Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2641: Từ bỏ?

“Sao có thể?”

“Đây là thực lực của thần y Lâm ở Giang Thành sao?", người của sơn trang bàng hoàng. Đám đệ tử của Kiếm Si lão tổ cũng trố tròn mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt.

Đối với họ, Kiếm Si lão tổ là người vô địch. Tại sao lại có thể bị một thanh niên rượt đuổi thế kia chứ?

Giả quá mà! Không thể tin được. Không ai dám tin vào mắt mình. Nhưng sự thực bày ra ngay đó, không tin không được.

Cuối cùng thì!

“Kiếm! Khai Thiên!”, Kiếm Si lão tổ không thể chịu đựng được nữa bèn gầm lên và vung thanh kiếm ra trước ngực để phòng ngự.

Lâm Chính bổ kiếm xuống, bà ta ngáng kiếm ra đỡ. Sức mạnh khủng khiếp của kiếm khí nổ ra, đập mạnh vào cánh tay của Lâm Chính.

Lâm Chính lùi về sau hơn mười bước mới dừng lại được. Đợi đến khi anh đứng vững, nhìn về phía trước mới phát hiện ra trên cánh tay của mình xuất hiện một vết máu đáng sợ.

Lâm Chính chau mày. Cơ thể võ thần không cầm cự được nữa rồi.

Tấn công liên tiếp cũng khiến sức mạnh của anh bị tiêu hao. Còn tiếp tục thế này thì cơ thể võ thần sẽ bị phá vỡ mất.

“Ha ha, không cầm cự được nữa rồi đúng không?”

Kiếm Si lão tổ khẽ thở phào, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Cậu suy cho cùng cũng là người mà thôi. Sức mạnh không thể nào là vô hạn đươc. Mà thứ cậu đang lấy ra đối đầu với tôi lại chỉ có mỗi cơ thể võ thần. Nếu cậu không có cơ thể đó thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Cậu, căn bản không phải là đối thủ của tôi”.

“Vì vậy, tôi nên nhận thua, đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Không, nhận thua đã muộn rồi. Giờ tôi muốn cậu phải chết”, Kiếm Si lão tổ mỉm cười.

Nói xong bà ta lại tiếp tục lao kiếm về phía trước. Sát khí dày đặc trỗi dậy. Giờ bà ta không còn có hứng thú với Chấn Kim của sơn trang nữa. Bà ta chỉ muốn giết cái thằng tên là Lâm Chính này.

Bởi vì bà ta cảm nhận được sư uy hiếp cực lớn. Người này còn trẻ vậy mà đã có năng lực như thế. Nếu để cậu ta có cơ hội phát triển thì không biết là sẽ tới mức như nào.

Nếu hôm nay không giết chết cậu ta, đợi một ngày cậu ta đạt tới đỉnh cao vinh quang thì khi đó muốn giết sẽ khó như lên trời vậy. Khi đó cậu ta tới báo thù thì bà ta biết phải làm sao?

Vì vậy người này phải chết. Không được giữ lại.

Ánh mắt của Kiếm Si lão tổ trông vô cùng chật vật, bà ta không hề nương tay, dồn toàn lực ra đòn. Kiếm khí của bà ta như một con mãnh thú bổ về phía Lâm Chính.

Đám đông thất kinh. Bọn họ biết Kiếm Si đang dồn toàn bộ sức mạnh. Lúc này chẳng có gì có thể chống lại được bà ta.

Đối diện với đòn tấn công như thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh nhấc Huyền Tinh Kiếm lên và thả lỏng bàn tay.

Thanh kiếm rơi xuống đất, cắm phập trước mặt anh.

“Cái gì?”, đám đông trố mắt. Vào lúc nguy cấp như này mà Lâm Chính lại vứt kiếm sao?

Lẽ nào cậu ta định từ bỏ? Kiếm Si lão tổ cũng bất ngờ, bà ta không hiểu Lâm Chính có ý gì.

Thế nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Bà ta hừ giọng, tiếp tục dồn lực với ý đồ nghiền nát Lâm Chính.

Nhưng khi kiếm khí của bà ta vừa tiếp cận anh thì...Một bức tường kỳ lạ được tạo ra từ Huyền Tinh Kiếm đã chặn đứng kiếm khí của bà ta.

“Cái gì?”, bà ta nín thở.

Lâm Chính đanh mặt, anh lấy ra rất nhiều Hồng Mông Long Châm và ghim về phía thanh kiếm Huyền Tinh...
Chương 2642: Thiên phú đáng sợ

Rắc!

Hồng Mông Long Châm giống như con dao sắc bén đâm thẳng vào kiếm Huyền Tinh.

Ầm ầm!

Khoảnh khắc đó, một luồng khí thế ngút trời giống như nước lũ tràn về, lan ra xung quanh.

Trong nháy mắt, luồng kiếm khí mà Kiếm Si lão tổ đánh tới lập tức bùng nổ, tan biến như khói.

“Cái gì?”.

Kiếm Si lão tổ sửng sốt, vội vàng vung kiếm lên đỡ.

Bà ta xoay chuôi kiếm, thân kiếm giống như quạt gió xoay tròn thật nhanh. Kiếm khí tràn ra, hóa thành một chiếc khiên kiếm chống đỡ khí ý mãnh liệt ập đến.

Ầm!

Trên kiếm Huyền Tinh tỏa ra khí ý đáng sợ, phá tan khiên kiếm.

Kiếm Si lão tổ cũng bị đánh lùi, suýt chút nữa đứng không vững.

“Sư tôn!”.

Đồ đệ của bà ta tiến tới đỡ Kiếm Si lão tổ.

Nhưng sức mạnh trên người Kiếm Si lão tổ quá đáng sợ, hai đồ đệ lúc trước dìu Kiếm Si lão tổ bị đánh bay, rơi xuống đất sau đó nôn ra mấy ngụm máu, ngất xỉu.

Người xung quanh đều trợn tròn mắt, không dám tin vào cảnh đó.

“Chẳng lẽ… trên kiếm Huyền Tinh cũng có huyệt vị?”, Cổ Hạo sửng sốt.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Dùng châm bạc đâm kiếm? Đây là chuyện quái đản đến mức nào?”, đại sư Huyền Sâm đứng ngồi không yên, ông ta cảm thấy tam quan của mình đã được đổi mới.

“Rốt cuộc cậu… đã dùng chiêu thức gì?”.

Kiếm Si lão tổ mở to mắt, sốt ruột hỏi.

“Kiếm khí”, Lâm Chính thả tay, bình tĩnh nói.

“Kiếm khí? Nói bậy! Cậu không dùng kiếm! Cậu… cậu chỉ dùng châm bạc đâm vào kiếm! Rốt cuộc cậu… có ý gì? Vì sao châm đó lại có thể đâm vào kiếm Huyền Tinh? Chẳng lẽ trên kiếm Huyền Tinh cũng có huyệt vị?”, Kiếm Si lão tổ nghiến răng hỏi.

“Trên kiếm Huyền Tinh sao lại có huyệt vị được? Kiếm Si lão tổ, có phải bà hồ đồ rồi không? Nó cũng đâu phải con người!”.

“Vậy vì sao cậu… cậu lại dùng châm bạc đâm vào kiếm? Hơn nữa… còn có thể sản sinh ra năng lượng dồi dào như vậy?”.

Kiếm Si lão tổ không thể chấp nhận được, luồng sức mạnh vừa rồi còn mạnh hơn sức mạnh tinh thuần nhất của bà ta gấp mấy lần.

“Nguyên nhân rất đơn giản, tôi chỉ dùng khí rót vào châm, sau đó lại dùng châm truyền khí vào kiếm, từ đó khí của tôi được tăng thêm hai tầng “châm” và kiếm”, nên mới có thể mạnh hơn sức mạnh của bà!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tăng thêm?”.

Kiếm Si lão tổ sửng sốt.

“Khí kình mà kiếm sĩ phóng ra nếu dùng kiếm làm môi giới thì có thể sản sinh ra kiếm khí đáng sợ, vô cùng sắc bén. Đây chính là sự tăng cường của kiếm đối với khí! Nói cách khác là nâng cao khí, mà tôi thì được tăng thêm hai tầng!”.

“Nhưng điều kiện là cậu phải có hiểu biết về kiếm… Đợi đã! Chẳng lẽ cậu kiên trì đấu kiếm với tôi là để tìm hiểu về thanh kiếm này?”, Kiếm Si lão tổ đột nhiên ý thức được điều gì, đôi mắt mở lớn, không tin nổi nói.

“Phải”, Lâm Chính gật đầu.

Đầu óc Kiếm Si lão tổ nổ ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.

Bà ta không những kinh ngạc vì suy nghĩ quái dị của Lâm Chính, mà còn kinh ngạc vì một người không hiểu biết về kiếm thuật lại có thể nắm được sự huyền diệu của thanh kiếm này chỉ trong thời gian ngắn…

Thiên phú của người này đáng sợ đến mức nào!

Yêu nghiệt? Hoàn toàn không đủ để hình dung về người này!

Thật ra không chỉ riêng thiên phú, lá gan của người này cũng cực kỳ lớn!

Vì Lâm Chính dám dùng thanh kiếm mà mình chưa từng có kinh nghiệm sử dụng để đối phó với một chí tôn kiếm đạo như mình…

“Thiên tài quái dị!”.

Kiếm Si lão tổ kinh ngạc.

“E là bây giờ bà không thể phân tâm!”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên hét lên một câu.

Kiếm Si lão tổ kinh hãi, lại thấy ngón tay Lâm Chính khẽ động đậy.

Vù vù vù vù…

Hồng Mông Long Châm lại xuyên vào trong kiếm Huyền Tinh, xoay một vòng, sau đó lại đâm mạnh vào trong kiếm Huyền Tinh.

Kiếm Si lão tổ ý thức được điều gì, hét lên: “Tránh ra! Mau!”.
Chương 2643: Rút lui

Ầm!

Một luồng thần lực mạnh mẽ xé rách đất trời, phá tan vũ trụ tuôn ra từ trong kiếm Huyền Tinh.

Thần lực như nước lũ chảy xiết, lan tràn về phía này, đánh tan mặt đất, phá hủy tất cả đất đá và cây rừng. Bất cứ thứ gì chạm vào luồng thần lực đó đều bị nó đánh tan thành mảnh vụn.

Mọi người kinh ngạc, vội vàng tránh đi.

Nhưng không kịp.

Một số đồ đệ của Kiếm Si lão tổ bị thần lực tác động, biến mất tại chỗ.

Những người còn lại cũng không dễ chịu hơn, dù đã tránh được bản thể của luồng thần lực đó đánh trúng, nhưng uy lực mà nó phóng ra quả thực quá đáng sợ, quá hung hãn, đánh văng tất cả mọi người ở xung quanh.

Nhiều người bị chấn động đến mức nôn ra máu, ngã xuống đất bất tỉnh.

Còn Kiếm Si lão tổ, chân khí hộ thể trên người cũng bị đánh nát, đập mạnh người xuống đất, khóe miệng tràn máu.

Đòn đánh này quá mãnh liệt khiến bà ta không thể chịu nổi!

Người của sơn trang Cổ Kiếm nhìn mà ngây ngốc.

Bọn họ ngơ ngác dõi theo, ai nấy ngập tràn vẻ hoang mang.

Ai mà ngờ được vị danh y người người đều biết kia lại có thủ đoạn đáng sợ, đánh cho Kiếm Si lão tổ, một vị chí tôn kiếm đạo, đến mức chật vật như vậy.

Cổ Hạo trợn to mắt.

Giờ phút này, ông ta phát hiện mình nực cười đến thế nào, ngu xuẩn đến thế nào!

Nếu mình thật sự sử dụng sức mạnh của sơn trang Cổ Kiếm đối kháng với người như vậy, chỉ sợ sơn trang đã bị người ta san bằng từ lâu!

Từ đầu tới cuối ông ta chỉ là một tên hề.

Từ đầu tới cuối tất cả đều chỉ là một trò cười.

Cổ Hạo rất hối hận.

Nếu mình không thất tín, giao Chấn Kim cho Lâm Chính. Nếu vậy tuy rằng mình không còn Chấn Kim, nhưng sơn trang Cổ Kiếm sẽ kết giao được với một vị cao thủ đỉnh cấp!

Có một cao thủ như vậy ở đây, sơn trang Cổ Kiếm còn sợ gì nữa? Sức uy hiếp của anh lại không so được với thanh kiếm được chế tạo bằng Chấn Kim hay sao?

Cổ Hạo rũ mí mắt xuống, nắm đấm siết chặt, chỉ muốn tự tát mình hai bạt tai.

Nhưng chuyện đã đến nước này, dường như hối hận cũng không làm gì được.

Cổ Hạo hít sâu một hơi, nhìn về phía Cổ Liên con gái mình.

Bây giờ, hình như cũng chỉ có Cổ Liên có thể cứu sơn trang Cổ Kiếm…

Kiếm Si lão tổ gian nan đứng dậy, nắm chặt kiếm, vẫn định đánh tiếp.

Lâm Chính bước từng bước tới, thần lực xao động trên người vô cùng dồi dào.

Thời khắc này, khí lực của anh cũng đã được thăng hoa. Dưới sự tăng cường của Hồng Mông Long Châm, dị hỏa, sức mạnh Lạc Linh Huyết hòa hợp lại. Bây giờ Lâm Chính gần như là vô địch.

Kiếm Si lão tổ mở to mắt, sửng sốt nhìn Lâm Chính, run rẩy kịch liệt.

Bà ta biết không thể đánh tiếp nữa, nếu không… tình hình sẽ càng tồi tệ!

“Dẫn người rút lui!”.

Kiếm Si lão tổ âm thầm nghiến răng, khẽ quát.

“Sư tôn…”.

Bọn họ ngơ ngác nhìn bà ta, trong mắt ai cũng tràn đầy sự khó tin!

Lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ Kiếm Si lão tổ không đánh thắng nổi mà bỏ chạy.

“Đi!”.

Kiếm Si lão tổ không muốn giải thích điều gì với các đệ tử, quay đầu chạy.

“Chạy mà được sao?”.

Lâm Chính quát lên, nhảy vọt tới, cầm kiếm Huyền Tinh lao về phía Kiếm Si lão tổ. Lúc tới gần, anh dùng Hồng Mông Long Châm đâm vào trong kiếm Huyền Tinh.

Vù!

Vù!

Vù!

Mỗi lần đâm vào, bên trong kiếm Huyền Tinh lại lan tỏa ra kiếm khí mạnh mẽ không thể dùng lời nói để hình dung, giống như sóng lớn ập về phía Kiếm Si lão tổ.

Kiếm Si lão tổ điên cuồng né tránh, nhưng kiếm khí đó quá dồi dào mạnh mẽ, dù bà ta có liều mạng tránh né cũng không kịp, cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng bởi uy lực còn sót lại.
Chương 2644: Xin tha

Kiếm Si lão tổ rất muốn quay người phản kháng, nhưng một khi bà ta dừng lại chống đỡ thì sẽ khó mà thoát thân.

Trong lúc cấp bách, Kiếm Si lão tổ nhét Chấn Kim vào trong tay một đệ tử ở cạnh, sau đó đột nhiên quay người chạy.

Đồ đệ đó trợn tròn mắt, nhìn Chấn Kim trong tay mà hoang mang.

Lúc này, Lâm Chính nhảy vọt tới trước mặt đồ đệ đó, lạnh lùng nhìn hắn.

Đồ đệ của Kiếm Si lão tổ rùng mình, vội đưa Chấn Kim trong tay cho Lâm Chính, đâu dám giữ lại?

Lâm Chính lấy về.

Đám đồ đệ của Kiếm Si lão tổ chuồn đi mất không còn thấy bóng dáng.

Người của sơn trang Cổ Kiếm chạy tới.

“Thần y Lâm, vì sao không tiếp tục đuổi theo? Nếu cậu không giết Kiếm Si lão tổ, với tính cách của bà ta sau này chắc chắn sẽ tới trả thù cậu, hậu họa khôn lường!”, Cổ Hạo được người khác dìu tới, yếu ớt nói.

“Mục đích của tôi là Chấn Kim, không phải bà ta! Huống hồ, người này quả thực thông minh, biết mục đích của tôi không phải bà ta nên đưa Chấn Kim lại cho đệ tử bà ta. Nếu tôi truy sát bà ta, chắc chắn sẽ đánh mất Chấn Kim. Bây giờ đuổi theo bà ta thì cũng khó mà đuổi kịp”, Lâm Chính thảy Chấn Kim trong tay, bình tĩnh nói.

Cổ Hạo biến sắc, không lên tiếng.

“Thần y Lâm, cảm ơn cậu đã ra tay trượng nghĩa, nếu không với tính khí của Kiếm Si lão tổ, hôm nay tôi cũng khó qua được kiếp nạn!”, đại sư Huyền Sâm đi tới trước, chắp tay nói.

“Đại sư khách sáo rồi!”.

“Thần y Lâm, cảm ơn anh!”.

Cổ Liên ôm bụng đi tới, sắc mặt trắng bệch, nói.

“Cô là người của tôi, không cần phải nói vậy”.

Lâm Chính nói, lấy châm bạc ra đâm lên người Cổ Liên.

Trong nháy mắt, vẻ mặt tái nhợt của Cổ Liên lập tức trở nên hồng hào hơn, khí tức cũng bình ổn lại.

Người xung quanh sáng mắt lên.

Có thần y ở đây, vết thương trên người bọn họ đương nhiên không tính là gì.

Cổ Liên nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nóng bỏng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong mắt tràn ngập sự tôn kính và sùng bái.

“Được rồi, Cổ trang chủ, chuyện của Kiếm Si lão tổ đã giải quyết, chúng ta cũng nên giải quyết chuyện của chúng ta rồi!”.

Lâm Chính xoay người, cầm Chấn Kim nhìn đám người Cổ Hạo một cách lạnh nhạt: “Chấn Kim của sơn trang Cổ Kiếm các người đang ở trong tay tôi, các người muốn thì qua đây lấy!”.

Cổ Hạo nghe vậy, da đầu tê rần.

Người của sơn trang Cổ Kiếm cũng cảm thấy căng thẳng.

Như thế ai dám đi lấy?

Không phải tìm chết hay sao?

“Thần y Lâm nói đùa rồi! Trước kia là Cổ Hạo tôi không biết nặng nhẹ, thất tín bội nghĩa, tất cả đều là lỗi của Cổ Hạo tôi! Chấn Kim vốn là vật của thần y Lâm, đương nhiên nó thuộc quyền sở hữu của thần y Lâm, sao sơn trang Cổ Kiếm chúng tôi lại oán giận được chứ?”, Cổ Hạo vội nói, đồng thời khom người thật sâu trước Lâm Chính.

“Tôi vốn định nói chuyện đàng hoàng với sơn trang Cổ Kiếm để đổi lấy Chấn Kim, nhưng cuối cùng các người vẫn khuất phục trước võ lực. Có lẽ từ ban đầu tôi nên giết vào sơn trang Cổ Kiếm lấy Chấn Kim, thế thì bớt được chút thời gian”, Lâm Chính lắc đầu nói.

Cổ Hạo biến sắc, vội vàng quỳ xuống: “Xin thần y Lâm thứ tội! Mọi chuyện đều là lỗi của một mình Cổ Hạo tôi, xin thần y Lâm tha cho sơn trang Cổ Kiếm! Cổ Hạo sẵn sàng gánh chịu tất cả hậu quả, cầu xin thần y Lâm tha thứ…”.

Nói xong, ông ta dập đầu xuống đất.

Cổ Liên thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống, nhưng không lên tiếng.

Cô ta biết mình không có tư cách xin giúp.

Mọi chuyện chỉ có thể xem tâm trạng của Lâm Chính.

Nếu cô ta xin giúp thì sẽ chỉ phản tác dụng.

Người của sơn trang Cổ Kiếm đều quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính, người run lẩy bẩy…
Chương 2645: Tặng quà tạ tội

Nhìn người của sơn trang Cổ Kiếm đều phủ phục dưới đất, Lâm Chính lắc đầu, không muốn nói nhiều.

“Cổ Liên, chúng ta về thôi”.

“Vâng, thần y Lâm!”.

Cổ Liên vội vàng tiến tới, đi theo Lâm Chính rời đi.

“Liên…”.

Cổ Hạo vội gọi.

Cổ Liên vẫy tay, gật đầu với ông ta, sau đó không ngoảnh đầu mà ra khỏi cấm địa, xuống núi.

Cổ Hạo lặng lẽ nhìn theo, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Một lúc lâu sau, ông ta quay đầu nói: “Dặn dò xuống dưới, từ hôm nay Cổ Liên được đặc cách trở thành phó trang chủ của sơn trang Cổ Kiếm, nó sẽ được hưởng quyền lợi giống như tôi! Rõ chưa?”.

“Hả? Trang chủ, vậy… vậy sao được? Sơn trang Cổ Kiếm chúng ta chưa hề có phó trang chủ”.

“Từ hôm nay trở đi thì sẽ có!”.

Cổ Hạo nói.

Người đó không thể hiểu rổi.

Nhưng đại sư Huyền Sâm lại khẽ cười: “Cổ trang chủ, ông muốn thông qua cô hai để dựa vào ngọn núi lớn là thần y Lâm sao?”.

“Liên có mối quan hệ mật thiết với thần y Lâm! Nếu sơn trang Cổ Kiếm dựa vào nó đương nhiên cũng sẽ dựa dẫm được vào thần y Lâm. Thần y Lâm thủ đoạn thông thiên, chẳng lẽ không thể dựa dẫm?”, Cổ Hạo nói.

“Được chứ, được chứ! Chỉ là ông làm vậy hơi vụng!”.

“Đại sư Huyền Sâm có cao kiến gì không?”.

“Tôi đề nghị ông đừng đưa cô Cổ Liên lên vị trí cao như vậy. Thần y Lâm không phải tên ngốc, ông làm vậy là có ý gì, cậu ta không hiểu hay sao? Nếu ông làm vậy sẽ chỉ khiến cho thần y Lâm phản cảm, đến lúc đó không những không vịn được thân cây to như thần y Lâm, ngược lại còn đắc tội cậu ta, biến khéo thành vụng, làm cậu ta ghét”, đại sư Huyền Sâm lắc đầu cười.

Cổ Hạo sửng sốt, vội vàng chắp tay: “Mong đại sư Huyền Sâm chỉ dẫn”.

“Chỉ dẫn thì không dám, tôi chỉ đưa ra đề nghị cho ông thôi”.

“Đề nghị gì?”.

“Cũng không tính là chuyện gì cao siêu, rất đơn giản, chủ động bày tỏ thành ý”, đại sư Huyền Sâm mỉm cười nói: “Người đời đều biết sơn trang Cổ Kiếm có Chấn Kim, ông cũng định sử dụng Chấn Kim chế tạo bảo kiếm tuyệt thế. Cho nên tôi đoán trong tay các ông nhất định không chỉ có một loại nguyên liệu là Chấn Kim, mà còn không ít vật liệu quý hiếm cần thiết để chế tạo bảo kiếm tuyệt thế! Bây giờ Chấn Kim đã thuộc về thần y Lâm, số vật liệu đó có lẽ cũng không dùng đến nữa. Nếu đã như vậy thì sao không tặng hết chúng cho thần y Lâm để bày tỏ thái độ của sơn trang Cổ Kiếm đối với thần y Lâm?”.

Nghe vậy, Cổ Hạo sáng mắt lên.

“Đại sư Huyền Sâm nói đúng! Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi làm ngay!”.

“Chuyện này càng nhanh càng tốt, chậm là sẽ không bày tỏ được thành ý của ông đâu”.

“Được! Chỉ là… cử ai đi làm thì thích hợp? Có cần tôi đích thân đến đó không?”.

“Thế thì không cần! Nếu ông đi, hạ thấp mình quá thì cũng không thích hợp, phải suy nghĩ kỹ chọn người”, đại sư Huyền Sâm nói.

Cổ Hạo gật đầu, rơi vào trầm tư.

Lúc này, một đệ tử của sơn trang Cổ Kiếm vội vã chạy đến.

“Trang chủ, thiếu trang chủ tỉnh dậy rồi!”, người đó hô lên.

“Thật sao?”, Cổ Hạo mừng rỡ.

Đại sư Huyền Sâm cười lớn: “Xem đi, ông trời cũng chiếu cố cho ông! Cổ trang chủ, tôi nghĩ đã có người thích hợp để đi tặng quà rồi!”.

“Ông nói con trai tôi sao? Nhưng con trai tôi vừa mới bình phục, sao có thể đi đường xa?”, Cổ Hạo hơi do dự.

“Ầy! Đã là thời đại nào rồi, cũng đâu phải bắt thiếu trang chủ đi thuyền đi ngựa vất vả, đi máy bay đến Giang Thành nhanh lắm. Dù cho thiếu trang chủ có vấn đề gì, đến Giang Thành rồi thì còn sợ cái gì? Chẳng lẽ thần y Lâm và Học viện Huyền Y Phái ở Giang Thành không trị được bệnh cho thiếu trang chủ hay sao? Nói không chừng chuyến này thiếu trang chủ ra đi gầy yếu, nhưng lại khỏe mạnh trở về đấy!”, đại sư Huyền Sâm vuốt râu cười nói.

Cổ Hạo nghe vậy, vẻ mặt kích động.

“Mau đi báo cho thiếu trang chủ, bảo nó mau mau thu xếp!”.
Chương 2646: Vật liệu của thần kiếm

Trên đường đi, Lâm Chính bèn lấy Chấn Kim ra nghịch và nghiên cứu thành phần. Nhưng dù sao anh cũng là người ngoài ngành nên không nhìn ra được gì nhiều, đành phải dựa vào chút cảm nhận ít ỏi từ nó.

Còn Cổ Linh thì cứ bày tỏ cảm ơn với anh suốt: “Thần y Lâm, lần này thật không biết phải cảm ơn anh như thế nào. Anh không chỉ chữa khỏi cho Thiệu Quyên mà còn cứu giúp cho sơn trang. Nếu không có anh thì chắc chắn là sơn trang đã gặp kiếp nạn lớn rồi. Nhất định sẽ bị Kiếm Si lão tổ xử lý gọn gàng. Thần y Lâm, anh đã cứu cả nhà tôi đấy”, Cổ Linh lau nước mắt.

“Không đáng gì, hơn nữa mục đích chủ yếu của tôi không phải là cứu sơn trang mà là bảo vệ Chấn Kim. Mục đích của Kiếm Si lão tổ cũng là Chấn Kim, nên dù là tôi không ra tay thì bà ta cũng sẽ giết tôi thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Đúng là như vậy nhưng dù sao thì anh cũng đã cứu chúng tôi. Hơn nữa, anh còn không so đo với bố tôi nữa, cũng không hề tỏ ra tức giận. Riêng về điểm này thì tôi cảm thấy áy náy với anh vô cùng”, Cổ Linh nói.

Lâm Chính mỉm cười, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Cổ Linh, tôi khuyên cô một câu, Kiếm Si lão tổ vẫn chưa chết. Nhất định bà ta sẽ quay lại sơn trang, dù sao thì thì nhà họ Cổ cũng có thù với bà ta. Lần này tôi giúp được mọi người nhưng lần sau thì chưa chắc. Tôi khuyên cô ngay lập tức gọi điện cho bố mình, để họ nhanh chóng rời khỏi sơn trang, bảo vệ tính mạng”.

Cổ Linh khựng người, khuôn mặt trở nên âm trầm: “Thần y Lâm, anh nói đúng, lát nữa tôi sẽ gọi điện nói cho bố tôi. Có điều tôi tin với tính cách của bố mình thì chắc chắn ông ấy sẽ không rời khỏi sơn trang đâu. Dù sao thì sơn trang cũng đã tồn tại mấy trăm năm rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được. Ông ấy là người thích thể diện, dù có chết cũng sẽ không rời khỏi mảnh đất đó đâu”, Cổ Linh thở dài.

“Vậy đành phải...dựa vào phúc phần của bố cô thôi”, Lâm Chính lắc đầu.

Hai người nhanh chóng quay về Giang Thành. Vừa tới Giang Thành chưa được bao lâu thì Cổ Hiền cũng vội chạy tới.

“Anh? Sao anh cũng tới đây rồi? Không phải anh đang dưỡng bệnh ở sơn trang sao?”, nhìn thấy Cổ Hiền thở yếu ớt, đứng trước học viện, Cổ Linh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Em gái, bố bảo anh mang quà tới cảm ơn và nhận tội với thần y Lâm”, Cổ Hiền mỉm cười. Cổ Linh lập tức đưa Cổ Hiền đi gặp Lâm Chính.

“Thần y Lâm, đây đều là những nguyên liệu dùng để luyện thần kiếm, dù sao thì Chấn Kim cũng chỉ có vài gram, không thể nào luyện ra được một thanh kiếm mà. Phần lớn thành phần của nó vẫn phải dựa vào những thứ đáng quý này”.

“Đây là Tinh Huyền Thiết, đây là Hỏa Thối Thạch, đây là Nang Tinh Dịch, đây là Ngũ Văn Ngân...”, Cổ Hiền giới thiệu một lượt.

Những cái tên mà Cổ Hiền nói tới, Lâm Chính chưa nghe thấy bao giờ. Lâm Chính quan sát từng món đồ một, một lúc sau anh kêu lên: “Thật thần kỳ”.

“Những thứ này lấy từ đâu vậy? Thật không thể tin được”, Lâm Chính trố tròn mắt nhìn với vẻ không dám tin.

“Tạm thời thì cũng không rõ, những thứ này được sơn trang chúng tôi bỏ ra gần 20 năm để thu thập, vốn được dùng để luyện Tuyệt Thế Thần Kiếm nhưng giờ Chấn Kim đã nằm trong tay thần y Lâm nên bố bảo tôi coi những thứ này là quà mang tới tặng anh, hi vọng thần y Lâm tha cho những lỗi lầm của sơn trang chúng tôi”, Cổ Hiền mỉm cười.
Chương 2647: Gia tăng uy lực

“Được, được”, Lâm Chính vui lắm, anh vội gật đầu: “Nếu đã vậy thì tôi cũng không khách khí nữa, những món đồ này đều nhận cả, cảm ơn Cổ trang chủ giúp tôi nhé”.

“Thần y Lâm không cần khách sáo”.

“Cổ Hiền, tôi thấy anh còn yếu lắm, hai ngày này anh đừng đi đâu vội, để tôi bảo Tần Bách Tùng trị thương cho anh. Anh ở lại đây đi”, Lâm Chính cười nói.

Cổ Hiền hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: “Thần y Lâm, việc trị liệu của anh có thể khiến tôi hồi phục nhanh hơn không?”

“Sao thế? Anh muốn nhanh hồi phục à?”

“Đúng vậy, đại hội sắp diễn ra rồi, tôi muốn mau hồi phục, học thêm võ thuật, để có thể làm rạng danh cho sơn trang”, Cổ Hiền cười.

Lâm Chính gật đầu: “Đây không phải là vấn đề. Ở đây không chỉ giúp anh hồi phục được vết thương mà còn tặng thuốc cho anh, giúp anh gia tăng thiên phú”.

“Thật sao?”, Cổ HIền kích động tới phát run. Nếu là người khác nói thì Cổ Hiền sẽ không tin. Nhưng là thần y Lâm nói thì chẳng có gì phải nghi ngờ.

“Cảm ơn thần y Lâm”, Cổ Hiền cúi mình.

“Đừng khách sao, Cổ Linh, chăm sóc anh của cô nhé”, nói xong Lâm Chính cầm lấy đồ và đi vào phòng nghiên cứu.

Chấn Kim đã sớm được anh đưa tới đây. Nhân viên nghiên cứu cũng đang tức tốc tiến hành phân tích Chấn Kim. Chỉ cần hoàn thành bước này thì có thể bắt đầu hồi phục Tịnh Thế Bạch Liên.

“Chủ tịch Lâm tới có việc gì không ạ?”, người phụ trách thấy Lâm Chính vội vàng bước vào thì cảm thấy nghi ngờ.

“Từ Chính, tôi vừa có thêm được ít nguyên liệu, anh xem giúp tôi có thể dùng được không?”, Lâm Chính đưa những thứ mà Cổ Hạo vừa đưa cho mình ra trước mặt.

Từ Chính liếc nhìn, không rõ lắm nhưng lập tức bắt tay nghiên cứu. Họ chỉ phân tích sơ qua về thành phần, sau đó một người kêu lên: “Ôi trời ơi, đây chính là Thái Huyền Kim hiếm gặp nhất”.

“Cái gì?”, Từ Chính cũng giật bắn mình, lập tức chạy tới. Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ, phát hiện ra bọn họ đang phân tích Ngũ Văn Ngân.

“Những thứ này có tác dụng gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Từ Chính mặc kệ anh, chỉ nhìn chăm chăm vào máy móc và thao tác. Lâm Chính cũng không vội. Anh đứng bên cạnh chờ đợi. Anh đợi đúng ba tiếng đồng hồ.

Lâm Chính chau mày, nhưng không dám phát tiết. Cho tới sau đó Từ Chính đanh mặt bước tới.

“Có kết quả chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Có kết quả rồi”, Từ Chính hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Chủ tịch Lâm đây là những nguyên liệu có nguyên tố hiếm nhất trên thế giới. Tôi có thể đưa ra cho anh hai sự lựa chọn, dùng chúng tạo ra những vật phẩm tuyệt vời nhất, còn là vật phẩm gì thì xem anh cần gì. Chúng hàm chứa những sức mạnh khủng khiếp nhất nên dù có làm gì thì cũng đều là thứ phi phàm cả. Dù là một cây châm thôi cũng thế”.

“Thứ hai là gì?”, Lâm Chính vội hỏi.

“Lựa chọn thứ hai rất đơn giản, chúng ta sẽ dung hòa chúng và Tịnh Thế Bạch Liên”.

“Dùng để khôi phục sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Không”.

Từ Chính lắc đầu: “Dùng để gia tăng sức mạnh”.

Lâm Chính cảm giác đầu óc như muốn nổ tung: “Gia tăng...sức mạnh của Tịnh Thế Bạch Liên”.
Chương 2648: Bại lộ

Uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên mạnh tới mức nào Lâm Chính đương nhiên chưa biết. Những thuật ngữ mà Từ Chính vừa nói anh cũng không hiểu nhưng câu nói cuối cùng thì anh đã rõ.

“Sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên thì việc san bằng mười mấy ngọn núi là điều vô cùng dễ dàng”.

“Đương nhiên đó là uy lực trước khi gia tăng, còn sau khi gia tăng thì..."

Lâm Chính nghe mà ớn lạnh. Chẳng trách đám Ma Quân của Thiên Ma Đạo lại kiêng kị Tịnh Thế Bạch Liên đến như vậy.

“Mất bao lâu để gia tăng uy lực?”, Lâm Chính cố giữ bình tĩnh và hỏi.

“Ít nhất bốn ngày”, Từ Chính cười: “Chủ tịch Lâm, anh không biết chứ dù là những thứ anh vừa mang tới hay là Tịnh Thế Bạch Liên thì cũng đều là những thứ vô cùng hiếm trên thế giới. Có khi cả Long Quốc này chỉ có đội nghiên cứu của chúng tôi nhận ra chúng. Là người khác có khi cả nửa năm cũng không phân tích ra được chứ đừng nói tới việc sử dụng”.

“Xem ra tôi may mắn đấy”, Lâm Chính gật đầu, cười nhạt: “Vất vả rồi, tôi tuyên bố thù lao của mọi người tăng gấp ba. Mỗi người sẽ có thêm một căn biệt thự do Dương Hoa cung cấp ở trung tâm thành phố Giang Thành”.

“Thật sao?”

“Tốt quá rồi”.

Đám đông vui mừng. Mặc dù bọn họ đều là những người tài giỏi nhưng dù sao cũng là con người. Chỉ có đối xử tốt với họ thì họ mới dốc sức vì anh.

“Chủ tịch Lâm, chắc chắn chúng tôi sẽ không để anh thất vọng. Anh chờ đợi là được, một Tịnh Thế Bạch Liên hoàn toàn mới sẽ ra đời”, Từ Chính mỉm cười.

"Tôi hi vọng”, Lâm Chính gật đầu. Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.

Lâm Chính lập tức nghe máy. Là Mã Hải gọi tới.

“Sao thế?”

“Chủ tịch Lâm chúng tôi vừa nhận được tin người của đảo Thần Hỏa rút rồi”, Mã Hải nói.

“Cái gì? Rút rồi sao?”, Lâm Chính giật mình, tưởng mình nghe nhầm.

“Sao nhanh vậy? Mới có vài ngày mà? Người của đảo Thần Hỏa sao rút nhanh thế?”

“Không rõ nữa ạ, là tin do Thần Hỏa Thánh Nữ đưa tới. Thần Hỏa Thánh Nữ nói rằng dưới sự chỉ huy của Thần Hỏa Tôn Giả thì đội quân của họ đã tấn công Thiên Ma Đạo, khiến Thiên Ma Đạo không kịp trở tay nhưng đối phương đã nhanh chóng phản công lại. Bốn Ma Quân ở gần đó đã tập hợp lại đối kháng với người của đảo Thần Hỏa. Hai bên giằng co trên núi Ma Đầu, sau đó đám Ma Quân bày tiệc nói là muốn tiếp đãi Thần Hỏa Tôn Giả. Ông ta dự tiệc xong lập tức quay về hạ lệnh rút quân, rời khỏi Thên Ma Đạo. Mọi người đoán rằng Thiên Ma Đạo đã đề nghị cung cấp lợi lạc cho ông ta nên ông ta mới cho rút quân như vậy”, Mã Hải nói.

“Không thể nào”, Lâm Chính đanh mắt: “Thần Hỏa Tôn Giả không thể nào vì chút lợi ích mà rút lui được. Thứ mà ông ta mất là Tịnh Thế Bạch Liên. Nếu thứ đó được Thiên Ma Đạo phục hồi thì sẽ gây ra một sự uy hiếp cực lớn dành cho ông ta. Vì vậy nhất định ông ta chỉ muốn đoạt lại thứ đó, không thể nào rút lui được”.

“Vậy ý của chủ tịch Lâm là...?”

“E rằng Thần Hỏa Tôn Giả đã biết Tịnh Thế Bạch Liên nằm trong tay tôi. Vì dù sao đám người của Thiên Ma Đạo trước đó tới đảo Thần Hỏa đã bị Thiên Ma Đạo tiêu diệt cả rồi".
Chương 2649: Hai ngày

Mặc dù Thần Hỏa Tôn Giả không bắt được đám người Vệ Hỏa nhưng ở khắp nơi trên đảo Thần Hỏa đều là camera, dù không quay được mặt thì chắc chắn cũng chụp được hình ảnh của trang phục và đoán ra được thân phận của bọn họ.

Nếu như Thần Hỏa Tôn Giả cầm những tấm ảnh này đi tìm người của Thiên Ma Đạo đối chiếu thì chắc tới tám, chín phần là Lâm Chính sẽ bị lộ kế hoạch. Lâm Chính không dám khẳng định sự việc sẽ phát triển theo hướng nào nhưng anh biết là anh không còn nhiều thời gian nữa.

“Dặn mọi người, đề phòng cảnh giác lên mức độ cao nhất. Lập tức cử người tới canh chừng mọi ngóc ngách của Giang Thành. Mỗi một người từ bên ngoài vào Giang Thành đều phải tiến hành điều tra, nếu là người lạ thì lập tức bắt giữ”. Lâm Chính gọi điện cho Mã Hải.

“Vâng”, Mã Hải đáp lại. Lâm Chính tắt máy, quay qua nhìn Từ Chính.

“Tịnh Thế Bạch Liên có thể hoàn thành sớm không?”

“Hoàn thành sớm bao lâu ạ?”

“Nhanh nhất là bao lâu?”

“Với tốc độ hiện tại thì cần ba ngày”.

“Tôi cho anh thời gian hai ngày”.

“Chủ tịch Lâm, như vậy khó lắm”, Từ Chính tái mặt.

“Nếu người không đủ thì tôi có thể điều động thêm. Sau khi sự việc hoàn thành, mỗi người một biệt thự thêm mười triệu tệ”, Lâm Chính trầm giọng.

“Hai ngày sao? Không thành vấn đề, dù không ăn không ngủ, không nghỉ ngơi thì chúng tôi cũng sẽ hoàn thành. Chủ tịch Lâm yên tâm”, Từ Chính lấy lại tinh thần, lập tức hô lên.

“Rất tốt”, Lâm Chính gật đầu, vội vàng rời khỏi phòng nghiên cứu. Ra ngoài, anh lấy điện thoại ra, do dự một lúc rồi ấn số.

“Thần y Lâm”, giọng nói của Thần Hỏa Thánh Nữ ở đầu dây bên kia vang lên.

“Thánh Nữ Đại Nhân, giờ cô đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Trên đường quay về đảo Thần Hỏa”, cô ta hỏi: “Thần y Lâm, tôi vừa gửi tin cho Mã Hải. Tôi nghĩ việc sư tôn ra lệnh rút quân, chắc anh biết rồi đúng không?”

“Tôi biết rồi, tôi đã cho chuẩn bị, cảm ơn Thánh Nữ Đại Nhân đã nhắc nhở. Có điều Thánh Nữ Đại Nhân, cô có biết tại sao Thần Hỏa Tôn Giả lại rút quân không? Trong bữa tiệc giữa ông ta và Ma Quân của Thiên Ma Đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi cũng không biết, Thần y Lâm, tốt nhất anh nên tính đến tình huống xấu nhất đi. Sư tôn là người không dễ từ bỏ đâu. Ông ấy đột nhiên hạ lệnh như vậy thì chắc chắn là ông ấy đã có được thông tin gì đó từ Thiên Ma Đạo. Anh nên cẩn thận”, Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ nói.

Thực ra cô ta cũng rất muốn biết nguyên nhân...

Lâm Chính chau mày, suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã vậy thì Thánh Nữ Đại Nhân, tôi khuyên cô mau tìm cơ hội rời khỏi Thần Hỏa Tôn Giả đi. Nếu như ông ta nghi ngờ tôi thì chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ cô. Tới khi đó tôi lo ông ta sẽ ra tay với cô và cô sẽ mất mạng đấy”.

“Tôi biết, tôi cũng đã cân nhắc tới việc rời khỏi đảo Thần Hỏa. Tôi đã lên con thuyền của anh, muốn xuống cũng không xuống được nữa. Dù giờ có nói sự thật với sư tôn thì ông ấy cũng sẽ không tin tôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ thở dài.

Lâm Chính không nói gì.

“Được rồi, không nói nữa, sắp đi vào đường quốc lộ 378, khi đó toàn đội sẽ tập hợp. Nếu như sư tôn thấy tôi nói chuyện với người khác thì khi đó chẳng thể giải thích được gì nữa. Cứ vậy nhé”.

Thần Hỏa Thánh Nữ định tắt máy. Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày: “Thánh Nữ Đại Nhân, đợi đã”.
Chương 2650: Tự nộp mạng

“Sao thế?”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.

“Cô vừa nói là sắp tới đâu cơ?”, Lâm Chính vội hỏi.

“Quốc lộ 378, có vấn đề gì sao?”, cô ta tò mò hỏi.

Lâm Chính tối sầm mặt, lập tức lao vào phòng làm việc bên cạnh tìm bản đồ Long Quốc và tìm ra vị trí của đường 378. Một lúc sau anh nhận thức ra được điều gì đó bèn tái mặt: “Nhanh lên, cô mau rời khỏi đội quân đó, chạy càng xa càng tốt”.

“Thần y Lâm, xảy ra chuyện gì vậy?”, Thần Hỏa Thánh Nữ cảm thấy có gì đó không ổn bèn hỏi ngược lại.

“Từ Thiên Ma Đạo tới đảo Thần Hỏa đi tuyến 389 là phù hợp nhất. Đi 378 cũng được nhưng đó không phải là lựa chọn tối ưu”, Lâm Chính nói.

“Thế nhưng xe đều đỗ ở đường 378 cả, chúng tôi muốn quay về thì phải đi đường đó thôi”, cô ta bàng hoàng.

“Cô không tự hỏi tại sao xe lại đỗ ở đường 378 sao?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm bản đồ.

“Tại sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ vô thức hỏi.

“Nguyên nhân rất đơn giản, 378 không chỉ là con đường đi về đảo Thần Hỏa mà còn là con đường thông với Giang Thành”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, Thần Hỏa Thánh Nữ tái mét mặt, đồng tử co lại. Ý của Lâm Chính là gì, cô ta đương nhiên hiểu.

“Lẽ nào...sư tôn...”

“Đi đi!”, Lâm Chính hô lớn.

Thần Hỏa Thánh Nữ run rẩy, định nói gì đó nhưng nói không nên lời.

“Thánh Nữ Đại Nhân, con đang nói chuyện với ai vậy?”

“Sư tôn...con...không nói với ai hết...", Thần Hỏa Thánh Nữ vội nói. Cô ta lẳng lặng tắt máy.

Lâm Chính cảm thấy ớn lạnh. Anh không dám do dự, lập tức gọi cho Mã Hải, Từ Thiên, Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh, gọi bọn họ tập hợp ngay lập tức tại học viện.

“Sao cậu có vẻ hoảng loạng vậy?”, Cùng Đao ra khỏi phòng dưỡng thương, nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Lâm Chính bèn hỏi. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn hắn và rời đi.

“Đúng là quái nhân”, Cùng Đao lầm bầm rồi quay lại phòng.

Đội quân cốt cán của Dương Hoa nhanh chóng tập trung tại phòng họp. Lâm Chính thuật lại sơ qua sự việc cho mọi người. Đám đông nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Thậm chí có người còn lộ ra vẻ sợ hãi.

“Thần y Lâm...nói vậy tức là...không lâu nữa Thần Hỏa Tôn Giả sẽ dẫn quân tới Giang Thành sao?”, Trương Thất Dạ nín thở hỏi.

"Nếu họ lái xe tới thì ít nhất 8 tiếng nữa sẽ có mặt", Lâm Chính đáp lại.

"Vậy chúng ta có 8 tiếng đồng hồ"

"Tôi cần hai ngày, chứ không phải 8 tiếng. Vì vậy hi vọng mọi người có thể nghĩ ra cách kéo dài thời gian. Sau hai ngày, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dứt điểm, toàn bộ kẻ địch sẽ phải run sợ trước chúng ta".

Đám đông cảm thấy nghi ngờ. Muốn kéo dài ra hai ngày sao? Đâu có dễ như vậy. Đó là Thần Hỏa Tôn Giả đấy!

Với những người ở đây, chẳng ai có thể địch nổi được ông ta. Mọi người lấy cái gì ra để kéo dài hai ngày. Thế này khác gì tự nộp mạng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK