nổi giận, nghiêm giọng quát.

Lúc này mọi người mới trở nên yên lặng.

"Nhà họ Cổ các cậu có ý gì hả? Muốn truy cứu đến cùng đúng không?", ông cụ Thư trầm giọng hỏi.

Người nhà họ Cổ có chút do dự.

Nhưng con gái cả của Cổ Sam lại gào lên không chút do dự: "Đúng! Nếu không phải thằng chó chết này không chịu ra tay cứu ngay từ đầu, thì chắc chắn mẹ tôi vẫn còn sống khỏe mạnh! Anh ta thấy chết không cứu, hại chết mẹ tôi, dù có thành ma tôi cũng không tha cho anh ta! Món nợ này nhất định phải tính!".

"Đúng! Nhất định phải tính!".

"Trả lại công bằng cho nhà họ Cổ chúng tôi!".

Mấy người khác của nhà họ Cổ cũng không chút do dự hét lớn.

Ông cụ Thư nghe thấy thế thì gật đầu: "Được, nếu các cô muốn đòi lại công bằng, thì cứ đòi đi. Thần y Lâm đang ở đây, các cô muốn làm thế nào thì làm".

Người nhà họ Cổ sửng sốt: "Ông Thư, ông không giải quyết sao?".

"Giải quyết? Tôi giải quyết kiểu gì? Cậu bảo tôi đối đầu với một nguyên soái của Long Quốc sao?", ông cụ Thư lạnh lùng nói.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều há hốc miệng.

"Cái gì? Nguyên soái?".

Linh hồn của người nhà họ Cổ cũng trở nên run rẩy, ai nấy đứng sững như trời trồng.

"Giấy bổ nhiệm đã được gửi xuống, trước khi đến đây tôi đã nhận được tin, phải tiến hành nghi thức nhận huân chương cho thần y Lâm. Nhưng biết lão già chết tiệt này muốn gây phiền phức cho thần y Lâm, nên tôi đã cầm chứng nhận của thần y Lâm đến trước, để tránh ông ta làm càn", Nông Đường Công cười nói, rồi đưa giấy chứng nhận cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy xem, rồi nhíu mày.

"Nguyên soái... Bắc Cảnh?".

"Quân Bắc Cảnh gần 20 năm nay không có nguyên soái rồi, thần y Lâm, cấp trên trực tiếp bổ nhiệm cậu làm nguyên soái là coi trọng cậu lắm đấy", Nông Đường Công nói rất nghiêm túc.

"Nhưng tôi đâu có đồng ý làm nguyên soái của quân Bắc Cảnh gì đó, chuyện này chẳng phải nên bàn bạc trước với tôi sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại.

Có chút bất mãn.

"Ha ha ha, không cần bàn bạc, bởi vì cấp trên đã dặn dò, nếu cậu đồng ý thì sẽ nắm quyền nguyên soái, nếu cậu không đồng ý, thì chức nguyên soái quân Bắc Cảnh cứ làm cho có, cậu muốn làm thế nào thì làm. Quân Bắc Cảnh đã 20 năm không có nguyên soái, chờ thêm 20 năm nữa thì có sao chứ?", Nông Đường Công cười lớn.

Lâm Chính không nói gì, anh nhìn chằm chằm giấy chứng nhận, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Còn người nhà họ Cổ đã đứng như trời trồng.

"Các người còn ngây ra đó làm gì? Anh tôi đang đứng ngay đây, các người muốn đòi lại công bằng thì đòi đi!", đúng lúc này, Lương Huyền Mi quát lên.

Người nhà họ Cổ ai nấy tái mét mặt, không dám nói gì.

Lúc này, con trai cả của Cổ Sam mới ý thức được sự tình không đúng, run rẩy nói: "Lâm... Lâm nguyên soái, chúng tôi có mắt như mù, xin... xin cậu tha tội..."

"Mẹ anh phẩm chất không đoan chính, chỉ biết đến lợi ích, em gái tôi chỉ tặng đồ không được quý giá lắm, đã bị bà ta cố ý làm khó, thậm chí còn giúp người khác bắt nạt cô ấy, còn rạch mặt cô ấy. Loại người này không xứng làm thầy! Nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, tôi cũng không muốn đôi co với các anh. Tóm lại các anh nghe đây, dù là nhà họ Cổ hay nhà họ Thư, nếu còn chọc vào tôi, thì lần sau tôi không chỉ dùng võ mồm thôi đâu".

Lâm Chính bình thản nói, sau đó phất tay: "Chúng ta đi!".

Dứt lời, anh sải bước đi thẳng về phía cửa.

Đám người Lương Huyền Mi vội đi theo.

Hai nhà Cổ Thư giương mắt nhìn theo, miệng câm như hến.
Chương 2208: Chặn đường

Sau khi Lâm Chính rời đi, Thư Thái vẫn còn uất hận lắm. Hắn hôm nay bị mất mặt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này chắc hắn sẽ không còn chỗ đứng ở Yên Kinh nữa.

“Ông nội, hôm nay chúng ta đã phải cúi đầu trước thần y Lâm như thế thì có đáng không? Dù thần y Lâm có là nguyên soái thì với sức mạnh nhà chúng ta mà chúng ta phải sợ sao?”, Thư Thái bặm môi, cảm thấy không phục.

“Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Cậu ta là một vị nguyên soái phi thường. Phía trên đã để cậu ta quản lý doanh trại phía Bắc rồi”, ông cụ Thái nói.

“Doanh trại phía Bắc sao?”, Thư Thái bàng hoàng.

Ông cụ Thái chỉ lắc đầu: “Sự việc quá phức tạp, không thể giải thích với cháu được. Tóm lại là từ hôm nay, cháu gặp thần y Lâm thì phải tránh ra. Nếu như giữa cháu và cậu ta xảy ra xung đột, cậu ta mà muốn cháu chết thì ông nội cũng không bảo vệ được”.

Thư Thái nín thở, sợ hãi nhìn ông nội. Đến ông nội cũng không bảo vệ được sao? Thần y Lâm đáng sợ tới vậy cơ à?Sau khi đưa người nhà họ Lương về, Lâm Chính tạm biệt họ và định quay về Giang Thành.

Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đã thu dọn xong hành lý, họ sẽ đáp chuyến bay buổi trưa. Lâm Chính cũng không lòng vòng nữa, anh đi thẳng tới sân bay.

Hai chiếc xe đỗ bên đường. Cửa xe kéo xuống, Nông Đường Công ngồi bên trong ra hiệu với anh. Lâm Chính hiểu ý, để Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân ngồi sau xe, còn anh thì lên xe của Nông Đường Công.

Chiếc xe khởi động.

“Tôi có nghe nói về đội quân ở phía Bắc nhưng tôi không nghĩ là họ có nguyên soái, hơn nữa…tại sao lại cử tôi tới đó?", Lâm Chính hỏi thẳng

“Nguyên nhân thì có rất nhiều. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là y thuật của cậu”, Nông Đường Công nói.

“Y thuật của tôi sao?”

“Đúng vậy, cuộc chiến với nước Anh Hoa đã khiến phía trên được thấy vũ lực của cậu. Nhưng dù là tôi hay vị ấy thì đều biết cậu là một bác sĩ. Mặc dù cậu bieets võ nhưng không phải là một võ giả thực sự, vậy mà sức chiến đấu cậu thể hiện trong cuộc chiến với nước Anh Hoa lại có thể đặt tới mức độ cao nhất của một võ giả. Chúng tôi luôn cho rằng cậu đã dựa vào y thuật cổ để nâng cao năng lực của mình mới có thể trấn áp được đám đông như thế, có đúng không?”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

Đúng là anh không phải là một võ giả thực thụ. Hay nói cách khác, anh không luyện võ thuật như những võ giả khác mà luôn nghiên cứu về y thuật để nâng cao năng lực của bản thân.

“Vậy thì đúng rồi, phía trên hi vọng anh có thể sử dụng y thuật cổ thần kỳ của mình để gia tăng thực lực của toàn bộ đội quân vùng phía bắc. Nếu cậu thấy tiện thì tốt nhất là trong vòng ba năm hoàn thành chuyện đó. Ba năm sau, đội quận đó có một trận chiến ác liệt. Bên trên đã dốc toàn bộ tài nguyên để trợ lực cho khu vực đó rồi nhưng vẫn không đủ. Bao năm trôi qua, dù họ đã khổ luyện nhưng vẫn không thể nâng cao được bao nhiêu. Nếu như dựa vào y thuật của cậu thì lại khác. Vì vậy cấp trên đã đặc cách bổ nhiệm cậu tới làm nguyên soái khu vực phía Bắc, chỉ hi vọng cậu có thể giúp đội quân đó ba năm sau có thể có một trận chiến tốt nhất”, Nông Đường Công nghiêm túc nói.

Lâm Chính suy nghĩ.

“Tôi biết cậu chắc chắn không muốn tham gia vào. Cậu cũng có những việt cần phải làm. Nên cấp trên đã nói rồi, nếu cậu không đồng ý cũng không sao?”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Chuyện này để sau hãy nói đi”, Lâm Chính đáp lại. Anh không đồng ý, cũng không từ chối.

Nông Đường Công khẽ gật đầu. Ông ta không nói gì nhiều.

Tới sân bay...

“Tôi không tiễn nữa, cậu bảo trọng nhé. Có thời gian tới đây uống rượu với tôi”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Ông cũng bảo trọng nhé”, Lâm Chính đáp lại và bước xuống xe. Ông cụ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của anh.

“Nếu như đội quân phía Bắc có người này giúp đỡ thì có lẽ có thể chiến đấu với phe bên đó rồi”, ông cụ lầm bầm, tỏ ra đáng tiếc. Ông ta biết, với tính cách của Lâm Chính thì anh sẽ không đồng ý đâu.

Tại sân bay Giang Thành, Mã Hải và Từ Thiên sớm đã có mặt để đón Lâm Chính. Vừa nhìn thấy anh cũng với hai người Chiêm Nhất Đao thì họ chạy tới.

“Chủ tịch Lâm”, hai người họ cung kính chào.

“Ừ! Giang Thành gần đây vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn ạ”.

“Vậy thì tốt".

“Có điều chủ tịch Lâm, gần đây nhà họ Lâm cài tai mắt vào Giang Thành, sau khi bị chúng ta xử lý thì không còn cử thêm người nữa. Chuyện này khá kỳ lạ”, Mã Hải nói.

“Nhà họ Lâm sao?”

Lâm Chính cười thản nhiên: “Có lẽ lúc này bọn họ đang bận đối phó với bên đại hội rồi, làm gì còn thời gian mà bận tâm tới chúng ta chứ?”

“Đại hội sao?”

“Kệ đi, lên xe tới Huyền Y Phái trước đã. Tôi phải kiểm tra cho Liễu Như Thi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Vâng”, bọn họ lập tức lên xe đi tới Huyền Y Phái.

Chiếc xe ra khỏi sân bay, lao đi vun vút...

Đột nhiên...Két....Từ Thiên vội vàng phanh gấp. Người trong xe giật mình.

“Chuyện gì thế?”, Mã Hải hỏi.

Từ Thiên không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm phía trước. Mọi người cũng nhìn theo. Họ phát hiện có một người đang đứng ở đó.
Chương 2209: Phương diện đó

“Ai vậy? Muốn chết hay sao? Không sợ bị tông chết à?”.

Mã Hải nhíu mày, thầm chửi một tiếng sau đó xuống xe.

Nhưng ông ta vừa định xuống xe, Băng Thượng Quân lập tức giữ chặt vai ông ta.

“Đừng manh động!”, Băng Thượng Quân quát khẽ.

Mã Hải sửng sốt, nhìn vẻ mặt mấy người họ nghiêm túc, dường như đã hiểu ra gì đó.

Người đứng ở trước đầu xe đột nhiên đi tới, vung nắm đấm đấm lên xe.

Rầm!

Phần trước xe Bentley bị đánh tan nát.

Mã Hải sợ đến mức giật mình.

Người đó dường như vẫn không từ bỏ, một tay nắm đầu xe, tiếp tục dùng sức, cả chiếc xe bị người đó dùng một tay nhấc lên.

Mọi người lập tức xuống xe.

Vù!

Mấy người họ vừa đẩy cửa xuống, Bentley đã bị người đó dùng một tay quăng ra dải phân cách ở con đường đối diện.

Nhìn cảnh tượng giống như siêu nhân đó, Mã Hải hoảng hốt, biết chắc đây lại là võ giả lợi hại nào đó xuất hiện.

“Ông là ai?”.

Băng Thượng Quân quát lớn, vẻ mặt lạnh lùng.

“Nói tôi biết, trong các người ai là thần y Lâm?”.

Người đó lên tiếng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

Đó là một người mặc áo đen khoác áo choàng bên ngoài, đeo một chiếc mặt nạ màu đen, toàn thân được quấn kỹ không nhìn rõ mặt, cũng không biết tuổi.

“Cậu Lâm, người này chắc chắn là cao thủ. Tôi cảm nhận được khí tức của người này vô cùng kỳ quái huyền diệu, không phân tích được rõ, có lẽ thực lực của người này không thua kém gì tôi”, Chiêm Nhất Đao hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi cũng cảm nhận được rồi, từ lúc nào Giang Thành lại có nhân vật siêu phàm như vậy? Chúng ta cẩn thận một chút thì tốt hơn”, Lâm Chính gật đầu, sau đó đứng ra: “Ông tìm tôi có việc gì sao?”.

“Cậu là thần y Lâm?”, người đó lạnh lùng hỏi.

“Phải”.

“Tốt lắm, đi theo tôi!”.

“Đi đâu?”.

“Bớt nhiều lời, đi theo tôi là được!”.

“Theo ai cũng không được biết, tôi không quen biết gì ông, ông bảo tôi đi theo thì tôi đi? Không cảm thấy hoang đường hay sao?”.

“Cậu không có quyền lựa chọn! Thần y Lâm, mau đi theo tôi! Nếu không, cậu sẽ chết ở đây! Cậu tự chọn đi!”, người đó lạnh lùng nói.

“Hừ, mạnh miệng thật!”.

“Lần đầu tiên tôi nghe có người dám nói chuyện như vậy trước mặt tôi!”.

“Nơi này là Giang Thành!”.

Mọi người tức giận, quát lên.

Người đó dường như đã mất kiên nhẫn, bực dọc quát: “Xem ra tôi phải giết vài người thì cậu mới chịu đi theo tôi!”.

Nói xong, người đó vung tay, nơi cánh tay dâng lên những luồng khí tức màu đỏ như máu, quỷ dị đáng sợ.

Chiêm Nhất Đao thấy vậy lập tức kêu lên: “Đó là Ma Công?”.

“Có chút kiến thức! Nhưng ông vẫn phải chết!”.

Người đó quát xong bèn ra tay!

Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

“Chờ đã!”, Lâm Chính đột nhiên quát.

Mọi người dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhàn nhạt lên tiếng: “Không cần chiến đấu nữa, tôi đi cùng ông một chuyến vậy!”.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Cậu Lâm!”.

Chiêm Nhất Đao, Mã Hải và những người khác sốt sắng.

“Không cần lo, người này chắc không muốn hại tôi, nếu không ông ta cũng sẽ không chặn tôi ở đây. Tôi đi cùng người này một chuyến xem rốt cuộc ông ta có việc gì”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… cậu Lâm, nếu người này có ý đồ xấu…”.

“Tuy tôi không dám bảo đảm tôi có thể giết người này, nhưng nếu tôi muốn đi, ông ta cũng không ngăn được tôi, không sao”.

Lâm Chính kiên trì, mọi người chỉ đành thở dài từ bỏ.

“Rất biết điều! Cậu chịu ngoan ngoãn phối hợp thì tốt quá, nếu không chỉ sẽ chịu khổ vô ích. Yên tâm, sau chuyện này, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!”.

Nói xong, người đó cất bước, người hóa thành tàn ảnh bay vọt lên trời, như tiên nhân.

“Đi theo tôi!”.

Mọi người đưa mắt nhìn, kinh ngạc không thôi.

Lâm Chính lập tức dùng khí kình, cũng đi sát theo sau.

“Làm sao đây?”.

Từ Thiên hô lên.

“Phái người đi theo, không thể để thần y Lâm xảy ra chuyện!”.

“Được!”.



Lâm Chính thôi thúc tốc độ đến cực hạn, nhưng lại phát hiện vẫn không theo kịp tốc độ người kia.

May là người đeo mặt nạ đen cố tình thả chậm tốc độ, như vậy Lâm Chính mới không đến nỗi bị bỏ lại.

Nhưng đi một hồi, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Vì hướng phía trước lại là trung tâm thành phố Giang Thành!

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng người đeo mặt nạ đen dừng trên nóc một tòa nhà lớn có vườn.

Lâm Chính nghi hoặc.

Người đeo mặt nạ màu đen đi đến sân phơi trên tòa nhà, mở cửa đi vào.

“Qua đây!”.

Ông ta hạ giọng hô.

Lâm Chính không đáp, đi theo, nhưng đồng thời cũng âm thầm cảnh giác.

Vào nhà mới thấy trong nhà cực kỳ hỗn loạn.

Mặt đất toàn là vụn đậu phộng, trên bàn là chai bia rỗng, trong gạt tàn toàn là đầu thuốc lá.

Trừ điều đó ra, trong không khí còn có một mùi hormone nồng đậm.

Lâm Chính âm thầm xem xét xung quanh, hơi nghi hoặc.

Lúc này, người đàn ông đứng quay lưng lại với Lâm Chính đột nhiên mở mặt nạ ra, đốt điếu thuốc.

“Thần y Lâm, có phải y thuật của cậu cao nhất trong nước không?”, người đàn ông khàn giọng hỏi.

“Không tính là cao nhất, Long Quốc ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây”, Lâm Chính cười đáp.

“Vậy bệnh gì cậu cũng có thể trị?”.

“À… Ông bị bệnh gì?”, Lâm Chính hỏi.

Người đó do dự một lúc, nhỏ giọng đáp: “Bệnh ở phương diện đó!”.


Đang tải...
Chương 2210: Ma Quân

Lâm Chính nghe vậy, hơi sửng sốt.

“Phương diện đó?”.

“Đường đường là thần y mà không hiểu ý tôi sao?”, người đó hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn.

Nhưng nói thì nói vậy, Lâm Chính vẫn nghe ra được giọng quẫn bách của người đó.

Kết hợp với hành vi cử chỉ giấu giếm của ông ta, Lâm Chính sực tỉnh.

“Tôi hiểu rồi, hóa ra ông có vấn đề ở đó!”.

Người đó giật mình, đột ngột quay đầu, kéo mũ trùm đầu xuống.

Mặc dù không có mặt nạ, nhưng nửa gương mặt bị mũ trùm đầu che lại, khó mà thấy được mặt thật.

Ông ta rít mạnh hơi thuốc, lạnh lùng nói: “Cậu có chữa hay không? Đừng dong dài nữa, nếu không có bản lĩnh đó thì tôi đi tìm người khác”.

“Về nam khoa, tôi quả thật có đọc lướt qua một chút, nhưng vấn đề là giờ tôi cũng không biết gì, làm sao trị cho ông? Trị bệnh phải nhìn nghe hỏi sờ mà”, Lâm Chính nhún vai nói.

Người đó nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cởi áo, mở dây đeo thắt lưng, sau đó kéo quần mình xuống.

“Ông làm gì vậy?”, Lâm Chính sửng sốt, vội hỏi.

“Không phải cậu muốn nhìn nghe hỏi sờ sao? Tôi để cho cậu xem!”, người đó cắn răng, phẫn hận nói.

Một cảm giác nhục nhã dâng tràn.

Lâm Chính dở khóc dở cười: "Không cần không cần, tôi chỉ cần bắt mạch cho ông là được, ông không cần phải vậy!”.

Cao thủ bậc ấy rất quan tâm đến thể diện.

Sở dĩ ông ta đeo mặt nạ, khoác áo choàng đến tìm Lâm Chính cũng vì không muốn để Lâm Chính biết thân phận.

Nếu để người khác biết phương diện đó của mình không ổn, đồn ra ngoài chẳng phải mất mặt lắm sao? Đến lúc đó, sợ là đi đến đâu cũng không ngẩng đầu lên được.

Lâm Chính cũng nghĩ tới điều này, quyết định bắt mạch.

Thật ra xem trực tiếp sẽ tốt hơn.

Người đàn ông đeo mặt nạ nghe vậy âm thầm thở phào, vội vàng kéo quần lên, dập tắt thuốc, đeo mặt nạ lên lại, đi đến gần Lâm Chính.

“Ngồi xuống đi”.

Lâm Chính dọn chai bia rỗng và vỏ đậu phộng sang bên.

Người đàn ông ngồi xuống, vén tay áo lên.

Lâm Chính bắt mạch cho ông ta.

Khoảng nửa phút sau, anh không khỏi nhíu mày.

“Sao? Có nghe ra được vấn đề gì chưa?”, người đàn ông đeo mặt nạ hỏi.

Lâm Chính nhìn ông ta, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nếu tôi đoán không sai, vấn đề của ông có lẽ là từ luyện công mà nên”.

“Phải”, người đàn ông do dự, gật đầu: “Công pháp tôi tu luyện đúng là có di chứng này. Ban đàu tôi không để ý, nhưng càng tu luyện, vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng. Cho đến một năm trước, tôi mới phát hiện mình hoàn toàn không thể lấy lại uy nghiêm đàn ông. Một năm nay, tôi chạy đông chạy tây, thăm khám nhiều bác sĩ, tìm nhiều phương pháp chữa trị, nhưng không có tác dụng. Thần y Lâm, gia tộc của tôi chỉ còn một mình tôi, nếu tôi không còn khả năng thì gia tộc tôi sẽ tuyệt hậu. Cho nên, bất kể thế nào, cậu cũng phải chữa khỏi cho tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!”.

“Trọng thưởng thì không cần, nếu ông đã đến cầu xin tôi, ít nhiều gì tôi cũng sẽ giúp ông, mặc dù chúng ta bèo nước gặp nhau”, Lâm Chính nói.

Người đàn ông im lặng.

Lâm Chính lấy châm bạc ra châm cứu cho người đàn ông, sau đó đưa tay véo lên cẳng chân ông ta.

Một cảm giác đau rát truyền đến.

Mặc dù người đàn ông thực lực cao cường, nhưng lại không chịu được cảm giác đau rát này, không khỏi hét lên.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới dừng lại.

Người đàn ông lại cảm thấy nơi đó dâng lên một dòng khí nóng, dường như đã có chút phản ứng.

Ông ta lập tức mừng rỡ: “Có hiệu quả rồi! Có cảm giác rồi! Tôi khỏi rồi! Tôi khỏi rồi! Ha ha ha ha…”.

Người đó mừng rỡ, nếu không phải bên cạnh không có cô gái nào, chắc ông ta đã lao vào mây mưa ngay được.

Nhưng luồng khí nóng đó duy trì chưa được mấy phút đã tan biến.

Sau đó, người đàn ông lại không cảm giác được nơi đó nữa, dường như đã mất mối liên hệ.

“Hả…”, người đàn ông đeo mặt nạ kinh hãi.

“Xem ra muốn chữa được bệnh của ông không phải một sớm một chiều là có thể làm được”, Lâm Chính rút châm bạc ra, thản nhiên nói.

“Ý gì? Thần y Lâm! Bệnh của tôi… khó chữa lắm sao?”, người đàn ông đeo mặt nạ sốt ruột.

“Khó chữa thì không tính là khó chữa, có hai cách có thể chữa khỏi bệnh cho ông, cách thứ nhất rất đơn giản, nhưng tôi nghĩ ông sẽ không chịu”.

“Cách gì? Cậu cứ nói là được”.

“Tự phế võ công!”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Người đàn ông đeo mặt nạ hít sâu một hơi, không tin nổi nhìn anh.

“Sở dĩ ông bị bệnh lạ dẫn đến không có khả năng là vì liên quan đến công pháp ông luyện. Nếu ông bỏ hết võ học đời này, tự phế võ công, ông sẽ khôi phục bình thường trong vòng ba ngày, lấy lại uy nghiêm đàn ông, nối dõi tông đường đương nhiên không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.

Nhưng người đàn ông hừ lạnh: “Kẻ thù của tôi rất nhiều, trải khắp thiên hạ, nếu phế bỏ tu vi, e rằng tôi sinh bao nhiêu con cháu cũng sẽ bị kẻ thù của tôi giết hết, cuối cùng sợ là ngay cả tôi cũng sẽ chết không toàn thây. Cách này không được, cậu nói cách thứ hai đi!”.

“Cách thứ hai thì rắc rối hơn nhiều, phải có người châm cứu bắt mạch cho ông mỗi ngày. Ông phải dùng thuốc thang, từ từ điều chỉnh. Tôi đề nghị ông lập tức dọn tới Học viện Huyền Y Phái chữa trị. Nếu nhanh thì khoảng ba tháng là có thể hồi phục khỏe mạnh”.

“Thật sao?”, người đàn ông đeo mặt nạ mừng rỡ.

“Đừng tưởng ba tháng này trôi qua dễ dàng, vì quá trình trị liệu phức tạp, hơn nữa còn châm vào kinh mạch, quá trình điều trị mỗi ngày của ông sẽ vô cùng đau khổ”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì có gì phải sợ? Núi đao biển lửa mưa bom bão đạn tôi cũng đã trải qua, chỉ mấy cây châm bạc có gì đáng sợ?”.

“Nếu đã như vậy, ông hãy theo tôi về học viện chữa trị, nhưng dược liệu chữa trị toàn là dược liệu quý hiếm, tôi phải tốn rất nhiều tiền và nhân lực để thu thập cho ông. Ông không đến nỗi không trả được khoản phí này chứ?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

Nghe vậy, người đàn ông đeo mặt nạ để lộ dáng vẻ quẫn bách.

“Phải tốn bao nhiêu tiền?”.

“Tiền không thể đong đếm, cần có vật tương đương để trao đổi. Dù sao tôi ra ngoài mua dược liệu quý hiếm cũng không phải lấy tiền để đổi, mà là dùng bảo bối hiếm có để đổi từ tay người khác”.

“Thế sao?”.

Người đàn ông đeo mặt nạ do dự, nói: “Tôi có không ít bảo bối, lần này đến Giang Thành quá vội vã không mang theo bên mình. Thế này, thần y Lâm, nếu cậu tin tôi, cậu hãy chữa trị cho tôi trước, đợi tôi khỏi bệnh sẽ quay về lấy bảo bối trả cho cậu ngay. Cậu yên tâm, bảo bối của tôi chắc chắn là vật quý giá hiếm có trên thiên hạ, bảo đảm không làm cậu thất vọng!”.

“Ha ha, ông khách sáo rồi, bảo bối gì đó thì không cần. Gần đây tôi không được yên ổn, có vài người thường xuyên quấy rầy tôi. Thế này, nếu có người đến tìm tôi gây rắc rối hoặc quấy nhiễu người bên cạnh tôi, ông giúp tôi ra tay dạy dỗ bọn họ, được chứ?”, Lâm Chính cười nói.

Người đàn ông đeo mặt nạ nghe vậy lập tức hiểu ra tính toán của Lâm Chính.

“Hóa ra thần y Lâm muốn thuê tôi làm kẻ đánh thuê?”.

“Không cần phải nói khó nghe như thế, mọi chuyện xem ý ông, tôi không cưỡng cầu”.

“Không có gì mà cưỡng cầu với không cưỡng cầu, thần y Lâm, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng tôi nói trước cho cậu biết, kẻ thù của tôi rất nhiều, nếu vì vậy mà cậu gặp rắc rối, cậu cũng đừng trách tôi”, người đàn ông đeo mặt nạ nói.

“Vậy sao? Vậy có phải ông có thể nói tôi biết, ông rốt cuộc là ai rồi không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Người đàn ông đeo mặt nạ do dự một lúc, gỡ mặt nạ trên mặt xuống.

Đập vào mắt Lâm Chính lại là một gương mặt vô cùng tái nhợt.

Nhìn thấy gương mặt đó, Lâm Chính cau mày.

“Ma Quân?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK