Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4256: Không phải đối thủ thật sao?

Lâm Chính hét lên làm đám người của Cuồng Đao Hải sững sờ.

Cùng lúc đó, Quốc Vương nổi giận gào lên.

“Quả nhiên đúng như trẫm dự liệu! Cuồng Đao Hải, các người dám nhắm đến Thiên Tuyển Diệp Hoa! Hôm nay, trẫm sẽ đích thân tiễn các người lên đường!”.

Sau đó, khí ý dồi dào như nước lũ lan về phía này.

Quốc Vương và cao thủ của Kiếm Vương Triều cầm kiếm ập tới.

“Không hay! Trúng kế của thằng nhóc này rồi!”.

Cố Húc biến sắc, vội hét lên: “Mau cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa trong tay hắn, rời khỏi nơi này!”.

Niếp Thanh Hồng nghe vậy vội vàng xông về phía Lâm Chính, ra tay định cướp.

Một giây sau, một luồng sức mạnh tinh thuần ập đến, đánh bật cô ta ra.

Niếp Thanh Hồng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bay ra ngoài, đâm gãy mấy thân cây to, ngã mạnh xuống đất.

“Khốn kiếp!”.

Cố Húc nổi giận, rút đao chém về phía Lâm Chính.

Đao khí cuồng ngạo giống như sóng lớn ập đến, không thể chống đỡ.

Lúc này, một luồng kiếm khí dài trăm trượng lan tới, đánh tan đao khí của Cố Húc.

Cố Húc bị ép lùi lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Quốc Vương và những người khác đã giết đến nơi.

“Đánh!”.

Cố Húc cắn răng, dẫn người xông lên.

“Không biết tự lượng sức!”.

Quốc Vương lạnh lùng hừ, cơ thể béo mập lại vô cùng linh hoạt, xông về phía Cố Húc chém giết.

Hiện trường bùng nổ chiến tranh, ngay lập tức đao quang kiếm ảnh, máu thịt bay tung tóe.

Lâm Chính vội vàng nhân lúc hỗn loạn chạy thoát.

“Đừng hòng chạy!”.

Người của Cuồng Đao Hải còn định ngăn cản nhưng bị người của Kiếm Vương Triều chặn lại.

“Bảo vệ điện hạ!”.

“Điện hạ, hãy mau chóng rời đi, để chúng tôi xử lý đám gian tặc này!”.

Cao thủ của Kiếm Vương Triều hô lên, chặn người của Cuồng Đao Hải ở bên ngoài.

“Các người bảo vệ Thái tử có công, sau chuyện này bản Thái tử nhất định sẽ trọng thưởng cho các người!”.

Lâm Chính hét lên, quay đầu bỏ chạy.

“Không được thả hắn đi! Quốc Vương, mọi người bị lừa rồi, người đó đã lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa của mọi người, không phải chúng tôi!”.

Cố Húc vội vàng hét lên, vẻ mặt khó coi, còn định giải thích.

Nhưng sao Quốc Vương có thể dễ dàng tin ông ta?

“Đợi trẫm diệt các người rồi sẽ bắt Thái tử, điều tra tung tích của Thiên Tuyển Diệp Hoa!”.

Quốc Vương quát, cầm kiếm chém.

Mặc dù Cố Húc không phải đối thủ của ông ta, nhưng cũng chỉ đành nhắm mắt chống đỡ.

Còn Lâm Chính thì đã nhân lúc hai bên chém giết mà chạy trốn.

Lâm Chính nhắm thẳng tới khu rừng nhỏ, chạy nhanh về phía đó.

Đế Nữ đã vạch sẵn con đường chạy trốn, chỉ cần xuyên qua khu rừng này đến đường lớn là có thể gặp được Đế Nữ, lúc đó sẽ có thể rời khỏi Kiếm Vương Triều dọc theo đường lớn.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên chặn đường đi của Lâm Chính.

Nhìn lại thì hóa ra là Niếp Thanh Hồng!

Niếp Thanh Hồng chém tới một đao, đao ảnh chém nứt mặt đất, một đường rãnh thật sâu hiện ra trước mặt anh.

Lâm Chính dừng bước, nhìn về phía trước.

“Giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra đây, tôi có thể đại phát từ bi tha cho anh một mạng!”.

Niếp Thanh Hồng cầm trường đao, lạnh lùng nói.

“Chuyện này e là phải xem bản lĩnh của cô rồi”.

Lâm Chính lắc đầu cười nhạt.

“Xem bản lĩnh của tôi? Tên vô dụng không biết tự lượng sức! Chẳng lẽ anh chưa thấy thủ đoạn của tôi sao? Anh không phải là đối thủ của tôi, mau giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra!”.

Niếp Thanh Hồng lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”.

Niếp Thanh Hồng không muốn nhiều lời, hét lên một tiếng, cầm đao chém tới từ xa.

Vút!

Một đao ảnh màu vàng lan ra từ trên thân đao của cô ta, thế như chẻ tre chém về phía đầu Lâm Chính.

Vù!

Đao ảnh đánh trúng đầu anh, vang lên tiếng động nặng nề.

Đao ảnh hóa khí tan biến.

Còn Lâm Chính thì lại không tổn hại gì, không hề bị thương…

“Cái gì?”.

Niếp Thanh Hồng sửng sốt.

“Tôi từng thấy thủ đoạn của cô, nhưng thủ đoạn của tôi thì cô lại chưa từng thấy!”.

Lâm Chính rút kiếm Thái Tử ở thắt lưng ra, bình tĩnh nói: “Cô nghĩ tôi không phải là đối thủ của cô thật sao?”.

Vù…

Trường kiếm chém nghiêng xuống đất, thân kiếm tỏa ra ánh sáng lấp lánh như nước.

Kiếm ý dày đặc lan tràn khắp khu rừng.

Niếp Thanh Hồng kinh hãi, vô thức lùi lại nửa bước.
Chương 4257: Cô định lợi dụng tôi?

Khí thế này...rõ ràng là khí thế mà trước đó hai người phải đối mặt.

“Đừng ra uy ở đây, anh chỉ giết được thuộc hạ của tôi, còn tôi giết anh thì dễ như trở bàn tay thôi”.

“Ngạo Đao Quyết”, Niếp Thanh Hồng vung đao lên và chém xuống.

Đường đao xé gió phát ra ánh sáng nhạt chém về phía Lâm Chính. Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm đạm, kiếm Thái Tử quét một đường như đuôi rồng.

Keng! Kiếm và đao và chạm. Kiếm ý đánh tan đao ý của Niếp Thanh Hồng và ghì lên cổ cô ta.

Niếp Thanh Hồng khựng người, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Cô ta không dám tin mình đã thua Lâm Chính như vậy...

“Không thể nào..không thể”, Niếp Thanh Hồng tái mặt, không dám tin vào hiện thực.

“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi vùng đất này đấy”, Lâm Chính thu kiếm về, thản nhiên nhảy qua người Niếp Thanh Hồng và rời đi.

Niếp Thanh Hồng ngồi phịch ra đất nhìn thanh đao bị gãy như kẻ mất hồn. Đột nhiên cô ta ý thức được điều gì đó bèn quay lại.

“Anh không phải thái tử”, thế nhưng Lâm CHính đã biến mất rồi.

“Bị lợi dụng rồi. Khốn nạn”.

Niếp Thanh Hồng bặm môi, quay người lao đi định hỏi cho ra nhẽ. Nhưng khi cô ta tới nơi thì đã phải giật mình.

Cuộc chiến đã kết thúc. Một lượng lớn người đổ tới. Còn đám người Cố Húc thì đều đã bị chết thảm.

Niếp Thanh Hồng trố mắt. Cô ta biết mọi thứ đã xong cả rồi.

“Khốn nạn”, cô ta thầm chửi rủa rồi lao về phía rừng.

Cô ta thấy tất cả là do tên thái tử giả kia hại. Cô ta phải báo thù. Phải đòi lại công bằng.

Thế nhưng cô ta không hề ý thức được rằng Lâm Chính lợi dụng đám người đó cũng là vì họ tham trước định cướp Diệp Hoa trong tay anh.

Niếp Thanh Hồng đuổi theo nhưng không tìm được Lâm Chính. Cô ta uất hận rời khỏi Kiếm Vương Triều quay về Cuồng Đao Hải.

Dựa vào lệnh của quận chủ Đế Nữ không gặp trắc trở gì. Dù sao thì người của Kiếm Vương Triều cũng không dùng điện thoại. Chuyện xảy ra ở hoàng cung vẫn chưa được truyền tới biên giới. Lúc rời khỏi Kiếm Vương Triều, Đế Nữ thở phào, mắt rưng rưng.

“Từ nay mình được giải thoát rồi”, Đế Nữ bước xuống xe nhìn Lâm Chính rồi quỳ xuống cúi đầu.

“Lâm minh chủ, cảm ơn canh, đại ơn đại đức của anh Đế Nữ không bao giờ quên”.

“Mau đứng dậy đi”, Lâm Chính vội vàng đỡ Đến Nữ dậy, mỉm cười: “Chúng ta cùng có thứ mình cần thôi mà, không cần phải cảm ơn”.

“Có thứ mình cần sao?”

Đế Nữ bặm môi sau đó nói: “Lâm minh chủ, anh cảm thấy tôi thế nào?”

Lâm Chính giật mình: “Cô đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đương nhiên là đại mỹ nữ rồi. Cô hỏi tôi như vậy làm gì?”

“Lâm minh chủ còn trẻ như vậy mà đã sở hữu liên minh Thanh Huyền, trở thành bá chủ của vực Diệt Vong, giờ còn có cả Thiên Tuyển Diệp Hoa thì chẳng mấy mà bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Nếu như tôi may mắn được trở thành người của Lâm minh chủ thì sẽ được hưởng ánh hào quang của anh”.

“Nếu Lâm minh chủ không chê thì sau này tôi sẽ là người của anh, sẽ phục vụ anh”, Đế Nữ cung kính nói

Lâm Chính nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười.

“Cô gái, cô không cần phải như vậy. Mặc dù Thiên Tuyển Diệp Hoa là kỳ hoa nhưng dựa vào nó để bước vào cảnh giới Thần Tiên Lục địa thì không hề đơn giản. Có hi vọng nhưng không lớn. Huống hồ...tôi lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa là để chữa bệnh”.

“Chữa bệnh sao?”, Đế Nữ giật mình.

“Đúng vậy, cô không biết chứ tôi mắc bệnh lạ, cần loại hoa này chứ không phải để tu luyện vì vậy cô đừng hi vọng vào tôi”.

“Hơn nữa, tâm sự của cô tôi cũng nhận ra. Cô không hề muốn phục vụ tôi mà vì muốn lợi dụng tôi báo thù cho nhà họ Cẩm có đúng không”, Lâm Chính nheo mắt.

Đế Nữ tái mặt khi nghe thấy vậy
Chương 4258: Im lặng

“Cô muốn trở thành người của tôi, đợi sau này liên minh Thanh Huyền lớn mạnh thì cô sẽ tìm cách để Kiêm Vương Triều và liên minh Thanh Huyền chiến đấu. Như vậy cô sẽ lợi dụng tôi để tấn công Kiếm Vương Triều, để báo thù việc quốc quân trước đây đã hại toàn bộ gia đình cô đúng không?”, Lâm Chính cười nói.

Đế Nữ im lặng một hồi lâu rồi đứng dậy: “Không hổ danh là Lâm minh chủ, quả nhiên là giỏi quan sát, tôi xin bái phục”.

“Cô bỏ ý định đó đi. Chuyện đã giải quyết từ này tôi và cô đường ai nấy đi. Yên tâm, tôi sẽ chữa khỏi cho bố mẹ cô. Nhưng sau khi chữa khỏi thì bảo họ lập tức rời khỏi liên minh Thanh Huyền”.

Lâm Chính nói xong quay người rời đi. Đế Nữ bặm môi, không nói thêm gì. Cô ta biết sau này đến cơ hội làm bạn với Lâm Chính cũng không có nữa.

Về tới liên minh Thanh Huyền, Lâm Chính lập tức bế quan. Có được Thiên Tuyển Diệp Hoa, việc đầu tiên anh là làm gia công, luyện thành đan dược.

Có sự trợ giúp của loại hoa này thì vết thương băng hỏa trong cơ thể anh sẽ được ổn định, giúp anh có thêm thời gian.

Lâm Chính tăng ca luyện đan, cho thêm nguyên liệu của Thiên Phương Thần Thạch vào trong lò luyện và dùng sức mạnh phi thăng để đốt lò.

Cứ thế ba ngày liên tiếp đan dược mới được luyện thành công.

Ục...Lò luyện phát ra âm thanh kỳ lạ, Lâm Chính vội vàng lao tới.

“Thành công rồi, cuối cùng cũng thành công rồi”, anh lau mồ hôi, mở lắp lò ra.

Một mùi hương ngây ngất tỏa ra khắp căn phòng. Dưới đáy lò viên đan dược màu ngọc bích nằm đó. Anh cẩn thận lấy nó ra đặt trước mặt quan sát, một lúc sau anh run rẩy.

“Luyện chế hoàn hảo. Ha ha, là một lần luyện chế thành công mỹ mãn. Tốt quá rồi”.

Nói xong anh vội vàng nhét nó vào miệng và bắt đầu ngồi thiền. Và thế là anh ngồi ba ngày. Đợi đến khi Lâm Chính mở mắt ra thì hai mắt anh phát ra ánh sáng của băng và lửa.

Sức mạnh băng hỏa trong cơ thể tạm thời được Thiên Tuyển Diệp Hoa dung hòa, thế nhưng vẫn chưa được tiêu trừ hoàn toàn. Bởi vì dược tính của hoa mới chỉ phát huy được một phần, cần thêm các dược vật khác tương trợ mới có thể hoàn toàn giải phóng được hiệu quả của nó. Chỉ dựa vào Thiên Tuyển Diệp Hoa thì vẫn không thể hóa giải được vết thương đã gây ra.

“Giờ đành đợi tin tức của Ngạo Hàn Mai vậy”, Lâm Chính đứng dậy, giơ tay lên.

Rắc! Tay trái tạo ra một lớp băng, gió băng xoay chuyển trong tay anh.

Tay phải bùng lên một ngọn lửa. Đây chính là lợi lạc do Thiên Tuyển Diệp Hoa mang tới.

Có loại thuốc này hỗ trợ, giờ anh không còn phải kiêng dè sức mạnh của băng hỏa nữa. Và thời gian phát tác của sức mạnh băng hỏa cũng được kéo dài ra thêm một tháng.

Nói cách khác, Lâm Chính vẫn còn hai thắng để tìm được loại thuốc trị khỏi hoàn toàn loại bệnh này. Lâm Chính vui lắm, anh vội bước ra ngoài.

“Lâm minh chủ xuất quan rồi?”, thành chủ Nam Ly Thành nghe tin bèn tới chào hỏi.

“Ừm, giờ tốt hơn nhiều rồi”, Lâm Chính cười.

“Vậy thì tốt quá”.

“Phải rồi, Đế Nữ đâu? Vẫn còn ở liên minh Thanh Huyền chứ?”

“Đã rời đi rồi ạ”.

Thành chủ chắp tay: “Vết thương của bố mẹ cô ấy đã khỏi bảy tám phần, chỉ còn ngoài da thôi nên Đế Nữ đưa bố mẹ cô ấy tới nơi khác tìm người điều trị về tâm lý và tinh thần cho họ”.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu. Bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Có tin tức của Hoa Thiên Hải và Ngạo Hàn Mai chưa?”

Nghe thấy vậy thành chủ tái mặt, bặm môi và im lặng.
Chương 4259: Tin dữ

“Hả?”

Lâm Chính nhíu mày: “Xảy ra vấn đề gì sao?”

"Lâm minh chủ, cô Vi Vi đã trở lại rồi”, thành chủ Nam Ly Thành nhỏ giọng nói.

“Cô ấy ở đâu?”

“Đang ở... ở Phượng Hải Các...”

“Cái gì?”

Hơi thở của Lâm Chính dồn dập hơn, lập tức đẩy thành chủ Nam Ly Thành ra, lao về phía Phương Hải Các.

Phương Hải Các là lầu các được đặc biệt xây dựng làm nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền, nằm ở trung tâm nơi đóng quân.

Đó không phải là chỗ ngủ của bất kỳ ai, mà là nơi điều trị y tế chuyên biệt điều trị những người bị thương nặng đang hấp hối.

Người được đưa vào trong lầu gác này đều chẳng khác gì so với vào phòng cấp cứu ICU cả.

Liên minh Thanh Huyền là nơi tập hợp một số lượng lớn các y võ cường giả ở vực Diệt Vong, nhưng không thể nói rằng bất cứ căn bệnh nào các y võ cường giả này cũng có thể trị khỏi.

Cho nên, hễ là người đã được đưa vào trong Phương Hải Các, căn bản đều không thể chữa khỏi.

“Kính chào Lâm minh chủ!”

Người ở bên ngoài Phương Hải Các thấy Lâm Chính xông tới, lập tức quỳ xuống đất hô lên.

“Tránh ra!”

Lâm Chính gào lên, đá tung cánh cửa của Phương Hải Các ra.

Nhưng vừa bước vào trong cửa, anh đã đứng hình.

Chỉ nhìn thấy lầu một của Phương Hải Các luôn vắng vẻ trong những ngày bình thường, giờ đây đã đầy người đang nằm.

Cơ thể của những người này đều bị hàn sương bao phủ, bị đông cứng lạnh đến mức run lẩy bẩy, mê sảng, dù cho Lâm Chính đến họ cũng không nhận ra.

“Minh chủ?”

Các bác sĩ đang điều trị cho những người này lần lượt hô lớn.

Lâm Chính không trả lời, im lặng nhìn chằm chằm vào những người này.

Hàn băng không ngừng lan ra trên người của họ.

Mọi người đang cố hết sức để chống lại hàn băng, không ngừng cho họ uống loại thuốc có nhiều năng lượng nhất và nóng nhất, nhưng hiệu quả điều trị quá nhỏ.

Cơ thể của một vài người bị đông thành tượng đá, sau đó vỡ vụn ra thành bụi băng, chết thảm.

Đây là hàn độc!

Hai mắt của Lâm Chính căng chặt, hình như đã nhận ra được điều gì đó, lập tức chạy thẳng lên lầu hai của Phương Hải Các.

Đúng như dự đoán.

Hoa Vi Vi đang ở lầu hai!

Cả người cô ta đều là hàn băng, lông mày và tóc phủ đầy sương lạnh, cả người được bọc lại rất chặt, máy điều hòa nhiệt độ ở lầu hai cũng được mở tối đa.

Nhưng cô ta vẫn giống như động băng Cửu U, cơ thể mềm mại không ngừng run rẩy.

Mấy người Vu Hồng vừa ở bên cạnh châm cứu, vừa đút cho Hoa Vi Vi uống thuốc nhiệt, nhưng hiệu quả lại quá ít.

“Minh chủ?”

Vu Hồng nhìn thấy Lâm Chính đang đi tới, vui mừng khôn xiết, vội vàng kêu lên.

Lâm Chính tiến lên vài bước, lập tức chưởng vào ngực của Hoa Vi Vi, thúc giục một ngọn dị hỏa.

Sức nóng của dị hỏa bao phủ toàn bộ cơ thể của Hoa Vi Vi.

Hàn độc bị đẩy lùi một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của Hoa Vi Vi cuối cùng cũng có lại một chút ấm áp.

“Lâm... anh Lâm...”

Hoa Vi Vi trừng mắt, cái miệng nhỏ nhắn cố gắng phát ra tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Vi Vi, đừng lo lắng, tôi sẽ chữa khỏi cho cô! Đừng lo lắng! Cô sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi!”

Lâm Chính ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Vi Vi, liên tục an ủi.

Nhưng có vẻ như Hoa Vi Vi không cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của anh.

“Anh... Lâm... tôi... tôi khó chịu quá... tôi lạnh quá... tôi đau đớn quá...”

Dường như cô ta đang nói mớ, nhưng lại có những giọt giống như ngọc trai tràn ra từ khóe mắt của cô ta, sau đó, một vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt hoàn mĩ của cô ta, không chỉ thế, trên cổ, cánh tay đều xuất hiện vết nứt.

Giống như mạng nhện.

“Không ổn!”

Vu Hồng cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hét lên: “Minh chủ, không thể dùng dị hỏa để chống lại hàn độc trên người cô ấy được, một lạnh một nóng, cơ thể của cô ấy sẽ không thể chịu nổi, nổ tung mà chết! Mau dừng tay lại đi!”

Ai cũng biết nguyên lý nóng nở lạnh co này.

Sao Lâm Chính lại không biết chứ?

Anh nghiến chặt răng, đột ngột rút tay lại, nhưng lại chưởng thẳng vào người của Hoa Vi Vi.

Ngay lập tức, hàn sương nhanh chóng bao phủ Hoa Vi Vi lại.

Hoa Vi Vi biến thành tượng băng, nằm trên giường.

Vu Hồng đứng hình.

“Minh chủ, chuyện này...”

“Nếu dùng dị hỏa loại bỏ hàn độc trên người cô ấy, cơ thể của cô ấy sẽ bị hàn độc đốt thành tro bụi, như vậy, chỉ có sử dụng lực hàn băng đóng băng cô ấy và hàn độc lại, đợi đến khi tìm được phương pháp giải độc thì tiến hành điều trị cho cô ấy!”

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nghe đây, đóng băng tất cả mọi người dính hàn độc lại! Sau đó, dẫn tất cả những người biết chuyện này đến đây, nói cho tôi biết... rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra!”

“Tuân lệnh!”

Vu Hồng gật đầu.

Ngay sau đó, tất cả quan chức cấp cao của liên minh Thanh Huyền đều tập hợp ở phòng hội nghị.

Lâm Chính ngồi ở phía trên với vẻ mặt u ám.

Đám người trang chủ Vân Tiếu, thành chủ Nam Ly Thành, Vu Hồng, gia chủ nhà họ Dục, chưởng môn Tường Vân Phái chia ra ngồi hai bên trái phải.

Những người đang quỳ trên mặt đất đều là người của Băng Phương Băng Nguyên.

“Báo cáo minh chủ, Băng chủ đại nhân đã đi tiếp viện cho cô Ngạo Hàn Mai, không ngờ tất cả những việc này đều là bẫy của kẻ thù! Hóa ra là đối phương vẫn luôn có thể tiêu diệt cô Ngạo, chẳng qua là họ đang sử dụng cô Ngạo làm mồi nhử! Dụ chúng tôi vào bẫy!”

“Vì để đột phá vòng vây, Băng chủ đã không màng đến bản thân chém giết đối phương, cô ấy vì bảo vệ bọn tôi đột phá vòng vây nên bị nhiễm hàn độc, nhưng bị chúng tôi giành lại”.

“Hiện giờ, Băng chủ sống chết không rõ, hầu hết người của chúng ta đều vùi thây ở Băng Nguyên! Thế gia Ngạo Tuyết thương vong vô số, chỉ có một số ít người có thể rút về thế gia Ngạo Tuyết, ngay cả cô Hàn Mai cũng không rõ tung tích”.

“Minh chủ, anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!”

Người ở trên mặt đất khóc lóc kêu gào, vô cùng đau đớn...
Chương 4260: Hành động

Lâm Chính ngồi thẳng trên ghế không nói lời nào, gương mặt cực kỳ lạnh lùng.

Người trong phòng hội nghị không dám thở mạnh.

“Anh nói nhiều như vậy mà vẫn chưa nói cho bọn tôi biết cuối cùng là ai đã phục kích các anh!”

Trang chủ Vân Tiếu nhìn chằm chằm người đang che mặt khóc trên mặt đất, khàn giọng quát.

Người đó gạt nước mắt, đau khổ nói: “Thưa đại nhân, tôi... chúng tôi hoàn toàn không biết mình đã bị ai phục kích... chỉ biết rằng đó có lẽ là chủ của Băng Ma Viên...”

“Trước khi lên đường, Hoa Thiên Hải đã nhận một lượng lớn Thiên Hỏa Đan từ minh chủ! Có Thiên Hỏa Đan ở đó thì sợ gì Băng Hoa Viên chứ?”

Thành chủ Nam Ly Thành lại gằn giọng nói.

Lúc Hoa Thiên Hải cầm Thiên Hỏa Đan trở về vực Diệt Vong đã từng gửi thư đến nơi đóng quân.

Có Thiên Hỏa Đan ở đó, theo lý mà nói, dù cho không thể đối phó được Băng Ma Viên, thì ít nhất cũng có thể an toàn rút lui, chưa đến mức sẽ bị người ta phục kích.

Nào ngờ người đó lại khóc rống lên.

“Đại nhân, đúng là lúc đầu Thiên Hỏa Đan có hiệu quả với Băng Ma Viên, thuộc hạ cũng đã chia cho mỗi người một viên Thiên Hỏa Đan, sau khi ăn Thiên Hỏa Đan xong, khí lạnh không thể xâm nhập được, có thể bỏ qua toàn bộ thủ đoạn của Băng Ma Viên, nhưng mà... nhưng mà... không biết thế nào, Băng Ma Viên lại xảy ra đột biến...”

“Ma Băng Viên đột biến?”

Tất cả mọi người đều bật dậy khỏi ghế, trợn mắt kinh ngạc nhìn người đó.

Bên trong vực Diệt Vong, hung thú đột biến thường không nhiều.

Mặc dù cây cỏ kỳ lạ có mặt ở khắp nơi trong vực Diệt Vong, nhưng không phải hung thú nào ăn mấy thứ hoa cỏ kỳ lạ này vào đều sẽ đột biến.

Kết cục của bọn chúng hầu như chỉ có một, đó là chết.

Bởi vì bản thân của hung thú kể từ khi sinh ra đã không có bất kỳ tu vi nào.

Bọn chúng giống như những người bình thường, chỉ là cơ thể rắn chắc hơn, có sức mạnh hơn một chút thôi.

Nếu bọn chúng muốn đạt đến mức độ đột biến, thì chúng phải là những hung thú được sinh ra với cơ thể khác thường, hoặc bẩm sinh chúng đã có những thủ đoạn đặc biệt để tồn tại.

“Nếu là Băng Ma Viên đột biến thì việc bọn họ sẽ không đánh lại cũng là hiển nhiên”.

Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ lập tức đi đến vùng cực hàn! Tôi muốn mọi người huy động ngay tất cả các y võ thành thạo hệ hỏa và hệ băng, sau đó đến vùng cực hàn, có thể chi viện bất cứ lúc nào”.

“Minh chủ, trước mắt chúng ta không biết đối phương là ai, càng không biết lý do tại sao họ lại tấn công chúng ta, hành động hấp tấp như vậy có mạo hiểm quá không?”

Vu Hồng lập tức đứng dậy khuyên bảo.

“Không phải tôi sắp đi điều tra đây sao?”

Lâm Chính gằn giọng nói: “Trạm căn cứ ở vùng cực hàn được xây dựng thế nào rồi?”

“Minh chủ, cậu cũng biết hoàn cảnh ở chỗ đó đó khắc nghiệt, việc xây dựng trạm căn cứ rất khó khăn, Từ Chính nói với chúng tôi rằng cần ít nhất một tháng mới có thể xây dựng xong trạm căn cứ”.

Thành chủ Nam Ly thành nhỏ giọng nói.

“Nói cách khác, khi tôi đến đó cũng sẽ không có tín hiệu ư?”

“Đúng vậy, nơi đó cách trạm căn cứ gần nhất ít nhất năm trăm cây số...”

“Cũng được!”

Lâm Chính suy nghĩ một chút, khàn giọng nói: “Tôi đi trước một bước để điều tra tình hình, ông chờ đến khi tập hợp xong, lập tức lái xe đến trạm căn cứ gần nhất đợi lệnh của tôi!”

“Tuân lệnh!”

Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, chắp tay lại lạy.

Lâm Chính không chậm trễ một giây nào, lập tức đứng dậy lao ra ngoài.

Tất cả mọi người đều hành động.

Toàn bộ liên minh Thanh Huyền bồn chồn không yên.

Ra khỏi phòng hội nghị, Lâm Chính cũng không lập tức đi đến vùng cực hàn ngay, mà lao thẳng vào phòng luyện đan.

Nếu ngay cả Thiên Hỏa Đan cũng không có tác dụng với kẻ thù, vậy thì, chỉ có thể đặt hy vọng vào Thiên Viêm Đan lợi hại hơn cả Thiên Hỏa Đan!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK