Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4246: Có biết giày vò người khác như thế nào không?

Đế Nữ không ngờ có người lại hiểu biết về cấu tạo cơ thể người như vậy, mà điều càng làm cho người ta cảm thấy da đầu tê dại hơn là người đó có thể dễ dàng phá bỏ những thứ này.

Từ nang lông nhỏ bé, biểu bì bã nhờn đến nội tạng, xương cốt...

Khoảng chừng nửa tiếng sau, cả người Thái Tử máu tươi đầm đìa, không nhìn ra hình dạng.

Tuy nhiên, tay chân của hắn vẫn nguyên vẹn, các cơ quan nội tạng cũng không bị tổn thương.

Nhưng dù vậy, ý chí của hắn đã bị Lâm Chính làm cho phai nhạt.

Sự kiêu ngạo độc đoán, điên cuồng tàn ác trước đây đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này, hắn giống như con thỏ sợ hãi, run rẩy dưới kình khí mạnh mẽ của Lâm Chính.

"Sao hả? Biết tra tấn là thế nào chưa?"

Lâm Chính nhìn Thái Tử be bét máu, rồi lấy tóc gần như bị nhai nát trong miệng hắn ra, bình tĩnh hỏi.

"Ma quỷ... anh là ma quỷ... anh là ma quỷ!"

Thái Tử kêu lên thảm thiết: "Người đâu! Cứu mạng! Cứu tôi! Mau đến cứu tôi!"

"Không ổn rồi!"

Đế Nữ vội vàng tiến lên muốn chặn miệng Thái Tử.

Nhưng một giây sau.

Ầm!

Kình khí của Lâm Chính trấn áp xuống.

Thái Tử còn chưa kịp phản kháng, cơ thể đã bị kình khí của Lâm Chính xé rách tại chỗ, da thịt nội tạng, xương cốt nát thành mảnh vụn, văng tán loạn bốn phía.

Đế Nữ đang lao đến còn chưa kịp phản ứng, lập tức bị máu bắn tung toé.

Đế Nữ ngớ ra.

Lâm Chính chậm rãi đưa dao cho cô ta, bình tĩnh nói: "Chặt đầu tám người này đi”.

Đế Nữ sửng sốt nhìn dao trong tay, rồi nhìn cửa, nhưng phát hiện không có ai đi vào.

"Không cần nhìn, lúc đi vào tôi đã quan sát, bên ngoài không có nhiều người trông coi, bọn họ sẽ không đi vào đâu, cho dù đi vào, bọn họ cũng chỉ có con đường chết”.

Lâm Chính vừa nói vừa rút cây châm bạc, đâm vào cổ mình.

Ngay lập tức, khuôn mặt anh bắt đầu co rúm lại.

Chốc lát sau, anh đã biến thành Thái Tử ...

"Anh muốn giả làm Thái Tử sao?"

Đế Nữ thất thanh.

"Đây là biện pháp tốt nhất, vừa có thể cứu bố mẹ cô, vừa có thể giúp tôi đến gần Thiên Tuyển Diệp Hoa”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Đôi mắt Đế Nữ sáng rực.

Chẳng trách Lâm Chính không hề nương tay, thẳng thừng giết chết Thái Tử, hoá ra là có tính toán như vậy.

Nhưng lát sau, Đế Nữ trầm giọng nói: “Quốc Vương và Thái Tử sống với nhau mấy chục năm, chắc chắn biết rõ về con trai mình, cho dù anh bắt chước khuôn mặt, cũng không thể bắt chước thói quen tác phong của hắn... sợ rằng sẽ dễ dàng lộ tẩy!"

"Không sao, tạm thời tôi sẽ không gặp Quốc Vương”.

Lâm Chính phất tay: "Mau ra tay đi”.

"Được...”

Đế Nữ nghiến răng, hai mắt tập trung, vung đao lên.

Xoạt xoạt xoạt xoạt…

Đầu của tám người đàn ông bị Đế Nữ chặt đứt.

Nhìn thấy tám thi thể không đầu gục xuống, thần kinh Đế Nữ hơi căng thẳng.

Cô ta biết, mình đã không thể quay đầu.

Nếu không cứu được bố mẹ, kết cục của bản thân sẽ cực kỳ thê thảm.

"Tốt lắm, tôi lập tức truyền chỉ, sai người đưa bố mẹ cô đến, đến lúc đó cô dẫn bố mẹ đi trước, chuyện còn lại giao cho tôi”.

Lâm Chính nói.

Đế Nữ nhìn anh bằng ánh mắt khó tin, cắn đôi môi anh đào: "Lâm minh chủ, anh làm như thế, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Để tôi ở lại giúp anh!"

"Cô không giúp được tôi, sau khi cô đi, ngược lại tôi còn rảnh tay hơn”.

"Nhưng mà...”

Ngay khi Đế Nữ chuẩn bị nói gì đó, giọng nói chói tai vang lên.

"Thánh chỉ đến!"

Đế Nữ sửng sốt, cô ta và Lâm Chính trố mắt nhìn nhau.

Chỉ thấy tên Thái giám già đã gặp lúc trước cầm thánh chỉ vội vàng chạy vào.

Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong điện, sắc mặt Thái giám già thay đổi, nhưng dường như đây không phải lần đầu tiên ông ta thấy hình ảnh này, ngay lập tức khôi phục tinh thần.

"Ôi? Điện hạ, sao lại mặc quần áo của tên làm vườn kia thế?", Thái giám già khó hiểu hỏi.

"Tên làm vườn đã bị tôi giết rồi, tôi thấy quần áo của hắn không tồi, vì vậy cởi ra mặc thử một chút... Ồ? Quần áo của ông cũng không tồi nhỉ”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Thái giám già giả vờ đùa giỡn.

Thái giám già run lẩy bẩy, vội vàng cười nói: "Điện hạ, bỏ qua cho tôi đi, bệ hạ có chỉ, đêm nay mời điện hạ đến cung Kiếm Thanh dự tiệc!"

"Dự tiệc?"

"Cuồng Đao Hải ở phía Nam có người tới, muốn liên hôn với chúng ta, Bệ hạ ra lệnh cho Điện hạ tham dự tiệc tối nay, Điện hạ không thể từ chối, đây là việc lớn liên quan đến Kiếm Vương Triều, nếu không đi, Bệ hạ sẽ nổi giận...”

Thái giám già cẩn thận nói.

Cố ý hạ chỉ? Xem ra trước đây Thái Tử đã nhiều lần cho Quốc Vương leo cây rồi.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói: "Được, tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ đi”.

"Nô tài cáo từ!"

Thái giám già vội vàng chạy ra ngoài, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Chương 4247: Tôi chỉ công nhận cường giả

“Anh không thể đi được”.

Thái giám già vừa rời đi, Đế Nữ vội vàng nói.

“Nếu tôi không đi, một khi Quốc Vương trách tội chắc chắn sẽ bảo người bắt tôi, ở riêng với nhau tôi sợ sẽ lộ chuyện”.

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Đế Nữ: “Tôi hỏi cô, xung quanh Quốc Vương này có cao thủ đỉnh cấp không?”

“Ông ta có hai ám vệ, thực lực kinh người, chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước, mà thực lực của Quốc Vương cũng cực kỳ đáng sợ. Chẳng lẽ anh còn muốn lặp lại mánh khóe cũ, đối phó Quốc Vương bằng cách như tiêu diệt Thái Tử? Nếu vậy tôi khuyên anh nên bỏ ý định đó đi, anh muốn ra tay thật chỉ sợ cũng chẳng chạm được đến Quốc Vương đâu”.

Đế Nữ nói thẳng như thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ của Lâm Chính.

“Vậy thì chỉ có thể đi thôi, phải chống đỡ được qua tối nay”.

Lâm Chính nói, sau đó lớn giọng gọi: “Người đâu”.

Một lúc sau, một thủ vệ bước vào.

“Có thuộc hạ”.

“Nghe đây, dẫn bố mẹ của Đế Nữ qua đây”.

“Vâng”.

Thủ vệ chạy xuống dưới.

“Lâm minh chủ…”

“Cô đi trước đi”.

Lâm Chính bình thản nói.

Đế Nữ hít sâu một hơ, bỗng quỳ xuống dập đầu mấy cái với Lâm Chính.

“Lâm minh chủ, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm đại ơn đức này, sau này làm trâu làm ngựa để báo đáp anh”.

“Nói quá rồi! Cô mau chuẩn bị dẫn bố mẹ cô đi đi, sau khi rời khỏi Kiếm Vương Triều thì đi thẳng đến liên minh Thanh Huyền, cầm cái này tìm đến Hoa Thiên Hải hoặc thành chủ Nam Ly Thành, bọn họ sẽ chữa khỏi cho bố mẹ cô, bảo vệ cô chu toàn”.

Lâm Chính nhét một lệnh bài vào trong lòng bàn tay Đế Nữ, sau đó phất tay: “Đi đi”.

Hai mắt Đế Nữ ửng đỏ, khóe mắt ngân ngấn nước, cuối cùng lại dập đầu một cái, xoay người rời đi.

Lâm Chính đưa mắt tiễn cô ta đi, sau đó lấy châm bạc ra đâm vào người.

Một lúc sau, khí tức quanh người anh dần trở thành mạnh hơn như thể tràn đầy huyết khí.

Màn đêm kéo đến.

Lâm Chính tìm được bộ quần áo sạch sẽ trong điện, sau đó đi theo Thái giám đến bữa tiệc.

Thái giám đi đầu dẫn đường run lẩy bẩy, rất sợ.

Người đi ngang qua nhìn thấy Thái Tử cũng biến sắc.

Có lẽ ai cũng biết tiếng tăm hung tàn của Thái Tử.

Ngoài cung Kiếm Thanh.

“Thái Tử điện hạ đến”.

Một tiếng hô vang lên.

Lâm Chính sải bước đi vào, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng chào kinh thiên động địa.

“Chào Thái Tử điện hạ”.

Hàng trăm quan văn võ đều đã đến, ngoài ra còn có rất nhiều phi tần.

Quốc Vương mập mạp đã nằm ở trên vị trí đầu tiên đó.

Ông ta liếc nhìn Lâm Chính, khẽ nhíu mày, sau đó nhếch miệng cười nói: “Con trai đến rồi à? Nào, mau ngồi đi, người của Cuồng Đao Hải sắp tới rồi, nghe nói lần này con gái của chưởng môn Cuồng Đao Hải sẽ đích thân tới, có ý định kết thông gia với chúng ta, con nhìn xem cô gái đó thế nào, nếu vừa mắt thì ngày mai các con thành hôn luôn, hiểu không?”

“Vâng”.

Lâm Chính đáp một câu, sau đó ngồi vào ghế của mình, tự mình ăn uống mặc kệ Quốc Vương.

Quốc Vương sửng sốt, nhìn Lâm Chính một hồi, cũng chẳng chú ý đến điều gì nhiều.

Có lẽ trong lòng ông ta, Lâm Chính biểu hiện càng kỳ lạ mới càng bình thường.

“Sứ giả Cuồng Đao Hải đến”.

Lại một tiếng hô vang lên.

Chỉ thấy một đám người nam nữ mặc đồ màu xanh, tay cầm đao bước vào cung Kiếm Thanh.

Người dẫn đầu là một cô gái để tóc ngắn màu xanh, tư thái hiên ngang.

Cô gái không mặc giống những người khác, cô ta mặc bộ áo giáp nhẹ, thanh đao được đeo trên thắt lưng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xung quanh như mắt ưng.

Vóc dáng cực kỳ thanh tú, nhưng tà khí khắp người lại khiến người ta chỉ muốn đứng nhìn từ xa…

Cô ta lướt nhìn một vòng, tầm mắt nhanh chóng nhìn đến Lâm Chính, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

“Chào Bệ hạ”.

Mọi người bước đến, cùng chắp tay lại chào.

“Đứng lên đi, mọi người ngồi đi”.

Quốc Vương nhìn chằm chằm cô gái tóc xanh, khẽ cười nói.

“Cảm ơn Bệ hạ”.

“Vị nào là Niếp Thanh Hồng, con gái của chưởng môn Cuồng Đao Hải vậy?”, Quốc Vương híp mắt hỏi.

“Thanh Hồng chào Quốc Vương”.

Cô gái tóc xanh bước lên hành lễ.

“Ồ? Cô là con gái của Niếp Thiên Nguyên à? Khá đấy chứ, ha ha ha, cô xứng với con trai tôi, rất xứng đôi…”

Quốc Vương bật cười.

Nhưng Niếp Thanh Hồng lại đè thấp giọng nói: “Thưa Bệ hạ, chuyện kết thông gia với nước của người là do bố tôi tự mình đồng ý, thật ra Thanh Hồng không có ý này”.

Cô ta vừa nói thế, mọi người đều ngạc nhiên.

Người của Cuồng Đao Hải như cũng không ngờ Niếp Thanh Hồng sẽ nói như thế, đều trố mắt nhìn.

“Vậy ý cô là sao?”

Quốc Vương híp mắt hỏi.

“Thanh Hồng trước giờ chỉ công nhận cường giả, nếu Thái Tử của Kiếm Vương Triều các người có thể đánh thắng tôi, vậy tôi cam lòng giả vào Kiếm Vương Triều”.

Niếp Thanh Hồng lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn sang Lâm Chính, cả người tràn đầy ý chí chiến đấu.
Chương 4248: Im ắng

Các sứ giả Cuồng Đao Hải ngây người.

Niếp Hồng Thành muốn khiêu chiến với Thái Tử Kiếm Vương Triều? Cũng chưa từng nói với họ nữa.

“Cô chủ, lần này chúng ta tới đây là kết thông gia với Kiếm Vương Triều theo lệnh của chưởng môn, cô cũng phải gả cho Thái Tử điện hạ, cho dù cô có đồng ý hay không thì cũng nên biết mới phải…”

Một trưởng giả đứng lên, miễn cưỡng cười nói.

“Sao thế? Tôi là con rối của Cuồng Đao Hải sao? Để mặc cho các người bày trí? Tôi chịu đến đây đã là nể mặt bố tôi và Cuồng Đao Hải rồi, các người còn chê không đủ à?”

Niếp Thanh Hồng hừ một tiếng, nhìn Lâm Chính: “Thái Tử, nếu anh có bản lĩnh thì đánh bại tôi, sau này tôi chẳng những là cô gái của anh, mà cả tính mạng của tôi cũng sẽ là của anh, nhưng nếu anh không có bản lĩnh này, không phải là đối thủ của tôi, vậy thì chỉ có thể nói anh không xứng làm chồng của tôi, hiểu không?”

Đã nói đến mức này, Thái Tử không muốn đánh cũng phải đánh.

Thể diện của người Kiếm Vương Triều đều gửi gắm vào Thái Tử.

Ngay lập tức rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, dĩ nhiên tâm trạng cực kỳ không vui.

Vốn dĩ định đến đây cho có lệ, chưa từng nghĩ sẽ gặp chuyện này.

“Mặc dù con trai tôi là Thái Tử một triều nhưng bình thường nó thường chỉ chú tâm vào chuyện quan trọng của đất nước, bỏ bê tu luyện. Cô gái, tôi nghĩ chuyện tỷ võ hay là thôi đi, nếu cô đồng ý gả thì gả, không muốn gả thì tôi sẽ không ép”.

Lúc này Quốc Vương mỉm cười nói.

“Bệ hạ khiêm tốn rồi, Thanh Hồng đã nghe nói đến uy danh của Thái Tử đã lâu, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Kiếm Vương Triều, hôm nay mục đích chính Thanh Hồng đến đây là muốn trải nghiệm võ công với Thái Tử. Nếu Thái Tử có thể thắng, cho dù có gả, Thanh Hồng cũng sẵn lòng gả, hi vọng Thái Tử và Bệ hạ có thể đồng ý”.

Niếp Thanh Hồng nghiêm túc nói.

“Ha ha ha, cô gái này thú vị đấy, cũng được”.

Quốc Vương bật cười, sau đó nói với Lâm Chính: “Thái Tử, cô Niếp đã nói thế thì con cứ làm theo đi”.

Quốc Vương không cho rằng Thái Tử không đánh lại Niếp Thanh Hồng, ông ta biết Thái Tử vẫn luôn tu luyện các loại cấm thuật, thậm chí luyện đan tu hành bằng người sống.

Mặc dù những điều này không để lộ ra trước mắt, nhưng Quốc Vương âm thầm cho phép.

Thái Tử thành thạo cấm thuật sao có thể không đánh lại một cô gái miệng còn hôi sữa chứ?

Lâm Chính thầm thở dài, không thoát được rồi.

Hết cách chỉ đành đứng lên.

“Nếu cô đã muốn mở mang tầm nhìn với bản lĩnh của tôi thì tôi đồng ý vậy”.

Lâm Chính giả vờ kiêu ngạo hống hách, đứng lên mặt không cảm xúc nói: “Chúng ta đánh ở đâu đây?”

“Tôi mong anh có thể đánh hết sức, sảnh tiệc này nhỏ quá, chúng ta vẫn nên ra ngoài đi”.

Niếp Thanh Hồng nói.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, đi thẳng ra ngoài, nhưng lại khá lo lắng.

Chắc chắn Thái Tử Kiếm Vương Triều giỏi nhất là kiếm chiêu.

Mặc dù mình biết kiếm chiêu nhưng sao chút kiếm chiêu này sao có thể so được với kiếm của Kiếm Vương Triều, rất dễ bị nhìn ra.

Cứ thế một khi thân phận bị lộ chắc chắn sẽ có chuyện.

Làm sao đây?

Lâm Chính nhíu chặt mày, suy nghĩ cách đối phó.

Ánh mắt anh bỗng lóe sáng, sải bước đi ra ngoài sảnh tiệc.

Niếp Thanh Hồng híp mắt khẽ hừ một tiếng, cầm đao đi ra ngoài.

Các khách mời ở đó đều kéo nhau ra khỏi cung Kiếm Thanh, ngay cả mấy phi tần, cung nữ, thái giám cũng đều đưa mắt nhìn.

“Bệ hạ, lần này người của Cuồng Đao Hải đến muốn kết thông gia, cũng muốn tìm Kiếm Vương Triều chúng ta làm chỗ dựa, nhưng hình như con bé này không coi trọng Kiếm Vương Triều chúng ta lắm. Vừa lúc điện hạ ra tay dạy dỗ cô ta, cũng có thể thể hiện được uy phong của Kiếm Vương Triều chúng ta”.

Một đại thần chắp tay khoác lác với Quốc Vương.

“Đúng thế, Bệ hạ chúng ta anh minh thần võ, Thái Tử điện hạ được thừa hưởng của Bệ hạ, tư chất cũng tuyệt vời”.

“Nói cho cùng vẫn là Bệ hạ dạy dỗ tốt”.

“Nếu không có sự anh minh của Bệ hạ, sao có thể có điện hạ ngày hôm nay?”

“Nói đúng lắm”.

Một đám đại thần nịnh nọt nói.

Quốc Vương bật cười, tâm trạng cực kỳ tốt.

Chẳng mấy chốc trên khoảng đất trống ngoài cung.

Lâm Chính tay cầm kiếm, đứng đối diện với Niếp Thanh Hồng.

Tiếng bàn luận xung quanh cũng dần nhỏ lại.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người.

“Đến đi, tôi nhường anh đánh trước”.

Niếp Thanh Hồng rút đao ra khỏi vỏ, mặt không cảm xúc nhìn Lâm Chính nói.

“Sao thế được? Làm gì có phụ nữ nhường đàn ông? Cô ra tay trước đi”.

Lâm Chính bày ra một bộ chẳng quan tâm nói.

“Hừ, tên gia trưởng”.

Niếp Thanh Hồng hừ một tiếng: “Thái Tử điện hạ, tôi cũng nghe nói rất nhiều chuyện về anh. Tôi biết anh là người thế nào, thật ra làm vợ anh thì phải gánh vác rất nhiều thứ. Đổi thành bất kỳ một cô gái nào cũng sẽ không đồng ý, tôi cũng thế. Nhưng vì tông môn, vì bố, tôi phải làm thế, nhưng tôi không muốn mình chịu ấm ức, thế nên trận quyết đấu này xem như là lần cuối cùng tôi giãy giụa”.

Vừa dứt lời, cô ta sải bước đi về phía Lâm Chính.

“Thế nên tôi sẽ không nương tay, nếu anh đã muốn tôi ra tay trước thì anh phải cẩn thận, đánh hết toàn lực đi”.

Cô ta vừa dứt lời.

Vèo!

Niếp Thanh Hồng phát ra đao ý vô tận, người như trở nên điên cuồng lao về phía Lâm Chính.

Trong phút chốc, ánh trăng mờ nhạt, giông bão nổi lên.

Niếp Thanh Hồng như một vệt sao băng, một dải cầu vồng dài không khí thế nào ngăn được tấn công thẳng đến Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính trong suốt, nhưng ngay lập tức lộ ra vẻ mặt luống cuống, vội rút kiếm chống trả.

Nhưng đối mặt với đòn tấn công loạn xạ của Niếp Thanh Hồng đã không kịp đỡ rồi.

Vù...

Thanh đao dài sáng quắc như thể muốn vạch nát bầu trời đêm, cuộn tàn ảnh lại xuyên qua kiếm của Lâm Chính, đè lên cổ anh.

Cả hoàng cung thoáng chốc trở nên im ắng…
Chương 4249: Giết trong tích tắc

Các quần thần của Kiếm Vương Triều đều trố mắt đứng nhìn.

Ngay cả Quốc Vương cũng nheo mắt lại, không nói một câu.

Hạ gục chỉ trong nháy mắt!

Việc này gần như tương đương với việc bị giết trong tích tắc!

Không ai ngờ được rằng, đường đường là Thái Tử của Kiếm Vương Triều mà ngay cả cơ hội để đánh trả cũng chẳng có, ngay lập tức bị Niếp Thanh Hồng khống chế...

Rất nhiều người cảm thấy ớn lạnh.

Lần này, đám người Cuồng Đao Hải cũng im lặng.

Bọn họ đã tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng chưa từng nghĩ đến kết quả như thế này...

Lâm Chính cầm lấy thanh kiếm, trừng mắt nhìn Niếp Thanh Hồng, như thể rất kinh hoàng.

Một lát sau, sự kinh hoàng đó biến thành vẻ phẫn nộ và không cam lòng.

“A!”

Anh lại giơ kiếm lên rồi đâm về phía Niếp Thanh Hồng thêm một lần nữa.

Nhưng hành động của anh lại quá chậm chạp và buồn cười trong mắt Niếp Thanh Hồng.

Niếp Thanh Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, trở sống đao lại đập thẳng vào ngực của Lâm Chính.

Lâm Chính ngay lập tức phun ra máu, nặng nề ngã xuống đất.

Thấy vậy, không ít người đều lặng lẽ lắc đầu.

“Thì ra Thái Tử của Kiếm Vương Triều lại yếu đuối và buồn cười như thế, thật khiến người ta thất vọng!”

Niếp Thanh Hồng cất đao, mặt không cảm xúc nói: “Nếu Thái Tử của một quốc gia chỉ có bản lĩnh như thế, thì tôi nghĩ thực lực tổng thể của cả Kiếm Vương Triều có lẽ cũng không cao hơn mấy đâu!”

“Vừa nãy không tính, tôi... tôi vẫn chưa chuẩn bị xong! Chúng ta đánh lại đi!”

Lâm Chính tỏ vẻ không phục, lớn tiếng gào lên.

“Có làm lại một ngàn lần nữa, kết quả cũng sẽ không thay đổi!”

Niếp Thanh Hồng lắc đầu, sau đó quay đầu về phía đám người Cuồng Đao Hải nói: “Tôi cho rằng, việc kết thông gia với Kiếm Vương Triều là hoàn toàn không cần thiết, chi bằng chúng ta tìm các thế tộc khác giúp đỡ còn hơn! Tôi thấy người của Kiếm Vương Triều, e rằng sẽ không đối phó được với những mối nguy cơ của Cuồng Đao Hải chúng ta!”

Nghe vậy, đám người Cuồng Đao Hải đều chìm vào im lặng.

Niếp Thanh Hồng cho đao vào trong vỏ, xoay người đi lại chỗ Quốc Vương ở đằng xa, chắp tay chào.

“Bệ hạ, Thanh Hồng lỡ mạo phạm, xin hãy tha tội”.

Sắc mặt của Quốc Vương hết sức u ám, không nói gì, chỉ hung hăng nhìn vào Thái Tử.

"Con... vừa nãy con hơi chủ quan! Nếu đánh với cô ta thêm một trận nữa thì kết quả chưa chắc sẽ như thế này đâu!”

Lâm Chính bước tới, mặt đỏ bừng, nói vòng vo.

"Rác rưởi, không phải con đã chuyên tâm tu luyện cấm thuật ở trong cung điện một thời gian dài ư? Tại sao lại vô dụng như vậy chứ?”

Quốc Vương tức giận nói.

“Con... Con...”

Lâm Chính ấp a ấp úng.

“Người đâu, Thái Tử bỏ bê việc tu luyện làm mất tôn nghiêm của vương triều chúng ta! Nhốt lại cho tôi! Nhốt lại ngay lập tức!”

Quốc Vương tức giận hét lên.

“Rõ!”

Hai thị vệ trái phải lập tức xông đến, dẫn Lâm Chính đi.

"Đừng mà, con không phục! Con có thể đánh tiếp! Vừa nãy là do con đã chủ quan thôi! Là con đã sơ ý!”

Lâm Chính gào lên liên tục, như thể vẫn muốn bào chữa cho những lỗi lầm của mình.

Nhưng Quốc Vương lại hoàn toàn phớt lờ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.

Ngay sau đó, Lâm Chính đã bị dẫn ra khỏi cung Kiếm Thanh.

Sắc mặt Quốc Vương u ám, quay người rời đi.

Nhóm quần thần cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì.

Đám người Cuồng Đao Hải cười mỉa mai không ngừng, lập tức quay người đi.

Trong mắt bọn họ, cuộc liên hôn này đã không còn cần thiết nữa.

Nếu biểu hiện của Thái Tử tốt hơn dù chỉ một chút, thì cũng đáng để họ cân nhắc lại.

Nhưng khi vừa ra tay đã khiến cho mọi người hoàn toàn thất vọng.

Đây là Thái Tử của Kiếm Vương Triều sao?

“Lần này, may có cô chủ thăm dò trước, nếu không, chúng ta sẽ không biết được thực lực của Kiếm Vương Triều lại tệ hại như vậy!”

“Đúng vậy, nhớ năm xưa, Kiếm Vương Triều được coi là một thế lực không thể coi thường ở trong vực Diệt Vong, không ngờ hôm nay lại kém cỏi như thế”.

“Đi mau đi mau, chúng ta phải quay về nói rõ ràng với chưởng môn”.

Đoàn người vội vàng rời khỏi hoàng cung, không thèm chào hỏi.
Chương 4250: Đã đến lúc hành động

Cửa lớn của cung điện Thái Tử ngay lập tức bị niêm phong.

Lâm Chính ngồi một mình ở trong cung điện thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng vượt qua cửa ải này rồi.

Chỉ cần anh không ra tay thì sẽ không bị người ta nhìn thấy sơ hở.

Mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng thực lực của Niếp Thanh Hồng rất xuất sắc.

Như vậy, thân phận của anh sẽ không bị bại lộ.

“Thật không ngờ Lâm minh chủ lại dùng mánh khóe như thế để vượt qua cửa ải này, tuyệt vời! Bái phục!”

Một tràng cười giòn tan truyền đến.

Lâm Chính nhìn lại, bất ngờ là Đế Nữ!

“Tại sao cô còn ở đây?”

Lâm Chính nhíu mày, gằn giọng hỏi: “Không phải là tôi đã bảo cô đi rồi sao?”

“Lâm minh chủ, tôi đã đưa bố mẹ tôi đến liên minh Thanh Huyền, nhưng tôi vẫn không yên tâm nên mới quay lại hoàng cung!”

Đế Nữ nói.

“Cô... haizz...”

Lâm Chính không biết phải làm sao.

“Lâm minh chủ, mặc dù thủ đoạn này của anh rất cao minh nhưng lại không hoàn hảo, dù sao Quốc Vương cũng hiểu rõ Thái Tử, với những hiểu biết của ông ta về Thái Tử, tuyệt đối sẽ không tin Thái Tử không hề có sức đánh trả được! Có thể là bây giờ đầu óc của ông ta đang bị lửa giận làm cho hồ đồ, đợi đến khi ông ta bình tĩnh lại và suy nghĩ về việc này, chắc chắn là ông ta sẽ nhận ra điều kỳ lạ!”

Đế Nữ nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó, việc thân phận của anh bị bại lộ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”

“Cô nói không sai, nhưng may mà chỉ có một đêm! Ngày hôm qua tôi đã quan sát rồi, Thiên Tuyển Diệp Hoa sẽ nở rộ lúc năm giờ sáng, đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay, mang theo Thiên Tuyển Diệp Hoa rời khỏi chốn thị phi này!”

Lâm Chính nói.

“Vậy thì chúng ta lập tức chuẩn bị ra tay!”

Đế Nữ nói.

“Ừ!”

Lâm Chính gật đầu, lập tức lấy đan dược ra bỏ vào trong miệng.

“Anh có kế hoạch gì không?”

Đế Nữ lấy ra một ít châm bạc, đâm vào người mình rồi điều chỉnh nhịp thở.

“Tôi định dương đông kích tây!”

Lâm Chính khàn giọng nói.

“Dương đông kích tây? Đây cũng là một cách!” Đế Nữ gật đầu.

“Nhưng cụ thể phải làm thế nào... còn cần phải cân nhắc thêm”.

Lâm Chính khàn giọng nói: “Tôi mới vào cung chưa lâu, tôi không biết Quốc Vương của mấy người quan tâm đến thứ gì, trước mắt, có lẽ ông ta quan tâm tới Thiên Tuyển Diệp Hoa nhất!”

“Lâm minh chủ, anh sai rồi, ngoại trừ Thiên Tuyển Diệp Hoa ra, tôi nghĩ rằng còn có một người mà ông ta quân tâm nhất nữa!”

“Ai cơ?”

“Đương nhiên là Thái Tử!”

Đế Nữ hờ hững nói: “Đừng thấy thực lực của Quốc Vương mạnh mẽ mà lầm, bởi vì ông ta tu luyện tà pháp đặc thù nên không thể sinh con, cho dù có ba ngàn phi tần, nhưng chỉ có một mình Thái Tử là con, nếu Thái Tử xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ rằng, e là ngay cả Thiên Tuyển Diệp Hoa, ông ta cũng sẽ không để ý, nhất định sẽ xông tới đây!”

Vừa nói xong, hai mắt của Lâm Chính sáng lên.

“Nếu vậy thì dễ xử lý rồi!”

“Lâm minh chủ, tôi đã thuê một vài sát thủ mai phục ở bên ngoài hoàng cung, chờ đến khi chúng ta thoát khỏi hoàng cung, những sát thủ này có thể giúp chúng ta ngăn cản truy binh! Chúng ta phải nhanh chóng ra tay!”

“Được!”

Lâm Chính lấy vài viên đan dược ra đưa cho Đế Nữ.

“Cô ăn mấy thứ này đi”.

Đế Nữ nhận lấy rồi quan sát, không khỏi sửng sốt.

Những viên đan dược mà Lâm Chính đưa cho đều không tầm thường!

Đan dược cô ta tự luyện ra khác một trời một vực so với đan dược được Lâm Chính đưa cho.

"Lâm minh chủ, những viên đan dược này... ở đâu ra vậy?”

“Tôi luyện ra”.

“Anh... Anh luyện hả?”

Khuôn mặt của Đế Nữ đầy vẻ kinh ngạc: “Kỹ thuật luyện đan của anh... đã đạt đến trình độ này rồi sao?”

“Bình thường thôi, dù sao cũng tạm được”.

Lâm Chính hờ hững nói.

Đế Nữ cạn lời.

Cấp bậc của đan dược như thế này mà lại gọi là bình thường sao? Ở trong mắt Lâm Chính, kiểu kỹ thuật luyện đan như thế nào mới được gọi là cao siêu?

Cô ta hít một hơi thật sâu, nuốt đan dược xuống bụng, bắt đầu điều chỉnh nhịp thở.

Cứ thế chuẩn bị suốt mấy giờ đồng hồ, hai người cùng mở mắt ra.

Xem đồng hồ.

Bốn giờ ba mươi phút sáng.

“Đã đến lúc hành động rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK