Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4156: Truy sát

"Có chuyện như vậy sao?"

Ngạo Ly Phượng cũng rất ngạc nhiên.

"Đại nhân, xin hãy nhìn xem!"

Ngạo Hỏa Vân nghiêng đầu và nói lớn.

Những người phía sau lập tức khiêng một xác người cháy đen tới.

Đó là Ngạo Hồng Hỏa.

Đám đông đều run lên, không thể tin được.

"Đại nhân, ngài biết rõ tộc Ngạo Tuyết của chúng ta căn bản không thể luyện bất kỳ công pháp hệ hỏa nào. Nhưng hiện tại, Ngạo Hồng Hỏa đã bị cháy đen, còn ai có thể làm được điều này?", Ngạo Hỏa Vân nghiêm giọng nói.

"Ngoại trừ tên Lâm Chính chết tiệt kia, không còn ai khác!"

"Hắn ta sử dụng thành thạo dị hỏa, chuyên dùng để áp chế công pháp hệ băng của chúng tôi!"

"Và Ngạo Hàn Mai đã thông đồng với Lâm Chính để hãm hại chúng tôi! Nếu không phải Hỏa Vân đại ca kịp thời ứng phó, dẫn chúng tôi phá vòng vây thoát ra thì e rằng tất cả đều phải bỏ mạng trên núi lạnh!"

"Thế gia đại nhân, xin hãy làm chủ cho chúng tôi!"

"Thế gia đại nhân, xin hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi!"

Các thành viên của tộc Sương Mạch bật khóc rồi hét lên một cách bi phẫn.

Đôi mắt Ngạo Ly Phượng đăm chiêu, sau đó lặng lẽ gật đầu: "Tôi không ngờ họ lại vô pháp vô thiên như vậy! Hỏa Vân, yên tâm đi, tôi lập tức phái người đi bắt bọn họ! Khi Ngạo Hàn Mai và Ngạo Vi Âm bị bắt, sẽ thẩm vấn họ ngay lập tức!"

"Không cần thẩm vấn! Bọn chúng quỷ kế đa đoan, nếu bắt được thì giết luôn đi!"

Một người của tộc Sương Mạch lo lắng nói.

Sắc mặt Ngạo Hỏa Vân tối sầm lại, lập tức trừng mắt nhìn người đó.

Người đàn ông sững người một lúc rồi vội cúi đầu xuống.

"Sao vậy, háo hức muốn giết họ như vậy là vì muốn diệt khẩu sao?"

Một giọng nói lạnh lùng phát ra.

Ngạo Diệp, tộc trưởng tộc Diệp Mạch dẫn người của mình đến.

"Ngạo Diệp, ông đến vừa đúng lúc. Ông đã nghe những chuyện vừa rồi phải không?"

Ngạo Ly Phượng bình tĩnh hỏi.

"Quả vậy".

Ngạo Diệp hừ một tiếng rồi nói: "Ngạo Hỏa Vân, những gì cậu nói chỉ là ý kiến chủ quan của cậu! Nếu cậu có bằng chứng chứng minh hai cô con gái của tôi thông đồng với con rể tương lai hãm hại cậu thì không những tôi sẽ giao chúng cho cậu xử lý mà cả tộc Diệp Mạch cũng sẽ cho cậu một lời giải thích. Nhưng nếu cậu không thể đưa ra bằng chứng, điều đó có nghĩa cậu đang bôi nhọ tộc Diệp Mạch của tôi. Đừng nghĩ rằng tộc của chúng tôi không mạnh bằng tộc Sương Mạch của cậu mà khinh thường, một khi làm tổn hại đến danh dự của cả tộc, chúng tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước!"

"Đúng, không bao giờ lùi bước!"

"Muốn đánh thì đánh, làm gì phải hắt nước bẩn vào nhau như vậy?"

"Làm sao cô chủ của chúng tôi có thể làm việc như vậy?"

Người của gia tộc Diệp Mạch lần lượt hét lên.

Ngạo Hỏa Vân đứng thẳng dậy, mặt không chút biểu cảm: "Nếu ông đã nói vậy thì chúng ta hãy chờ xem".

Cùng lúc đó, trong cơn bão tuyết.

Ngạo Hàn Mai và Ngạo Vi Âm khó nhọc lê bước về phía thành Ngạo Tuyết.

Nhưng khi đến gần thành Ngạo Tuyết, Ngạo Vi Âm lại nói: "Chúng ta hãy đi một con đường khác!"

"Chị, tại sao?"

Ngạo Hàn Mai lau đi giọt nước mắt băng giá trên khóe mắt, khàn giọng hỏi.

"Với sự độc ác của Ngạo Hỏa Vân, hắn ta chắc chắn sẽ không để chúng ta bình yên trở về thành. Em có bằng chứng chứng minh hắn ta sát hại đồng tộc của mình, nếu em quay lại làm chứng, không phải hắn sẽ gặp rắc rối sao? Chị đoán hắn sẽ phục kích trên đường đi! Chúng ta phải đi đường vòng!" Ngạo Vi Âm trầm giọng nói.

Ngạo Hàn Mai im lặng gật đầu.

Rầm rầm rầm...

Vào lúc này, một âm thanh kinh thiên động địa khác phát ra từ Hàn Sơn.

Một lượng lớn các khối băng khổng lồ văng ra tứ phía.

Ngạo Hàn Mai quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt lại lấp lánh nước mắt.

"Không thể ngờ Băng Tinh Hàn Điểu đã biến dị, thực lực của nó có thể gần bằng cao thủ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, ngay cả chị cũng.không phải là đối thủ. Lâm minh chủ của em, chị e là giờ đã bỏ mạng".

Ngạo Vi Âm có lẽ đã nhận ra điều gì đó, hạ giọng nói.

Ngạo Hàn Mai vẫn không nói gì, hai cô gái quyết định đi đường vòng.

Nhưng vào lúc này, trên con đường cách đó không xa đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người.

Hai cô gái thở dốc.

Ngạo Vi Âm nhìn chằm chằm về phía đó một lúc, nét mặt đanh lại.

"Không hay rồi, là cao thủ của tộc Sương Mạch!"
Chương 4157: Rét lạnh

Mặc dù hai cô gái đều đã bị thương, nhưng bản lĩnh của Ngạo Vi Âm rõ ràng cao hơn Ngạo Hàn Mai. Giờ phút này, vết thương của cô ta đã đỡ hơn nhiều, thị lực cũng tốt hơn Ngạo Hàn Mai.

Cô ta nhìn chằm chằm những người đang chạy về phía này, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.

Những người này ai cũng ăn mặc hào hoa phú quý, tuổi tác lại lớn.

Người nhỏ nhất trông cũng đã hơn ba mươi tuổi.

Cô ta lập tức hiểu ra, Ngạo Hỏa Vân không định mai phục trên đường bọn họ trở về Ngạo Tuyết Thành, mà là phái người về gọi người của tộc Sương Mạch đến đây truy sát bọn họ.

“Ngạo Hỏa Vân thật ác độc, việc đầu tiên anh ta quay về Ngạo Tuyết Thành lại là thông báo cho cao thủ tộc Sương Mạch truy sát chúng ta… Chúng ta đi từ hướng nào cũng không về được!”.

Ngạo Vi Âm khẽ giọng nói.

“Chị, bây giờ phải làm sao?”, Ngạo Hàn Mai căng thẳng, nói: “Ở nơi rộng lớn thế này, chúng ta lại bị thương, chắc chắn không thoát được vó ngựa của bọn họ. Chúng ta phải tìm một chỗ nấp đi”.

“Nấp? Chị có thể thu khí tức để những cao thủ kia không phát hiện được, nhưng em thì không. Em lại bị thương nặng như vậy, không che được mùi máu, bọn họ ngửi thấy thì chúng ta chết chắc!”.

“Bây giờ chúng ta nên đi hướng nào?”.

Ngạo Hàn Mai hỏi.

Ngạo Vi Âm cau mày suy nghĩ, chốc lát sau cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Sơn tan nát kia, nhỏ giọng nói: “Không phải em muốn cứu Lâm minh chủ ở trên núi sao? Bây giờ chúng ta lên đó!”.

“Lên núi?”.

Ngạo Hàn Mai sửng sốt, lập tức phản ứng lại.

Bây giờ quả thật chỉ có lên núi là an toàn nhất.

Những cao thủ truy sát bọn họ chỉ dám đi lòng vòng quanh núi, biến động trên Hàn Sơn chấn động tứ phía, dù bọn họ có một vạn lá gan cũng không dám lên núi.

Huống hồ, núi lớn sụp đổ, liên tục xảy ra vụ nổ, khí ý của Băng Điểu bao trùm cả ngọn núi.

Theo bọn họ nghĩ, lúc này trên núi còn người nào thì có lẽ cũng đã cửu tử nhất sinh, không cần thiết phải lục soát núi.

Hai người lảo đảo, thận trọng leo lên núi.

Cùng lúc đó, trên Hàn Sơn đổ nát.

Cả người Lâm Chính đầy sương băng và vết rách, hai tay giữ chặt móng vuốt đáng sợ của Băng Điểu, dường như sắp bị sức mạnh to lớn của Băng Điểu đè cả người xuống lòng đất.

Anh nghiến răng gào lên.

Vù!

Dị hỏa lại dâng cao, lan dọc theo bàn tay anh thiêu đốt Băng Điểu.

Nhưng Băng Điểu được sương băng bao phủ, dù là dị hỏa cũng không thể thiêu chết nó, cùng lắm là làm tan chảy một lớp sương băng ở bề mặt.

Vù!

Dường như Băng Điểu cảm nhận được đối thủ, dang rộng cánh bay lên, quạt cánh về phía Lâm Chính ở bên dưới.

Đôi cánh khổng lồ quạt ra một trận gió lớn, làm vỡ vụn mọi thứ ở phía bên này. Không chỉ như vậy, nhiệt độ thấp cực hạn giống như đang cứa vào linh hồn xương cốt của Lâm Chính, khiến cơ thể anh không ngừng run rẩy.

Không được!

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là sẽ bị đóng băng đến chết!

Lâm Chính nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Băng Điểu, định chủ động tấn công.

Anh liếc nhìn sương băng trên hai chân. Lớp sương băng đã tan được một nửa bởi dị hỏa được thôi thúc từ sức mạnh phi thăng, hai chân đã có thể nhấc lên, nhưng sương băng chưa tan hết hoàn toàn, đi lại cực kỳ bất tiện.

Đột nhiên!

Vụt vụt!

Xung quanh Lâm Chính xuất hiện bốn bức tường băng, giống như bỗng dưng hiện ra, trong nháy mắt nhốt anh vào trong.

Hỏng bét!

Lâm Chính kinh hãi, vội vàng nâng cánh tay lên chống đỡ.

Một giây sau, móng vuốt sắc bén vồ tới, cắt nát một cánh tay của Lâm Chính.

Lâm Chính ngã xuống, máu vừa tràn ra từ vết thương đã bị hóa thành vụn băng rơi xuống đất.

Khoảnh khắc cánh tay bị cắt đứt rời khỏi cơ thể, không còn sức mạnh phi thăng duy trì, cánh tay ngay tức khắc bị gió lạnh xoắn nát vụn…

Vẻ mặt Lâm Chính vô cùng khó coi.

Lúc này, xung quanh anh lại xuất hiện trường băng, giống như lồng giam nhốt anh lại.

Lâm Chính bị mất tầm nhìn, phòng ngự cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Anh vội vàng cầm Thiên Sinh Đao đỡ trước mặt.

Ầm!

Lần này, móng vuốt đáng sợ va vào Thiên Sinh Đao, sức mạnh to lớn đánh bay cả người lẫn đao ra ngoài.

Lâm Chính đâm thẳng vào vách núi ở phía sau.

Vách núi lập tức vỡ tan, Lâm Chính bị khối băng bao trùm, người không động đậy được…

Hoàn toàn… không phải đối thủ!
Chương 4158: Cảnh tuyệt vọng

Sau khi Băng Điểu biến dị, trí lực tất nhiên cũng nâng cao hơn nhiều.

Nó có thể cảm nhận được sự khác biệt trên người Lâm Chính.

Lâm Chính ở trong khối băng gian nan đưa tay ra, nắm chặt Thiên Sinh Đao rơi ở bên cạnh, chậm rãi đứng dậy, đẩy khối băng trên người mình ra.

Nhưng anh vừa mới đứng dậy.

Ầm!

Băng Điểu đã đáp xuống phía sau lưng anh.

Cơ thể như ngọn núi nhỏ của nó mang đến cho người ta cảm giác áp bức vô tận.

Giờ phút này, Lâm Chính ngay cả hít thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Anh vội vàng xoay người, một đao chém về phía cánh tay đứt của mình, giúp cánh tay mọc ra lạ nhanh chóng. Đao còn lại đưa ngang trước người, chuẩn bị phòng ngự.

Nhưng lần này Băng Điểu không tấn công Lâm Chính, mà là cúi đầu, dùng mỏ nhọn hoắt mổ về phía anh.

“Cái gì?”.

Lâm Chính kinh hãi, lúc này mới tỉnh ngộ.

Hóa ra con vật này nhắm vào xương chí tôn trên người anh.

Nó định nuốt chửng Lâm Chính, cướp xương chí tôn, dùng nó tăng cường thực lực cho mình.

“Mày nghĩ hay quá!”.

Lâm Chính cắn răng, Thiên Sinh Đao lại bùng cháy, chém về phía mỏ nó.

Nhưng Băng Điểu đã đề phòng trước, khoảnh khắc nó mổ xuống, sức mạnh hàn sương bao trùm trên mỏ. Sương băng dày bị dị hỏa thiêu đốt trong thời gian ngắn không thể tan chảy, ngược lại chất lỏng bắn ra khi dị hỏa bị băng sương hòa tan tan biến không ít.

Khi mỏ chim đến gần đột nhiên há ra.

Lâm Chính vội vàng giơ ngang Thiên Sinh Đao, chắn giữa hai hàm của Băng Điểu, không để nó cắn nuốt mình.

Băng Điểu điên cuồng muốn ngậm miệng, nhưng Thiên Sinh Đao được chế tạo bởi chất liệu phi phàm, dù nó có gắng sức thế nào cũng không thể cắn gãy.

Nhìn miệng Băng Điểu đen ngòm, Lâm Chính nghĩ ra gì đó, lập tức sử dụng toàn bộ dị hỏa, rót vào cổ họng Băng Điểu.

Vù vù vù vù…

Hai cánh tay của anh phừng lên ngọn lửa, rót vào trong cổ họng Băng Điểu.

Nội tạng của nó hiển nhiên không có nhiều sương băng bao phủ bằng bên ngoài, dị hỏa vào trong cổ họng lập tức khiến nó đau đớn vô cùng, cơ thể rung lên.

Chẳng mấy chốc, Băng Điểu đã phản ứng lại, ngưng tụ một lớp hàn băng trong vòm miệng, định đóng cổ họng ngăn chặn dị hỏa của Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính bỗng nhiên nghiêm nghị, nhìn cổ họng sắp bị băng đóng lại, anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ to gan.

“Mày muốn có xương chí tôn của tao sao? Vậy tao cũng muốn xem xương cốt của mày như thế nào”.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, đột nhiên rút Thiên Sinh Đao, chui cả người vào trong cổ họng của Băng Điểu. Nhân lúc băng còn chưa đóng cổ họng Băng Điểu hoàn toàn, anh lại nhảy thẳng vào trong bụng Băng Điểu…

Trong chớp mắt, Băng Điểu bất động.

Lâm Chính vào bụng nó chỉ thấy trước mắt tối đen, hơn nữa nhiệt độ quanh người vẫn đang giảm xuống nhanh chóng.

Anh biết Băng Điểu đang tuôn khí lạnh vào trong cơ thể nó, muốn đóng băng Lâm Chính, sau đó từ từ tiêu hóa anh.

“Mày làm được sao?".

Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng tạo ra nhiều châm khí, liên tục đâm vào xác thịt của mình, nâng cao sức mạnh của mình đến cực hạn.

Sau đó.

“A!”.

Anh hét lên một tiếng vang trời, cơ thể bỗng chốc bốc cháy.

Dị hỏa vô cùng mạnh mẽ nhuộm cả người anh giống như thần lửa, điên cuồng thiêu đốt Băng Điểu.

Ngực Băng Điểu đỏ lên, đau đến mức ngã xuống đất gào rú điên cuồng.

Ngạo Hàn Mai và Ngạo Vi Âm còn đang ở dưới chân núi đồng loạt nhìn lên núi.

“Chị, có chuyện gì vậy? Sao tiếng kêu của hung thú đó lại khác rồi?”.

Ngạo Hàn Mai nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.

“Chị cũng không biết, nghe tiếng nó hình như rất đau đớn…”.

Ngạo Vi Âm nhỏ giọng đáp.

“Chúng ta có cần lên đó nữa không?”.

“Không thể lên đó nữa, nếu lên nữa thì sẽ vào trong lãnh thổ của nó. Độ cảm tri của con vật đó rất mạnh, một khi bị nó phát hiện, chúng ta chắc chắn không còn đường sống!”.

“Nhưng… ở nơi thế này cũng không an toàn, quá gần nó rồi…”.

“Bây giờ chỉ có thể xem vận may”.

Ngạo Vi Âm hít sâu một hơi, quay người nhìn ra bên ngài.

Nhưng chỉ một ánh nhìn, cô ta đã thay đổi chủ ý.

Đám người của tộc Sương Mạch đang cưỡi ngựa về phía này.

Dường như đã biết vị trí của bọn họ.

Ngạo Vi Âm biến sắc, nghĩ tới gì đó, lập tức ngẩng đầu lên.

Lúc này mới phát hiện trên đỉnh đầu của hai người có một con chim giống chim ưng toàn thân trắng như tuyết đang lượn vòng.

“Quên mất chuyện này! Tộc Sương Mạch nuôi chim ưng tuyết, có thể dễ dàng tìm được vị trí của chúng ta, chúng ta bại lộ rồi!”.

Ngạo Vi Âm nói.

“Cái gì? Bọn họ dùng tới cả chim ưng tuyết?”.

Ngạo Hàn Mai siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập lửa giận: “Vậy là chúng ta không thể thoát được rồi. Chị, chỉ có thể liều mạng với bọn họ thôi!”.

“Không vội, chúng ta lên núi!”.

“Lên núi?”.

“Nếu vào trong phạm vi cảm tri của con vật đó, chim ưng tuyết cũng sẽ đến gần. Nếu nó đến gần thì con vật kia sẽ giết chim ưng tuyết. Chim ưng tuyết chết thì chúng ta có thể trốn được rồi!”.

“Vậy… Được thôi!”.

Đã đến đường cùng, Ngạo Hàn Mai chỉ đành nghe theo Ngạo Vi Âm.

Hai người chạy thẳng lên đỉnh núi.

“Chạy được sao? Đuổi theo cho tôi!”.

“Đuổi được thì giết không tha, không cần do dự!”.

Một đám cao thủ tộc Sương Mạch hô to, thét gào lao lên đỉnh núi.

“Bọn họ không cần mạng nữa sao?”.

Ngạo Hàn Mai căng thẳng.

“Một khi video trong tay em được công bố, người bị ảnh hưởng không chỉ có đám người Ngạo Hỏa Vân, mà còn có toàn bộ tộc Sương Mạch, sao bọn họ có thể không liều mạng? Hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn khiến chúng ta phải chết ở đây!”.

Ngạo Vi Âm đưa ra quyết định, nói: “Đi đến gần bên con vật đó!”.

Ngạo Hàn Mai đột nhiên quay đầu, ngạc nhiên nhìn Ngạo Vi Âm, thấy vẻ mặt cô ta kiên định thì cũng không do dự nữa, cố chịu đau tăng nhanh bước chân.

Đúng lúc này.

Quác!

Quác!

Quác!

Tiếng kêu thê thảm không ngừng vang lên từ đỉnh núi.

Sau đó, Băng Điểu ở đỉnh núi dang rộng cánh, điên cuồng vỗ đập vào mọi thứ ở xung quanh.

Hàn Sơn đổ nát tan tành.

Hai cô gái ra sức tránh né đá băng lăn xuống.

Khi hai cô gái một đường nguy hiểm lên đến đỉnh núi, cảnh trước mắt làm bọn họ hoàn toàn sững sờ.
Chương 4159: Đường cùng

Lúc này Băng Điểu to lớn nằm trên Hàn Sơn đổ nát, không ngừng vỗ hai cánh khổng lồ.

Nhưng nó không đứng mà là nằm dưới đất, phát ra tiếng kêu đinh tai.

Cơ thể khổng lồ bị khối băng bao trùm không ngừng run rẩy.

Chuyện này là sao?

Hai cô gái hoàn toàn bị cảnh trước mắt dọa sợ.

Vì sao hung thú này lại trở nên đau đớn như vậy?

“Chẳng lẽ có đại năng nào làm nó bị thương?”.

Ngạo Vi Âm lẩm bẩm, nhìn quanh, nhưng xung quanh không có ai.

“Lâm minh chủ đâu?”.

Ngạo Hàn Mai cũng không khỏi ngóng nhìn.

Nhưng xung quanh hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lâm Chính. Đừng nói là Lâm Chính, ngay cả một thi thể cũng không thấy.

“Hàn Mai, đừng nghĩ nhiều nữa. Với tình hình lúc trước, khả năng Lâm minh chủ sống sót trở về hầu như bằng không, chúng ta nên nghĩ cách làm sao đối phó với đám người đó đi!”.

Ngạo Vi Âm quay đầu nhìn những cao thủ tộc Sương Mạch đã đuổi tới, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Cao thủ của tộc Sương Mạch không bị Băng Điểu dọa sợ, vẫn đuổi theo không tha.

Khi bọn họ nhìn thấy trạng thái của Băng Điểu lúc này cũng đầy vẻ khó tin.

Nhưng rõ ràng bọn họ sẽ không quá quan tâm tình hình của Băng Điểu.

Nếu đã dám lên đây, người của tộc Sương Mạch bọn họ đã coi thường cái chết.

Bọn họ cần phải diệt khẩu.

Nếu không, địa vị của tộc Sương Mạch trong thế gia Ngạo Tuyết sẽ gặp sự đả kích chưa từng có trong lịch sử.

Bọn họ leo xuống ngựa.

Dù ngựa bọn họ cưỡi là ngựa tốt nhất tộc Sương Mạch, nhưng ở trước mặt Băng Điểu vẫn sợ đến mức không đứng thẳng được.

Bọn họ rút kiếm, nhìn chằm chằm Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai, đồng loạt đi tới.

“Hàn Mai, chạy!”.

Ngạo Vi Âm rút kiếm, quát khẽ.

“Sao chị không chạy?”.

Ngạo Hàn Mai cắn răng hỏi.

“Bây giờ chúng ta đã đến đường cùng, hai người cùng chạy thì sẽ không thoát được, chỉ có thể một người ở lại yểm hộ, một người rời đi”.

Ngạo Vi Âm nói.

“Vì sao không phải em ở lại?”, Ngạo Hàn Mai lập tức hỏi tới.

“Em?”.

Ngạo Vi Âm lạnh lùng quát: “Dựa vào thực lực yếu kém, suy nghĩ thơ ngây của em, em lấy gì chặn bọn họ? Để em ở lại sợ là chị chưa chạy được xuống núi, em đã chết rồi! Để em ở lại thì có tác dụng gì?”.

Ngạo Hàn Mai nghe vậy hơi tức giận, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra.

Đây chẳng qua là kế khích tướng của Ngạo Vi Âm.

“Đi mau, chị có thể đỡ được con Băng Điểu, cầm chân người của tộc Sương Mạch. Nếu em thật sự muốn giúp thì mau xuống núi, quay về gia tộc, gọi người đến cứu chị!”.

Nói xong, Ngạo Vi Âm hét lên, cầm kiếm xông vào đám cao thủ tộc Sương Mạch.

Ngạo Hàn Mai thấy vậy chỉ đành nén nhịn nước mắt, quay người rời đi.

Nhưng khi cô ta vừa bỏ chạy.

Rầm!

Một chùm khí đột nhiên đánh vào ngực cô ta mà không hề báo trước.

Ngạo Hàn Mai nôn ra máu, ngã xuống đất.

Ngạo Vi Âm đang đánh giết với tộc Sương Mạch lập tức rút kiếm lùi về sau, ngạc nhiên nhìn phía đó.

Đầu kia của núi có một ông lão già nua mặc áo màu đen, để râu sơn dương đang chậm rãi đi tới.

Ông lão da mồi tóc bạc, hai mắt hõm sâu, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười dữ tợn.

“Lão già khốn nạn, ông cũng đến đây rồi à?”.

Ngạo Vi Âm tỏ vẻ lạnh lùng, nói.

“Bất ngờ lắm sao?”.

Ông lão nheo mắt lại, đưa tay ra: “Điện thoại ở đâu? Giao ra thì sẽ cho các cô được toàn thây, không giao thì chỉ có thể khiến các cô trở thành mồi của con súc sinh này!”.

Ngạo Vi Âm biết thực lực của ông lão, lập tức chạy tới kéo Ngạo Hàn Mai ở dưới đất lên, chậm rãi đến gần Băng Điểu.

“Lão già khốn kiếp Ngạo Khổ cũng đến đây rồi, xem ra tộc Sương Mạch đã bỏ vốn lớn. Hàn Mai, hôm nay chúng ta không về được thế gia Ngạo Tuyết rồi”.

Ngạo Vi Âm nghiêm ánh mắt, nhỏ giọng nói.

“Chị, là em đã hại chị”.

Ngạo Hàn Mai ôm ngực, yếu ớt nói.

Ngạo Vi Âm không đáp lại, nhìn kẻ địch không ngừng ép sát bọn họ, cô ta khàn giọng nói: “Em muốn chết trong tay những người này, hay là muốn chết trong miệng con quái vật kia?”.

Ngạo Hàn Mai giật mình, lập tức hiểu ý của Ngạo Vi Âm.

Cô ta không lên tiếng.

Đám người kia vẫn không dừng lại, không ngừng rút ngắn khoảng cách với bọn họ.

Cho đến vị trí cách Băng Điểu trăm mét, người của tộc Sương Mạch dừng bước.

Hàn khí nơi này vô cùng đáng sợ.

Băng Điểu đang vỗ cánh không ngừng, miệng gào lên đau đớn.

Không ai biết Băng Điểu bị làm sao.

Lúc này mà đến gần thì thật không lý trí.

Những người của tộc Sương Mạch không dám hành động liều lĩnh.

Theo bọn họ nghĩ, hai chị em đến gần Băng Điểu như vậy, chỉ lát nữa thôi sẽ trở thành thức ăn của nó.

Thế rồi… Băng Điểu đã chú ý tới hai chị em, nhưng nó không ăn thịt hai kẻ to gan ngông cuồng này, mà vẫn đang giãy giụa, vẫn có bộ dạng đau đớn tột độ.

Điều này khiến người của tộc Sương Mạch không tin nổi.

“Chạy!”.

Dường như Ngạo Vi Âm cũng phát hiện ra điều gì, kéo tay Ngạo Hàn Mai chạy như bay từ phía bên cạnh Băng Điểu sang đầu bên kia.

“Không hay, hình như con vật này không định giết bọn họ! Mau chặn hai con ả đó lại!”.

Ông lão lập tức quát lên.

Những người kia đồng loạt xông tới Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai.

Tu vi của ông lão cực kỳ đáng sợ, chỉ nháy mắt đã chặn trước mặt Ngạo Vi Âm.

“Chết đi!”.

Đôi con ngươi của Ngạo Vi Âm trở nên sắc bén, sát ý dâng tràn, cầm kiếm chém về phía ông lão.

Hai bên lập tức giằng co với nhau.

Ngạo Hàn Mai thấy vậy cũng gánh theo vết thương tham gia chiến đấu.

Nhưng cao thủ tộc Sương Mạch ở đằng sau đều đã đuổi đến.

Sau một phen vây công, hai cô gái cuối cùng không chống đỡ nổi nữa. Ngạo Hàn Mai trúng kiếm nơi bụng, bị chém ngã ra đất, khó mà đứng dậy.

Ngạo Vi Âm dù liều chết chém giết nhưng vẫn không đỡ được kẻ địch ở xung quanh, cánh tay cầm kiếm bị chém đứt, máu tuôn trào, không còn sức chiến đấu.

“Đến lúc lên đường rồi”.

Ông lão không do dự, vung kiếm lên.

Hai cô gái ngước mắt nhìn.

Ngạo Vi Âm nhắm mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng.

Ngạo Hàn Mai đau khổ không thôi, trong mắt tràn ngập oán giận.

Đúng lúc này.

Ầm!

Một tiếng nổ quỷ dị đột nhiên vang lên từ trong cơ thể Băng Điểu.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sau đó, Băng Điểu khổng lồ dừng động tác, hai cánh thả rơi xuống đất.

“Cẩn thận!”.
Chương 4160: Phá kén chui ra

Mọi người nghe thấy âm thanh thì vội vàng nhìn lại.

Chỉ thấy một chiếc cánh khổng lồ của con chim băng đã rơi xuống đất kèm với một tiếng động vang trời.

Mọi người vội vã né ra.

Ngạo Vi Âm thở hổn hển, ngay lập tức ôm Ngạo Hàn Mai lăn sang một bên, suýt chút nữa bị chiếc cánh đè trúng.

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

"Đại nhân, Băng Tinh Hàn Điểu này hình như đã chết?"

Có người trố mắt nhìn, giọng run run nói.

"Chết?"

Ông già trên mặt cũng lộ ra vẻ khó tin, nhìn chằm chằm con phượng hoàng băng một lúc rồi nghiêng đầu nói: "Cậu, đi qua đó xem xem!"

"Hả?"

Người đàn ông đột nhiên run lên, vô cùng kinh sợ.

"Còn không đi mau?"

Ông già quát lên.

Biết không trốn được, người đàn ông chỉ biết cắn răng chịu trận mà bước tới.

Nhưng người đó còn chưa kịp lại gần con chim.

Bịch!

Con chim khổng lồ đột nhiên run rẩy dữ dội, máu thịt bắn ra xung quanh làm ngọn núi rung chuyển.

Mọi người đều giật mình.

Người ở gần con chim băng kinh ngạc lùi lại.

"Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Ngạo Hàn Mai trố mắt nhìn và ngơ ngác hỏi.

Ngạo Vi Âm không nói, nhưng cau mày.

"Đại...đại nhân, hình như nó chưa chết!"

Người đàn ông run rẩy nói.

"Chưa chết hẳn? Nhưng tôi thấy khí tức của nó còn lại rất ít! Nếu nó chưa chết, vậy thì chúng ta hãy giúp nó! Cậu qua đó chém đầu nó xuống cho tôi!"

Ông già lại hét lên.

"Đại nhân....việc này...."

Người kia sao dám mạo hiểm như vậy, cho nên anh ta chần chừ một lúc lâu.

"Nếu cậu không đi, sẽ bị xem là phản bội tôi, phản bội tộc Sương Mạch! Cậu có muốn trở thành kẻ phản bội không?"

Ông già lại quát lên, đẩy người đàn ông vào bước đường cùng.

Người đàn ông muốn khóc nhưng không ra nước mắt: "Đại nhân, hay là chúng ta về thế gia gọi người tới?"

"Ngu xuẩn, nếu như thông báo cho thế gia thì làm sao có thể độc chiếm xác băng điểu? Nếu tộc Sương Mạch chúng ta có thể lấy được xác con chim băng này, nhất định chúng ta sẽ một bước lên mây, đến lúc đó cho dù đối chọi lại cả thế gia cũng không thành vấn đề!"

Ông già quát.

Người đàn ông vô cùng lúng túng, nhưng đành lấy hết can đảm tiếp cận con chim một lần nữa.

Bịch!

Lúc này, cơ thể con chim băng lại rung lên.

Lớp băng trên bề mặt của nó nứt ra từng tấc, như thể xác con chim sắp nổ tung.

Hơi thở của mọi người đông cứng, ai nấy đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm về phía đó.

Bịch!

Có một âm thanh bị bóp nghẹt khác.

"Có phải nó phát ra từ trong bụng con chim không?"

Ngạo Hàn Mai cuối cùng cũng nghe thấy điều gì đó và không khỏi thốt lên.

"Trong bụng nó....hình như có gì đó?"

Các cao thủ của tộc Sương Mạch cũng hét lên.

"Nhanh, cắt nhanh!"

Ông già cảm thấy tình thế không ổn, lập tức hét lớn.

Người đàn ông nghiến răng, lao về phía chim băng, vung kiếm chém vào đầu nó.

Nhưng vào lúc này.

Đoàng!

Lưng của con chim băng đột nhiên bị đâm thủng, sau đó một chất lỏng màu xanh lam phun ra, lao thẳng lên trời như một cột băng.

Ngay sau đó, gió lạnh vô tận từ khe hở trên lưng băng điểu phun ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Hàn Sơn.

Nhiệt độ lại hạ xuống, đã đạt tới gần một ngàn độ dưới không.

Lúc này mọi người mới biết con chim băng đã chết!

Con hung thú vô song này....thực sự đã chết!

Lý do là gì?

Ai giết nó?

Mọi người run rẩy và hoảng sợ.

Mọi con mắt đều tập trung vào lưng con chim băng.

Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Một lúc sau, họ chợt thấy một người đàn ông trần như nhộng chui ra khỏi cái lỗ trên lưng con chim.

Hơi thở của Ngạo Hàn Mai run lên, ánh mắt cô trở nên đờ đẫn.

"Điều này là không thể!"

Ngạo Vi Âm thậm chí còn bị mất giọng.

"Ai đây?"

Ông già gần như hét lên.

Ai có thể nghĩ rằng trong cơ thể con chim băng thực sự có một con người?.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK