Sau khi Lâm Chính dứt lời, tim những người có mặt ở đó như ngừng đập.
Nhà họ Ninh do Ninh Hồng đứng đầu là thế lực đầu tiên không thể ngồi yên.
Cảm nhận được áp lực do Lâm Chính giải phóng, họ vội vã chạy về phía linh đường.
Ninh Hồng vẫn đang quỳ ở đó.
Đến cả cậu chủ của họ đều đã quỳ trên mặt đất, làm sao họ có thể tiếp tục kiên trì?
Nhưng cho dù nhà họ Ninh đã nhượng bộ, nhưng đám người của gã mặt sẹo vẫn không chịu cúi đầu.
Tất cả bọn chúng đều đặt tay lên thanh đao dắt ở thắt lưng và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính một cách hung dữ, sát khí nồng đậm nổi lên.
Có vẻ như gã mặt sẹo sẽ không chịu thua.
Trương Yên Bình thấy vậy cũng không nói lời nào mà cẩn trọng quan sát gã mặt sẹo và Lâm Chính.
"Sư phụ, chúng ta chỉ đứng nhìn thôi sao? Tên này thoạt nhìn cũng không dễ đối phó".
Người phía sau Trương Yên Bình thận trọng hỏi.
"Vậy con muốn thế nào? Chẳng lẽ xông lên đánh với hắn ta ba trăm hiệp?"
Trương Yên Bình liếc nhìn người đàn ông và hỏi bằng giọng bình tĩnh.
"Con nào dám? Con. . . con không phải đối thủ của hắn. . . " đồ đệ kia liên tục lắc đầu rồi lại rụt cổ vào đáp.
Trương Yên Bình hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Người này quả thực không đơn giản, nhưng thực lực của hắn như thế nào, ta tạm thời nhìn không ra. Cứ để người của ông Khương va chạm với hắn, chúng ta chỉ ở bên cạnh quan sát là được rồi".
Rõ ràng, Trương Yên Bình vẫn muốn chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Tuy rằng việc Lâm Chính giết tông sư khiến ông ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đủ để khiến ông ta sợ hãi.
Theo quan sát của ông ta, nếu buộc phải đối mặt với Lâm Chính, ngay cả khi ông ta thua thì ít nhất vẫn có thể trốn thoát.
Ông ta muốn xem tên nhóc này có thủ đoạn gì mà lại dám kiêu ngạo như vậy!
"Xem ra các người không phải tới thắp hương".
Lâm Chính nhìn gã mặt sẹo và đám người của hắn.
"Vị tiên sinh này, chúng tôi đến đây chỉ để tính toán nợ nần, không phải tới tham gia vào lễ truy điệu của Hàn Lạc thống soái! Chúng tôi không quen biết anh ta".
Gã mặt sẹo mặt không cảm xúc, nói: "Ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, phải lấy cho đủ hai cái chân của gia chủ nhà họ Hàn. Giờ một cái đã bị tôi chặt đứt rồi, vẫn còn sót lại một cái".
"Ông chủ của anh là ai?"
"Tiên sinh muốn trả thù ông chủ của tôi sao?"
"Trên đời này số người có thể bị tôi báo thù không nhiều, ông chủ của các người chắc chắn vẫn chưa đến lượt".
"Quá ngông cuồng!"
Gã mặt sẹo không phải kẻ yếu bóng vía, Lâm Chính tuy mạnh nhưng hắn tin chắc mình có rất nhiều người, bất luận xảy ra chuyện gì thì cũng có thể đả thương Lâm Chính.
Hắn không nói gì nữa mà vẫy tay một cái.
Một nhóm người trực tiếp xông tới.
Gã mặt sẹo cũng không phải kẻ thích nhiều lời.
Hắn nhận ra nếu thắng được Lâm Chính chính là có thể chặt đứt chân còn lại của gia chủ nhà họ Hàn, như vậy mới có thể trở về báo cáo lại. Nếu đánh không lại Lâm Chính, nói thêm gì cũng vô nghĩa.
Đám người của gã mặt sẹo lao tới như vũ bão.
Khí thế rất đáng sợ.
Nhưng vị tông sư duy nhất còn lại phía sau hắn ta không lựa chọn lao về phía trước cùng mà di chuyển đến bên cạnh Trương Yên Bình.
"Trương đại sư, hiện tại chúng ta có nên cùng nhau lao lên không? Phần thắng có thể lớn hơn một chút".
"Hiện tại ra tay đương nhiên là tốt nhất, nhưng chúng ta không thể hành động cùng lúc với đám mặt sẹo".
Trương Yên Bình nheo mắt và trầm giọng nói.
"Trương đại sư có ý gì?", tông sư kia ngạc nhiên hỏi.
Trương Yên Bình không giải thích mà chỉ nói bốn chữ: "Tùy cơ hành sự!"
Tông sư kia như thở hẫng một nhịp, đột nhiên hiểu ra.
"Đại sư nói rất đúng".
"Cứ quan sát kỹ đi, tôi sẽ phối hợp!"
"Vâng!"
Tông sư kia gật đầu, sau đó dán mắt vào Lâm Chính, sẵn sàng tìm cơ hội tấn công bất cứ lúc nào.
Nhưng chỉ quan sát một lát, tông sư nọ đã sửng sốt..
Chương 4112: Cứu binh
Đám người của gã mặt sẹo đều là những kẻ vô cùng hung dữ.
Những người này đều là đám côn đồ do ông Khương nuôi lớn, kẻ nào kẻ nấy hung hăng khát máu. Tuy không thể so sánh với cao thủ võ lâm, nhưng trong tình huống bình thường, cũng là một đám côn đồ dũng mãnh không thể coi thường.
Nếu không, ông Khương đã không cử bọn chúng đến để trả thù nhà họ Hàn.
Chỉ là khi đối mặt với Lâm Chính, sự hung dữ và tàn bạo của gã mặt sẹo và những kẻ khác hoàn toàn không có cơ hội để bộc lộ ra.
Bọn chúng tấn công bằng dao và gậy, lao lên bất chấp.
Nhưng những cuộc tấn công đều bị Lâm Chính đập tan chỉ bằng tay không.
Ống thép, cán dao trực tiếp bị nắm đấm của anh đánh vỡ thành mảnh vụn.
Một mảnh lại vỡ thành từng mảnh nhỏ, và cả xương cốt của đám côn đồ cũng gãy vụn...
"Cái gì?"
Vị tông sư đang quan sát ở một bên đã chết lặng.
Những người khác cũng chết lặng, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Trong thời gian ngắn như vậy, gã mặt sẹo và nhóm của hắn đều bị đánh gãy chân, ngã xuống đất không ngừng kêu la vì đau đớn.
"Hôm nay tôi tiễn Hàn Lạc một đoạn, lẽ ra nên dùng vài cái đầu cúng tế anh ấy để tỏ lòng tôn kính, nhưng đầu các người quá bẩn, tôi sợ làm nhục linh cữu của anh ấy nên mới tha mạng cho các người".
Lâm Chính đi tới trước mặt đám người của gã mặt sẹo, nói bằng giọng vô cảm: "Có điều tội chết thoát được, tội sống thì khó tha, cho nên các người hãy ở lại canh giữ linh cữu cho Hàn Lạc đi!"
Sau khi nói xong, đám côn đồ đều bị ném vào trong linh đường, những tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên.
Những người còn lại há hốc miệng, nhìn tình cảnh thảm thương của đám côn đồ mà da đầu đều tê dại.
Đặc biệt là Phan Mạt.
Ban đầu, cô ta còn lo lắng rằng người này không biết lượng sức mình, dám đi chọc giận Trương Yên Bình.
Bây giờ có vẻ như Phan Mạt đã suy nghĩ quá thiển cận.
"Người này rốt cuộc là ai?"
Phan Mạt nhỏ giọng thì thầm, như thể đang hỏi những người xung quanh.
Nhưng không ai có thể cho cô ta một câu trả lời.
Phan Mạt nhìn về phía nhà họ Hàn.
Mặc dù những người nhà họ Hàn này trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng có vẻ họ không hề kinh ngạc trước cảnh tượng vừa diễn ra.
"Vậy thì có thể...nhà họ Hàn biết danh tính của người này?"
Phan Mạt thầm nghĩ.
"Anh cũng cùng một giuộc với bọn chúng phải không?"
Lâm Chính nhìn sang tông sư kia.
Tông sư kia lập tức hoàn hồn, vội vàng xua tay: "Không không! Tôi....tôi không biết rõ về họ! Chúng tôi không hề quen biết!"
"Không quen?"
"Vâng, thưa tiên sinh, tôi chỉ đến đây để dâng hương cho Hàn Lạc thống soái, tôi sẵn sàng canh linh cữu cho anh ấy!"
Tông sư vô cùng sững sờ, run rẩy hét lên một tiếng, cầm hương xông vào linh đường, điên cuồng dập đầu dâng hương, quỳ trên mặt đất không dám đứng lên.
Thấy vậy, Lâm Chính mới ngừng truy cứu và nhìn sang đám người Trương Yên Bình.
Trương Yên Bình sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc này ông ta mới hiểu người này đáng sợ cỡ nào!
"Đi thôi!"
Trương Yên Bình biết người này không nên dây vào, vì vậy ông ta lập tức nhỏ giọng nói, sau đó toan đưa người của mình rời đi.
"Đứng lại!"
Lâm Chính quát lớn.
"Tiên sinh, chúng tôi không tới gây rắc rối".
Trương Yên Bình vẻ mặt khó coi, trầm giọng nói.
"Như tôi đã nói, đã đến đây rồi thì phải thắp hương!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Trương Yên Bình nghiến răng, nhưng biết rằng không nên chọc giận Lâm Chính nên ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn và dẫn người vào linh đường.
Sau khi nhận bó hương từ Hàn Bộ Vĩ, bọn họ cúi đầu và cắm hương lên bàn thờ một cách miễn cưỡng.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên lại nói.
"Quỳ xuống, khấu đầu và dâng hương!"
Vẻ mặt Trương Yên Bình lập tức biến đổi.
"Nhóc con, đừng quá ngông cuồng!"
Một người không thể chịu đựng được nữa và giận dữ quát.
Nhưng người đàn ông vừa dứt lời.
Rắc!
Hai chân anh ta lập tức gãy lìa, ngã xuống đất, máu tươi phun ra, nhỏ giọt khắp mặt đất.
"Cái gì?"
Đôi mắt già nua của Trương Yên Bình như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt!
Ông ta phát hiện mình còn không thể nhìn thấy Lâm Chính ra đòn....
"Quỳ xuống! Tất cả quỳ xuống!"
Trương Yên Bình vội vã hét lên, đến nước này ông ta làm sao dám do dự?
Đám người vội vàng quỳ xuống dập đầu, không dám đứng dậy.
"Thắp hương xong, ở lại canh giữ linh cữu Hàn Lạc, kẻ nào dám làm càn, tôi không ngại cho hắn chôn cùng Hàn Lạc!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Được! Được!"
Trương Yên Bình liên tục gật đầu, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa không cam lòng nhưng vẫn đành phải quỳ trên mặt đất.
"Sư phụ...giờ phải làm thế nào? Chúng ta thật sự sẽ quỳ ở đây ba ngày sao?"
Một đệ tử thì thầm, muốn khóc nhưng không ra nước mắt.
"Đừng hoảng hốt, người này rất lợi hại, đừng đụng tới hắn. Trước tiên chúng ta cứ quỳ xuống, chờ cứu binh!"
Trương Yên Bình hẽ nghiến răng, lặng lẽ nhìn Lâm Chính: "Đây là Yên Kinh, ở đất này nếu là rồng thì phải cuộn lại, là hổ thì phải ngồi xuống! Cho dù võ công của hắn có cao đến đâu, cũng không thể vô pháp vô thiên tác oai tác quái ở đây, xem sư phụ gọi người tới đối phó với hắn!"
Sau đó, Trương Yên Bình lặng lẽ lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho một số liên lạc....
Chương 4113: Tọa trấn
Lâm Chính sai Hàn Bộ Vĩ lấy một chiếc ghế ra, ngồi trước cửa linh đường.
Hàn Bộ Vĩ cầm hương đã thắp, đứng trong linh đường.
“Gia chủ Hàn, ông bị thương rồi, đi bệnh viện nối lại trước đi. Có tôi ở đây, tôi sẽ tiễn Hàn Lạc ra đi một cách vẻ vang”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm, tôi không sao, tôi… tôi muốn đưa tiễn Lạc”.
Gia chủ Hàn yếu ớt nói, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Chính không muốn nói thêm lời thừa thãi, quay sang một người nhà họ Hàn: “Đưa ông ấy đến bệnh viện”.
“Vâng, cậu Lâm!”.
Người nhà họ Hàn đó không dám làm trái ý của Lâm Chính, gọi thêm vài người đưa gia chủ Hàn đi.
“Cậu Lâm… để tôi ở lại đi…”.
“Anh cả, anh đừng cố chấp nữa, cậu Lâm chỉ muốn tốt cho anh, anh đi nối chân trước đi. Nếu bỏ lỡ việc chữa trị, Lạc ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ không yên tâm”.
Ông hai nhà họ Hàn khàn giọng nói.
“Phải đấy anh cả, có cậu Lâm ở đây, sẽ không vấn đề gì đâu”.
“Anh đi đi”.
Những người khác cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Gia chủ Hàn nghe vậy chỉ đành đồng ý.
“Cậu Lâm, ở đây nhờ cả vào cậu”.
Ông ta cúi người trước Lâm Chính, sau đó được người đưa đi.
“Sai người dọn dẹp hiện trường, đừng để khách đến viếng bị dọa sợ. Ngoài ra, băng bó đơn giản cho những người đó đi, bọn họ còn phải túc trực linh cữu Hàn Lạc ba ngày, không thể chết được”.
Lâm Chính nói.
“Vâng, cậu Lâm”.
Người nhà họ Hàn lập tức lui xuống, bắt tay vào làm.
Phan Mạt lặng lẽ quan sát mọi chuyện, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Cô ta âm thầm kéo Hàn Hồng lại, hạ thấp giọng: “Bà Hồng, rốt cuộc anh Lâm… có lai lịch thế nào? Sao lại lợi hại như vậy?”.
“Cậu ta là thần y Lâm ở Giang Thành, cô không biết sao?”.
Hàn Hồng cảm thấy quái lạ, hỏi.
“Anh ta là thần y Lâm ở Giang Thành?”.
Phan Mạt kinh ngạc không thôi.
“Không thì là ai?”.
“Cái tên này đúng là như sấm đánh bên tai… Nhưng thần y Lâm ở Giang Thành sao dám ngang ngược ở Yên Kinh này? Tôi biết anh ta lợi hại, nhưng ông Khương và nhà họ Ninh không phải hạng tầm thường, làm vậy chẳng phải nhà họ Hàn sẽ gặp rắc rối sao?”.
Phan Mạt đầy lo lắng.
“Không sao, thần y Lâm còn có một thân phận khác. Ông Khương hay nhà họ Ninh gì đó chẳng là gì trước mặt thần y Lâm”.
Hàn Hồng cười đáp.
“Thế à?”.
Phan Mạt kinh ngạc, vội hỏi: “Thần y Lâm có thân phận gì?’.
Hàn Hồng biến sắc, dường như ý thức được gì đó, vội nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi nữa, coi như tôi chưa nói…”.
Phan Mạc sững người.
“Cô Phan, đừng có thăm dò chuyện liên quan đến thần y Lâm quá nhiều, thế thì sẽ tốt cho nhà họ Phan hơn. Bây giờ tôi chỉ có thể nói, liên quan đến thần y Lâm, cô hãy cố gắng có quan hệ tốt, chỉ cần có thể làm bạn của thần y Lâm, nhà họ Phan chắc chắn sẽ một bước lên trời!”.
Hàn Hồng nghiêm túc nói.
Phan Mạt tim đập mạnh, nhìn vẻ mặt của Hàn Hồng, mơ hồ hiểu ra gì đó, trịnh trọng gật đầu: “Tôi nhớ rõ rồi!”.
Đúng lúc này, một nhóm người nữa lại đến nhà họ Hàn.
Bọn họ cũng đến gây rắc rối cho nhà họ Hàn giống Ninh Hồng và gã mặt sẹo, ai cũng có vẻ mặt bất thiện, vô cùng kiêu căng.
Trên đời này không thiếu gì kẻ bỏ đá xuống giếng.
Trước kia huy hoàng thế nào, đứng cao thế nào, ngã xuống sẽ thê thảm bấy nhiêu.
Không biết bao nhiêu người dõi theo nhà họ Hàn chờ đợi ngày hôm nay.
Bọn họ đã đợi quá lâu, cuối cùng cũng đợi được rồi.
“Gia chủ Hàn đâu? Ra đây cho tôi!”.
“Vào thắp hương, sau đó quỳ xuống túc trực linh cữu!”.
Lâm Chính ngồi trên ghế, vừa hút thuốc vừa lạnh lùng nói.
Chương 4114: Tướng Lâm cũng ở đây?
“Sao lại có chuyện đó!”.
Một người đàn ông trung niên đập bàn, đầy vẻ tức giận.
“Ông chủ, có chuyện gì mà lại tức giận như vậy?”.
Quản gia đi vào, ngạc nhiên hỏi.
“Người nhà họ Hàn đã giữ Trương đại sư lại, Trương đại sư vừa gửi tin nhắn cầu cứu tôi!”.
Người đàn ông trung niên nghiến răng nói.
“Cái gì?”.
Quản gia ngạc nhiên, sau đó nhíu mày: “Không đúng, ông chủ, Hàn Lạc tử trận, bây giờ chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Hàn đã không còn, như mặt trời về tây, bọn họ lấy đâu ra lá gan giữ Trương đại sư lại?”.
“Ông có ý gì?”.
Người đàn ông trung niên nhìn ông ta.
“Ông chủ, có phải trong chuyện này có gì mờ ám không?”.
“Có mờ ám thì sao? Trương đại sư nói người nhà họ Hàn chém cả chân của người phía ông Khương đến phúng viếng, còn bắt cậu chủ Ninh Hồng túc trực linh cữu! Có người còn bị đánh hấp hối, không biết sống chết thế nào, đúng là vô pháp vô thiên. Ở đây là Yên Kinh, sao bọn họ có thể làm loạn như vậy?”.
Người đàn ông trung niên nói: “Đến đồn cảnh sát gọi vài người đi cùng tôi một chuyến! Hàn Lạc không còn, người nhà họ Hàn vẫn ngông cuồng như vậy, tưởng Yên Kinh là thiên hạ của bọn họ sao?”.
“Ông chủ, Hàn Lạc chết vì chiến tranh, tính chất đặc thù, lúc này chúng ta đến cửa gây chuyện có phải không ổn lắm không?”.
Quản gia hơi lo lắng, cẩn thận nói.
“Gì mà đến cửa gây chuyện? Bây giờ người nhà họ Hàn làm người khác bị thương, sự việc mang tính chất cực kỳ tồi tệ, tôi đang làm công vụ, rõ chưa?”.
Người đàn ông trung niên quát lên.
Quản gia không dám lên tiếng nữa.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe màu đen đến trước cửa nhà họ Hàn.
Người đàn ông trung niên dẫn theo vài cảnh sát mặc thường phục, khí thế hùng dũng đi vào linh đường.
Nhưng mấy người họ vừa bước vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ.
Ở linh đường tràn ngập tiếng khóc, vô số người quỳ trên đất.
Bọn họ cúi rạp người, không ngừng dập đầu, đau khổ kêu khóc.
Hiện trường tràn ngập sự bi thương.
“Chuyện… Chuyện này là sao?”.
Người đàn ông trung niên mở to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Phải biết rằng những người quỳ dưới đất dập đầu kêu khóc không có mấy ai là người nhà họ Hàn.
Đa số đều là người của các thế tộc tài phiệt ở Yên Kinh.
Hơn nữa… đa số đều bất hòa với nhà họ Hàn.
Hôm nay bọn họ lại hiếu thuận hơn cả người con hiếu thảo…
“Tu đại nhân!”.
Lúc này, Trương Yên Bình quỳ giữa đám đông mừng rỡ nhìn ông, vừa bò dậy vừa hô gọi.
Người đàn ông trung niên được gọi là Tu đại nhân lập tức nhìn sang.
Khuôn mặt của Trương Yên Bình giàn giụa nước mắt, nhưng rất rõ ràng nước mắt toàn là giả tạo. Trán ông ta bầm tím, dính đầy bụi bặm, xem ra là đã dập đầu không ít lần.
“Trương đại sư? Sao ông lại thành ra thế này?”.
Người đàn ông trung niên há hốc miệng, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
“Tu đại nhân, ông đến đúng lúc lắm, ông phải làm chủ cho tôi!”.
Trương Yên Bình sụt sùi hét lên, chạy về phía ông ta.
Nhiều người nhìn thấy Tu đại nhân đến thì như gặp được cứu tinh, đồng loạt đứng dậy hô lên.
“Tu đại nhân, người nhà họ Hàn quá vô pháp vô thiên! Chúng tôi đến viếng mà bọn họ lại đánh chúng tôi!”.
“Tu đại nhân, ông xem người của tôi bị đánh gãy hết xương cốt rồi! Bọn họ thật là ác độc!”.
“Không biết nhà họ Hàn tìm đâu ra người có võ công lợi hại lắm, ở Yên Kinh đúng là vô pháp vô thiên, làm xằng làm bậy. Tu đại nhân, ông phải làm chủ cho chúng tôi!”.
Bọn họ khóc lóc càng dữ hơn.
Nhưng không phải vì Hàn Lạc, mà là khóc lóc kể lể với Tu đại nhân.
Tu đại nhân nghe vậy thì bốc hỏa, nhìn sang Lâm Chính.
“Những chuyện này đều là cậu làm sao?”.
“Ông đang chất vấn tôi sao?”.
Lâm Chính không nhìn ông ta lấy một cái, thờ ơ hỏi.
“Thật ngông cuồng! Người trẻ tuổi, đây là Yên Kinh, sao cậu dám ngông cuồng như vậy? Ban ngày ban mặt mà đánh người ta bị thương? Hơn nữa còn là trước linh đường của Hàn đại thống soái? Cậu đang đạp lên pháp luật của Long Quốc!”.
Tu đại nhân phất tay: “Người đâu, đưa về thẩm tra!”.
“Vâng!”.
Người đằng sau lập tức tiến lên.
“Đưa tôi đi?”.
Lâm Chính liếc nhìn Tu đại nhân: “Ông là ai?”.
“Tôi là người đứng đầu cục trật tự của Yên Kinh!”.
Tu đại nhân nói.
“Vậy có lẽ ông không có tư cách bắt tôi đi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Lúc này, ông hai nhà họ Hàn tiến lên.
“Tu đại nhân, tôi khuyên ông tốt nhất đừng xen vào chuyện này, không thì ông sẽ hối hận cả đời, xin hãy về cho”.
Ông hai nhà họ Hàn có duyên gặp mặt Tu đại nhân một lần nên mới có lòng tốt nhắc nhở.
Tu đại nhân sầm mặt lại, quát: “Hàn Nhị! Nhà họ Hàn của ông mời một kẻ tai họa như vậy sẽ chỉ khiến nhà họ Hàn không ngóc đầu lên được! Tôi khuyên các ông nên ngoan ngoãn giao cậu ta ra, nếu không, các ông cũng phải đi với tôi một chuyến!”.
“Tu đại nhân, tôi chỉ muốn tốt cho ông!”.
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Hàn, đừng nói Hàn đại thống soái đã qua đời, dù cậu ấy có ở đây cũng không thể ngang tàng như vậy”.
Tu đại nhân nói: “Nếu các ông vẫn cố chấp thì đừng trách tôi bắt hết tất cả các ông!”.
“Ông… Haizzz, thôi được!”.
Ông hai nhà họ Hàn không khuyên nổi Tu đại nhân, đành từ bỏ.
“Ra tay!”.
Tu đại nhân cũng không khách sáo, sau đó hét lên.
Đúng lúc ấy.
Ting ting…
Tiếng còi xe ô tô vang lên.
Sau đó thì thấy một chiếc xe dừng ở trước cửa nhà họ Hàn.
Tu đại nhân không quan tâm, nhưng người đằng sau lại không khỏi la lên.
“Lôi võ trưởng đến rồi!”.
“Lôi võ trưởng? Lôi Phúc võ trưởng?”.
Tu đại nhân rùng mình, quay đầu lại.
Lôi Phúc ăn mặc giản dị, bước vào cửa.
Đến gần cửa, ông ta gỡ mũ, vẻ mặt nghiêm túc đi tới.
“Lôi võ trưởng, sao ông lại đến đây?”.
Tu đại nhân không khỏi bất ngờ, mau chóng bước tới.
“Là Tu Hổ à?”.
Lôi Phúc cực kỳ bất ngờ, đang định nói vài câu với Tu Hổ, đột nhiên liếc thấy bóng người ngồi trước linh đường, lập tức mừng rỡ, mau chóng bước tới trước.
“Tướng Lâm, cậu cũng ở đây sao?”.
Chương 4115: Chiến sĩ của tôi
Lôi Phúc nói như vậy, khiến mọi người ở đó chấn động đến nổi đầu váng mắt hoa, đầu óc ong ong.
Vô số đôi mắt đồng loạt nhìn Lôi Phúc, ai nấy đều trố mắt nhìn, vô cùng ngạc nhiên.
“Võ trưởng Lôi, lúc nãy ông… lúc nãy ông gọi người này là gì?”
Tu Hổ tỉnh táo lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Lôi Phúc, run lẩy bẩy hỏi.
Lôi Phúc vẫn còn ngạc nhiên, dường như mới nhận ra bản thân nói lỡ lời, ông ta vô thức nhìn sang Lâm Chính.
“Dù sao thì cũng đã nói ra rồi, đây cũng không phải là chuyện người khác không thể biết”.
Lâm Chính dập tắt tàn thuốc, thản nhiên nói.
Lôi Phúc gật đầu, nhìn Tu Hổ: “Cậu Lâm này chính là long soái thứ tư của Long Quốc chúng ta”.
“Cái gì? Cậu ta… cậu ta là long soái sao?”
Suýt chút nữa Tu Hổ đã ngã quỵ xuống đất, cơ thể run rẩy không ngừng.
Những người khác đứng yên bất động, mọi người đều choáng váng, cả đám giống như mất đi hồn phách.
Không ai ngờ, một người trẻ tuổi như vậy mà lại là long soái thứ tư của Long Quốc?
“Chuyện… chuyện nào sao có thể chứ?”
Phan Mạt đờ đẫn, vừa nhìn chằm chằm Lâm Chính vừa lẩm bẩm.
“Nếu trưởng võ Lôi đã nói ra, thì tôi cũng không giấu giếm nữa. Cô Phan, đây là sự thật, sở dĩ Hàn Lạc có thể quay về đội ngũ, đều là nhờ có Lâm Chính”.
Hàn Hồng nhỏ giọng nói.
Phan Mạt thở gấp, ánh mắt tràn ngập vẻ chấn động.
Cũng may đám người gã mặt sẹo, Trương Yên Bình bên kia vẫn chưa bị dọa cho ngất xỉu.
Những người còn lại run rẩy y như cái sàng.
Đắc tội với long soái à?
Bọn họ còn có thể sống ở Long Quốc nữa sao?
Ai mà ngờ được, người ngồi trước cửa linh đường lại là phật lớn trên trời chứ!
“Không thể nào… tuyệt đối không thể nào…”
Chòm râu của Trương Yên Bình run lẩy bẩy, môi tái nhợt, run rẩy không ngừng được.
Tu Hổ hung dữ trừng Trương Yên Bình, ánh mắt chứa đựng sát ý nồng đậm.
Trương Yên Bình vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối diện với ông ta nữa.
“Tu Hổ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lôi Phúc cảm thấy không ổn, nhìn người đang quỳ trước linh đường, lại nhìn vẻ mặt khó coi của Tu Hổ, dường như đã đoán được gì đó, ông ta âm thầm hỏi: “Ông sẽ không… làm khó tướng Lâm đúng không?”
“Tôi… tôi nào dám… không dám… tôi… chỉ là tôi nghe được một cuộc điện thoại, nói có người gây chuyện ở đây nên mới qua đây xem thử… tôi làm sao dám làm khó tướng Lâm chứ?”
Tu Hổ vội vàng cười, ông ta xua tay nói, nhưng mồ hôi lại đổ như mưa.
Nhưng Lôi Phúc không dễ bị lừa gạt như thế?
Ông ta hừ một tiếng, nhìn đám gã mặt sẹo gãy hai chân trong linh đường, lạnh lùng nói: “Những người này không phải là đến đây kiếm chuyện đâu nhỉ?”
“Chuyện này… tôi… tôi không biết đâu Võ trưởng Lôi, tôi cũng vừa mới tới thôi…”
Tu Hổ liên tục lau mồ hôi.
“Ông đợi đó cho tôi!”
Lôi Phúc hung dữ trừng mắt nhìn ông ta, sau đó đi về phía Lâm Chính.
“Tướng Lâm, nơi này đã xảy ra chuyện gì thế? Cần tôi xử lý không?”
Lôi Phúc cung kính nói.
Thấy Lôi Phúc hành động như thế, tâm trạng những kẻ thù của nhà họ Hàn này đã rớt xuống đáy vực.
Bọn họ biết đời này không thể nào ra tay với nhà họ Hàn nữa.
Không ai ngờ sau lưng nhà họ Hàn, lại có một chỗ dựa vững chắc và đáng sợ đến vậy.
“Không cần đâu, tôi có thể tự mình giải quyết!”
Lâm Chính chậm rãi đứng lên.
Người ở chỗ đó đều run rẩy, bọn họ vội vã cúi đầu, không dám nhìn anh.
“Về thân phận của tôi, có lẽ mọi người đều biết rồi”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi chính là long soái thứ tư của Long Quốc, thần y Lâm của Giang Thành!”
Mọi người vẫn yên lặng như trước.
“Còn Hàn Lạc, mọi người biết hiện giờ anh ta có thân phận gì không?”
Lâm Chính nói tiếp, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong lại tỏa ra sự lạnh lẽo.
“Vốn dĩ hắn là thống soái cấp Thiên, nhưng đã bị bãi chức”.
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là... tôi sắp xếp cho anh ta đến tiền tuyến lần nữa, để anh ta lên chiến trường, cho nên nói nghiêm túc thì anh ta chính là chiến sĩ của tôi!”
“Tuy rằng anh ta là chiến sĩ mới gia nhập quân đội, nhưng dù sao anh ta cũng là chiến sĩ của tôi, hơn nữa còn là chiến sĩ đứng đầu dưới trướng của tôi”.
“Bây giờ hắn hy sinh vì tổ quốc, xác phơi ngoài ngoại vực, sau khi tôi biết được đã đi suốt đêm từ Giang Thành đến đây, nhưng thứ tôi thấy không phải là cảnh tượng mọi người tưởng nhớ và kính trọng anh ta, ngược lại lại thấy một đám người đến đây giậu đổ bìm leo”.
“Mọi người có biết điều này có ý nghĩa gì với Hàn Lạc, có ý nghĩa gì với tôi không?”
Nói đến đây, ánh mắt Lâm Chính tràn ngập sát khí.