Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 791: Làm gì cũng được!

“Điều kiện gì cậu cứ nói! Chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng”, viện trưởng Đặng vội vàng lên tiếng.

“Tôi hi vọng bệnh viện có thể cung cấp phòng bệnh tốt nhất cho bác của tôi đồng thời điều động những nhân viên y tế giỏi nhất và cũng miễn phí cả phí điều trị. Viện trưởng Đặng, có được không?”, Cao Lam mỉm cười.

Dứt lời, cả nhà họ Tô quay qua nhìn anh ta.

“Cao Lam, chuyện này…”, Tô Nhu sững sờ nhìn anh ta.

“Tô Nhu, ông ấy là bác của cậu thì cũng là bác của tôi. Mà đã là bác thì đương nhiên tôi phải để bác ấy ở phòng tốt nhất, nhận được sự chăm sóc tốt nhất rồi. Cậu nói xem có đúng không?”, Cao Lam nhìn chăm chăm Tô Nhu

Nếu nói Tô Nhu không cảm động thì chắc chắn là giả.

“Cảm ơn cậu, Cao Lam”, cô cúi đầu.

“Không cần khách sáo. Tô Nhu, chúng ta không chỉ là bạn học mà còn là bạn bè mà”, Cao Lam mỉm cười. Viện trưởng Đặng cũng nhanh chóng đồng ý.

Hành động này của Cao Lam không chỉ lấy được rất nhiều thiện cảm từ nhà họ Tô mà còn hạ gục toàn bộ bọn họ.

“Tiểu Cao thật biết làm người”.

“Đúng vậy, những cũng chỉ có cậu ấy mới làm được như thế”.

“Nhà họ Tô gặp may rồi! Mau đuổi tên vô dụng kìa và giữ lấy chàng rể nghìn vàng này đi”.

“Tô Nhu đúng là không hề đơn giản. Cả gia đình một bước lên tiên rồi…”

Đám đông xì xầm bàn tán.Một thanh niên giàu có lại có mối quan hệ rộng thế thì ai mà không thích. Nhất là Tô Trân, bà ta cứ nhìn chăm chăm Cao Lam. Bà ta cũng biết ý tứ của anh ta nên đã đi nói chuyện với Trương Tinh Vũ.

Cả bệnh viên nhanh chóng được treo hết băng rôn. Tô Thái cũng được đưa tới phòng bệnh cao cấp cùng với những nhân viên y tế dày dặn kinh nghiệm. Viện trưởng Đặng sắp xếp rất nhiều các chuyên gia túc trực bên giường bệnh, đợi bác sĩ Anna tới.

Cao Lam và Tô Nhu cũng đợi bên trong. Anh ta vừa gọi điện hỏi thư ký thì được biết Anna đã hạ cánh xuống sân bay vào lúc 5h25 phút chiều. Từ sân bay lái xe tới bệnh viện không tới nửa tiếng. Cũng có nghĩa là còn vài chục phút nữa thì Anna sẽ có mặt ở đây.

Rất nhiều các chuyên gia cảm thấy hào hứng. Anna ít khi lộ diện trước đám đông thế nhưng trong giới y học thì thân phận của cô ta cực cao. Y thuật của cô ta cũng khiến người khác phải kinh ngạc. Nếu mà đề cử một đại diện của y học phương Tây thì Anna đủ khả năng đảm nhận.

Nếu mời cô ta đứng lớp một buổi chia sẻ kinh nghiệm y học hàng đầu thì đối với những người chuyên gia này không khác gì báu vật. Trong hành lang đã xuất hiện bóng dáng của vài nhà báo. Đến cả người của Cục vệ sinh cũng có mặt. Mọi thứ dần trở nên long trọng hơn.

Cao Lam nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ đắc ý, hơn nữa anh ta còn nhìn chăm chăm Tô Nhu với vẻ tình tứ hiện rõ trong ánh mắt. Anh ta biết khoảnh cách anh ta có được Tô Nhu không còn xa nữa.

Thế nhưng…Sau khi Anna đáp xuống sân bay đã không tới bệnh viện mà bắt xe đi tới tập đoàn Dương Hoa.

Lâm Chính lúc này đang ở trong phòng làm việc đọc kịch bản của đạo diễn Tống Kinh gửi tới. Bộ phim đã bắt đầu quay. Mặc dù Tô Dư xảy ra cuyện nhưng không ảnh hướng tới tiến độ của toàn đội phim.

Lâm Chính cẩn thận đọc kịch bản, phát hiện không có vấn đề gì lớn. Chỉ là nhân vận mà Tống Kinh yêu cầu anh tham gia hơi đường đột. Anh biết, Tống Kinh chẳng qua muốn mượn hình tượng của anh để tạo thế cho bộ phim mà thôi.

“Thôi kệ ông ta đi”, Lâm Chính cười chua chát, vứt kịch bản qua một bên.

Cộc cộc! Có tiếng gõ cửa.

“Vào đi”.

Cánh cửa mở ra, Mã Hải bước vào: “Chủ tịch, cô Anna tới rồi. Cô ấy muốn gặp cậu”, Mã Hải cung kính nói.

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Đang ở dưới lầu rồi ạ”.

“Bảo cô ấy về đi”, Lâm Chính không có hứng thú khi nhắc tới Anna nên phất tay

“Vâng”, Mã Hải gật đầu.

Thế nhưng lúc này cánh cửa đột nhiên được mở ra. Một bóng hình tức tốc lao vào. Mã Hải giật mình. Lâm Chính ngước lên nhìn thì thấy người vừa lao vào chính là Anna.

“Thưa thầy, xin thầy hãy tha thứ cho tôi!”, Anna chạy tới trước bàn của Lâm Chính, chống hai tay xuống bàn, nhìn anh chăm chăm.Cô ta tới đường đột, thở hổn hển, quần áo thì xộc xệch, giày thì rơi mất một chiếc, cứ thế chạy trên đôi chân trần.

“Cô Anna..”, Mã Hải lập tức bước tới. Thế nhưng Lâm Chính đã ra dấu ngăn lại. Anh xua tay. Mã Hải hiểu ý, lập tức ra khỏi phòng làm việc và đóng cửa lại.

“Cô tới cũng tốt’, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Tôi biết mình sai rồi. Thưa thầy, chỉ cần thầy tha thứ và tiếp tục truyền thụ Đông y cho tôi thì bắt tôi làm gì cũng được”, Anna hoảng sợ giãi bày.

Cô ta rất sùng bái y thuật, cũng đặt hi vọng cao vào y thuật. Vì vậy, địa vị của Lâm Chính trong trái tim cô ta luôn nằm ở một vị trí mà không ai có thể thay thế.

“Tôi rất chú trọng tới y phẩm. Mà y phẩm của cô thì không được cao cho lắm…”, Lâm Chính nói.

“Y phẩm sao?”, Anna nghe thấy vậy thì khựng người.

“Thưa thầy, tôi đảm bảo sau này sẽ không để xảy ra chuyện tương tự nữa. Xin thầy hãy tha cho tôi”, Anna sợ lắm.

Thế rồi cô ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn cởi áo ra rồi ngồi cả lên bàn…

Lâm Chính sững sờ. Annan nói tiếp: “Thưa thầy, nếu thầy chịu tha thứ cho tôi thì thầy muốn tôi làm gì cũng được”.
Chương 792: Tôi không quen anh!

Anna là người phương Tây nên khá thoáng và cởi mở. Lâm Chính biết điều đó nhưng không ngờ là cô ta lại cởi mở tới mức này.

Nhìn những dường cong trên cơ thể của Anna cùng với ngũ quan tinh tiế, Lâm Chính bỗng cảm thấy chột dạ.

Nếu để so sánh Anna và Tô Nhu, về khí chất có thể có sự chênh lệch nhưng về cơ thể thì Tô Nhu không thể bằng được.

Mà thể loại này thì chẳng khác gì bom nguyên tử đối với đám mày râu. Tô Nhu mang tới vẻ đẹp như một nữ thần. Còn Anna thì giống như là một yêu tinh vậy.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, thản nhiên lên tiếng: “Anna! Cô không cần phải như vậy! Sao phải tự làm khổ mình chứ? Người Hoa Quốc chúng tôi không thích những cử chỉ như vậy đâu, mong cô hiểu cho!”

“Vậy thì thưa thầy, rốt cuộc là phải làm sao thì thầy mới chịu tha thứ? Lẽ nào muốn Anna nhảy từ trên này xuống thì thầy mới chịu sao?”, Anna hai mắt đỏ rưng rưng, nói bằng giọng tủi thân.

Lâm Chính thở dài bất lực và lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cô đứng xuống trước đã!”

“Thầy không muốn thật à?”, Anna từ từ tụt xuống cạnh anh.Trong nháy mắt, cảm giác áp lực ập tới cùng hương nước hoa hồng ngất ngây. Lâm Chính giật mình, quay mặt qua một bên và khẽ nói: “Không phải là không muốn mà bởi vì tôi là người có nguyên tắc. Dù sao cô cũng là đồ đệ của tôi, tôi không thể nào dùng phần dưới để suy nghĩ được”.

“Nguyên tắc…Không phải thầy….không ổn đấy chứ?”, Anna nhìn bằng ánh mắt giảo hoạt và khẽ mỉm cười.

“Không phải cô cũng thế sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thầy…nói cái gì vậy! Tôi từng có hàng trăm bạn trai rồi đấy!”, Anna đỏ mặt.

“Có thể y học phương Tây chưa đủ khả năng nhưng y học phương Đông thì nhìn là biết ngay một người đã từng quan hệ hay chưa. Cô căn bản chưa cả có lần đầu. Cô nói cho tôi nghe cô đã có bao nhiêu bạn trai rồi? Lẽ nào những người bạn giới tính nam thời đại học đều được cô tính là bạn trai sao?”, Lâm Chính nói.

Anna khựng người, đôi mắt màu lam trong veo cứ thế nhìn anh chăm chăm: “Trời ơi, thầy thật lợi hại. Chỉ cần nhìn là nhìn thấu mọi thứ. Đông y đúng là kỳ diệu quá”, Anna kích động nói.

“Cô đúng là ngây thơ mà!”

Lâm Chính đứng dậy, bước tới bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài Giang Thành và điềm đạm nói: “Thôi được, cô đã thích y thuật như vậy thì tôi cũng vì thành ý mà tha thứ cho cô một lần. Nhưng cô phải đảm bảo sau này không được tái phạm nữa, hơn nữa còn phải thay đổi bản thân đi. Một bác sĩ thì nhất định phải có y phẩm. Rõ chưa?”

“Thưa thầy rốt cuộc y phẩm là gì?”, Anna cảm thấy không hiểu.

“Không vụ lợi, mọi bệnh nhân đều công bằng như nhau, không làm việc áy náy lương tâm! Đó chính là y phẩm!”

“Mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng Anna nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt…Thưa thầy, thầy cũng luôn làm theo như vậy đúng không?”

“Tôi à? Không…tôi không phải, tôi không đủ tư cách làm bác sĩ!", Lâm Chính nói xong thì đôi mắt ánh lên vẻ âm u.

“Con người tôi…chưa bao giờ có đủ y phẩm!”

Sau khi được Lâm Chính tha thứ thì Anna vui mừng rời khỏi tập đoàn Dương Hoa. Nhưng cô ta cũng cảm thấy hơi thất vọng: “Mình đã làm tới nước đó rồi, lẽ nào…mình vẫn không đủ quyến rũ sao?”, Anna lầm bầm. Nếu là người khác thì có lẽ đã lao lên như một con sói rồi.

“Đúng vậy, chắc chắn là mình không đủ quyến rũ!", Anna tư trách mình.

“Cô Anna!”, đúng lúc này, có một chiếc xe đỗ ngay trước tập đoàn Dương Hoa, một người đàn ông đeo kính bước xuống xe chạy tới. Người này ăn mặc chỉnh tề, có vẻ cũng không phải dạng vừa.

“Đây là…”, Annan không hiểu

“Chào cô, tôi là Trương Siêu – người của Cục y tế Giang Thành. Được biết cô tới đây nên người của Cục rất trân trọng. Giờ mọi người đang ở bệnh viên chờ cô. Cô Anna nếu cô không ngại thì mời lên xe cùng tôi tới bệnh viện, người đàn ông mỉm cười.

“Tới bệnh viện làm gì?”, Anna tỏ vẻ nghi ngờ.

“Đương nhiên là tới cứu người rồi…”,người đàn ông nói.

“Cứu ai cơ?”

“Chuyện này…”, người đàn ông á khẩu, không biết phải nói gì

“Tôi chỉ định tới đây thăm thầy của tôi, có nói là sẽ cứu chữa cho ai đâu! Đừng có lừa tôi!”, Anna cười khẩy, quay người bỏ đi.

“Cô Anna , cô Anna!”, Trương Siêu vội vàng bước tới, lấy điện thoại ra và gọi về bệnh viện rồi chuyển lời Anna vừa nói.

“Cái gì? Cô Anna không hề định tới bệnh viện của chúng ta sao?”, viện trưởng Đặng thảng thốt.

Cả nhà họ Tô nghe thấy vậy cũng giật mình. Nụ cười trên khuôn mặt Cao Lam tắt lịm. Anh ta vội quay qua nhìn viện trưởng Đặng.

Lúc này viện trưởng Đặng buông thõng điện thoại xuống, nhìn Cao Lam. Làm tới nước này rồi mà đối phương không tới sao? Cái quái quỷ gì thế này?

“Viện trưởng, đưa điện thoại cho tôi”, Cao Lam vội vàng nói.

“Được….” viện trưởng Đặng đưa điện thoại cho Cao Lâm với sắc mặt khá khó coi. Nếu chuyện này mà hỏng thì cả bệnh viện khác gì trò cười cho người khác. Bên ngoài có rất nhiều người của giới truyền thông và bạn bè đang chờ đợi đấy.

“Alo!”, Cao Lam hét lên.

“Anh Cao!", đầu dây bên kia là giọng của Trương Siêu.

“Đưa điện thoại cho Anna ngay lập tức. Tôi sẽ đích thân nói chuyện với cô ấy”, Cao Lam cố gắng nén cơn giận.

“Được anh Cao!”, Trương Siêu gật đầu, vội vàng đưa điện thoại cho Anna.

“Cô Anna, anh Cao muốn nói chuyện với cô!”

“Anh Cao! Anh Cao nào?”, Anna nói với vẻ mặt tò mò.

“Anh Cao Lam ấy, hai người không phải là bạn bè sao?”, Trương Siêu vội vàng nói.

“Vậy sao?”, Anna nhếch miệng, để lộ vẻ ý vị và cầm điện thoại.

“Xin chào!”, cô gái nói bằng tiếng Trung.

“Anna…rốt cuộc cô làm cái gì vậy? tại sao không nghe máy của tôi? Còn block tôi nữa? Cô làm gì thế? Mau tới bệnh viện cho tôi! Cô nghe rõ chưa! Tôi đang đợi cô đấy”, Cao Lam gào lên.

Anh ta đã mất hết kiên nhẫn rồi. Annan không hề tức giận, chỉ mỉm cười: “Anh có thể bật loa ngoài được không?”

“Bật loa ngoài làm gì?”, Cao Lam giật mình.

“Nhờ anh bật loa ngoài giúp!”, Anna kiên định. Cao Lam bất lực, đành phải ấn nút.

“Được rồi, giờ cô mau nói cho tôi biết khi nào cô tới?”, Cao Lam trầm giọng.

Thế nhưng một giây sau, Anna đã đáp lại: “Vị này, tôi căn bản không hề quen anh!”

Dứt lời, cả phòng bệnh im lặng như tờ.
Chương 793: Vả vào mặt!

Biểu cảm của Cao Lam trông vô cùng đặc sắc.Anh ta cầm điện thoại, hai mắt trố tròn, miệng ngoác rộng, nhìn chăm chăm vào màn hình như một kẻ mất hồn. Còn những người xung quanh thì có muôn hình vạn trạng biểu cảm.

Bàng hoàng có. Bất ngờ có. Ý vị có. Khinh khỉnh có. Viện trưởng Đặng tối sầm mặt, nhìn Cao Lam bằng ánh mắt đầy giận dữ : “Chuyện gì thế này?”

“Anna nói là không biết Cao Lam sao?”

“Chắc có gì nhầm lẫn rồi!”

“Tôi thấy cũng phải thôi. Cô Anna là ai chứ? Đâu phải người bình thường nào cũng quen được. Huống hồ, cậu này còn xưng hô bỗ bã với cô ấy như vậy thì dù có quen biết cô ấy cũng cố ý nói không quen thôi!"

“Ha ha, có kịch hay để xem rồi!”, mọi người truyền tai nhau, xì xầm to nhỏ.

Cao Lam chợt bừng tỉnh, lập tức gầm lên: “Anna, ý …cô là gì? Cô lại nói là không biết tôi? Hiệp hội Y tế của các người không muốn lô máy móc đó nữa hay sao?”

Cao Lam mặt đỏ linh căng, kích động hét ầm lên. Rõ ràng là Anna đã tát thẳng vào mặt anh ta không chút thương tiếc. Lần này thì Cao Lam đã hiểu vì sao Anna lại muốn mở loa ngoài. Đó là vì Anna muốn anh ta mất mặt.

“Máy móc? Máy móc nào cơ? Anh này, tôi thật sự không biết anh. Bạn tôi cũng không có ai tên là Cao Lam cả! Mong anh đừng làm phiền tôi nữa. Cảm ơn!”, Anna vừa nói xong bèn tắt máy.

“Anna, Anna!”, Cao Lam hét lên. Thế nhưng chỉ còn lại tiếng tút tút…

“Khốn nạn”, Cao Lam tức lắm, anh ta ném điện thoại xuống đất.

Bụp! Chiếc điện thoại nứt thành năm, sáu đường. Sau khi ném xong thì anh ta mới khựng người. Đây…không phải là điện thoại của anh ta.

“Viện trưởng Đặng…”, Cao Lam há miệng.

“Cậu Cao, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, viện trưởng Đặng cố gắng nhẫn nhịn. Bản thân ông ta bị tên họ Cao này chơi cho một vố, đến điện thoại cũng bị ném hỏng. Chiếc điện thoại này lưu rất nhiều số điện thoại của những người quan trọng. Tổn thất vô cùng to lớn.

“Viện trưởng Đặng, chuyện này để tôi giải thích”, Cao Lam hoảng sợ, vội vàng nói.

Thế nhưng viện trưởng Đặng căn bản không muốn nghe.

“Cậu không cần nói nữa, dù sao thì chúng tôi cũng đã trở thành trò cười rồi. Bác sĩ Lưu, thông báo với phóng viên bên ngoài, hủy buổi hội thảo lần này, để họ về đi”, viện trưởng Đặng nói bằng vẻ vô cảm, trừng mắt nhìn Cao Lam và hằm hằm đi ra ngoài.

“Viện trưởng Đặng, viện trưởng Đặng”, Cao Lam kêu lên. Thế nhưng bất luận anh ta có kêu gào thế nào thì viện trưởng cũng không thèm ngoái đầu lại.

Trong căn phòng, mọi người cảm thấy thật ái ngại. Chẳng ai nói gì. Cao Lam bặm môi, phẫn nộ vô cùng.

“Cao Lam…giờ phải làm sao?”, Tô Nhu cuống cả lên, nhìn anh ta và hỏi.

“Tô Nhu, đừng vội. Tôi sẽ nghĩ cách. Tôi sẽ lập tức gọi điện cho bố nhờ ông ấy liên hệ với Hiệp hội Y tế và hỏi hội trưởng xem rốt cuộc là chuyện gì?”, Cao Lam tức giận nói.

Nhưng đúng lúc anh ta lấy điện thoại ra thì một vị bác sĩ vội vàng chạy vào: “Cậu Cao…”

“Bác sĩ, sao thế?”, Tô Nhu hỏi.

“Là thế này…”, vị bác sĩ lộ vẻ khó xử sau đó nói khẽ: “Trình độ của chúng tôi có hạn, có lẽ không giúp được nhiều cho bệnh tình của ông Tô, vì vậy…”

“Vì vậy làm sao?”, Cao Lam vội hỏi.

“Vì vậy bệnh viện kiến nghị, hi vọng ông Tô có thể chuyển tới bệnh viện nào đó tốt hơn.

Dứt lời, cả nhà họ Tô giật bắn người.

“Viện trưởng Đặng…định đuổi chồng tôi đi sao?”, Lưu Mãn San run rẩy.

“Không phải là viện trưởng Đặng mà là bệnh viện của chúng tôi kiến nghị chứ cũng không phải là đuổi. Bởi vì nếu ông Tô tiếp tục ở đây thì chúng tôi cũng chỉ có thể cung cấp được việc điều trị cơ bản, người bệnh lại không phải là không cứu được. Thế nên mới khuyên mọi người chuyển tới bệnh viện tốt hơn, có thể chuyển tới Yên Kinh hoặc ra nước ngoài. Chúng tôi đang suy nghĩ cho ông ấy mà”, người bác sĩ này lên tiếng.

Dứt lời, cả nhà họ Tô tái mặt. Tô Nhu, Lưu Mãn San loạng choạng lùi lại. Không ai ngờ, phía bệnh viện lại có thái độ như vậy.

Nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu thôi. Hôm nay truyền thông tới nhiều như vậy mà Anna không xuất hiện, chắc chắn tin này đã được truyền đi rồi. Tới khi đó cả bệnh viện không chỉ bị mất mặt mà đến viện trưởng cũng sẽ bị chất vấn. Như vậy thì viện trưởng còn có nổi thiện cảm với nhà họ Tô nữa không? Đưa ra quyết định như vậy là ông ta đã nhân từ lắm rồi.

Cả nhà họ Tô cũng bắt đầu lên tiếng: “Tôi còn tưởng Tinh Vũ tìm được chàng rể tuyệt lắm cơ, thật không ngờ là kẻ lừa đảo!”

“Lần này lớn chuyện rồi!”

“Chúng ta không biết giấu mặt đi đâu luôn”.

“Sợ là sau này đi khám bệnh thôi cũng sẽ gặp phiền phức mất”.

Tiếng xì xầm vang lên. Sắc mặt Trương Tinh Vũ trông vô cùng khó coi. Bà ta trừng mắt, trầm giọng: “Tiểu Cao, cháu làm ăn kiểu gì vậy?”
Chương 794: Tôi không làm được

“Cô Trương! Cô đừng lo lắng, cháu sẽ giải quyết ổn thỏa”, Cao Lam vội lên tiếng.

“Giải quyết? Bao nhiêu phóng viên ở đây! Người nhà họ Tô còn đến nhiều như vậy, cháu giải quyết kiểu gì? Cô không biết, cháu mau mời cô Anna tới đây, nếu không…nếu không hôm nay nhà họ Tô sẽ không biết giấu mặt đi đâu hết. Sau này mọi người làm sao dám ngẩng mặt lên nhìn người khác nữa?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

Ngẩng đầu sao? Cao Lam bặm môi. Giờ anh ta sắp không dám ngẩng đầu nữa rồi đây này. Từ nhỏ tới lớn, anh ta chưa bao giờ bị nhục như vậy. Anh ta là cậu ấm của Tập đoàn Cao Thị đấy.

Chết tiệt! Đợi tôi chơi con gái các người xong thì xem các người có ngẩng được đầu lên không. Đến lúc đó làm người hay làm cún cũng chưa biết đâu.

Cao Lam thầm nhủ nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chỉ tỏ ra lúng túng: “Cô Trương, cô đợi chút, cháu gọi cho bố, nhờ ông ấy giải quyết giúp chuyện này vậy”.

“Cháu…nhanh lên chút đi!”

Trương Tinh Vũ đã mất hết kiên nhẫn rồi. Bà ta bắt đầu nghi ngờ, không biết Cao Lam có thực lực thật hay không.

Bởi vì bà ta phát hiện ra, từ đầu tới cuối toàn bộ mọi chuyện đều do một mình cậu ta nói, căn bản không có gì chứng minh cậu ta có tiền, cũng như chứng minh cậu ta hơn người.

Cao Lam không dám cãi lại, chỉ lập tức goị điện.

“Con trai, sao thế?”, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vang lên.

“Bố, xảy ra chuyện rồi”, Cao Lam trầm giọng.

“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”, giọng nói bên kia khác nặng nề.

“Người của hiệp hội Y tế không chịu hợp tác với chúng ta. Vừa rồi cô Anna kia còn nói là không quen biết con nữa, khiến con bị mất mặt”, Cao Lam tức giận nói.

Dứt lời, bên kia rơi vào im lặng.

“Chuyện là thế nào? Con nói từ đầu tới cuối xem!”

Cao Lam nghe thấy vậy lập tức thuật lại toàn bộ sự việc. Đương nhiên anh ta không hề nói cho bố mình biết là mình chỉ muốn ‘chơi’ Tô Nhu mà nghiêm trọng hóa vấn đề lên, nói là muốn rước cô về làm vợ.

Ông cụ của Cao Lam thì muốn anh ta lấy vợ sinh con lắm rồi. Thế nên khi biết con trai tới Giang Thành để tìm vợ thì ông ta vui mừng lắm.

Nhưng sau đó biết Anna tỏ ra không quen con trai, khiến con trai mất mặt trước nhà vợ thì ông ta đã đùng đùng nổi giận, đập bàn rầm rầm.

“Khốn nạn, cái người phụ nữ đó định làm gì vậy? Không phải là con từng gặp mặt cô ta sao? Vậy mà dám nói là không biết con à?”

“Bố, con cũng không biết tại sao lại như thế? Người phụ nữ đó còn bắt con bật loa ngoài, sau đó nói là không biết con. GIờ con đúng là xong đời rồi. Bị tất cả mọi người cười vào mặt. Tô Nhu chắc chắn là cũng sẽ không vui. Bố, nếu như không thể gọi được Anna tới đây thì tới khi đó chuyện Tô Nhu giận là chuyện nhỏ mà chuyện nhà họ Cao mất mặt mới là chuyện lớn đấy ạ”, Cao Lam khóc dở mếu dở.

“Con trai yên tâm, con cứ theo đuổi Tô Nhu đi. Bố sẽ lập tức gọi điện cho hội trưởng Hiệp hội hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cứu người là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến việc nối dõi tông đường của nhà họ Cao mới là chuyện lớn. Ông đây sẽ chơi tới cùng”, ông Cao gào lên, móc điện thoại ra và tức tốc ấn số.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Anna ngồi trong một chiếc xe do Mã Hải điều phối và tới sân bay Giang Thành. Đúng lúc cô ta đang chuẩn bị lên máy bay thì điện thoại của hội trưởng Hiệp hội gọi tới.

Liếc nhìn thấy số điện thoại, sắc mặt Anna lập tức trở nên vô cùng khó coi. Cô ta thở dài, ấn nút nghe: “Hội trưởng, có việc gì không ạ?”, Anna cố gắng trả lời bằng giọng điệu thật thoải mái.

Thế nhưng đầu dây bên kia chỉ chìm trong im lặng. Tầm mười giây sau, bên kia mới bắt đầu lên tiếng.

“Phó hội trưởng, tôi cần lời giải thích của cô!”, giọng nói khàn khàn chứa đựng áp lực ghê người.

“Giải thích gì cơ?”, tim Anna đập thình thịch nhưng cô ta vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.

“Phó hội trưởng Anna, đừng cho tôi là kẻ ngốc. Cô biết lô máy móc đó đáng quý như thế nào đối với chúng ta. Có biết bao nhiêu quốc gia muốn có được lô hàng đó và ra giá trên trời đấy. Cô cho rằng đó là thứ mà có thể dùng tiền là mua được sao? Cô nhầm rồi, lô máy móc đó là vô giá! Tập đoàn Cao Thị đồng ý tặng cho chúng ta là vì muốn thiết lập mối quan hệ tốt giữa hai bên. Vậy mà tất cả đã bị cô phá hỏng mất rồi. Phá hỏng tất cả!”

Rõ ràng là bên kia đang rất tức giận, từng từ từng chữ của hội trưởng đều đậm mùi trách móc.

“Xin lỗi, hội trưởng…”, Anna không thể giả vờ được nữa, đành lên tiếng.

“Không cần xin lỗi, bởi vì chuyện này chưa tới mức không thể cữu vãn được. Giờ cô lập tức điện thoại cho cậu Cao, đích thân xin lỗi đồng thời đáp ứng yêu cầu của cậu ấy. Cậu ấy muốn cô làm gì thì cô làm như vậy. Rõ chưa? Chỉ có như vậy thì chúng ta mới lấy lại được thiện cảm với tập đoàn Cao Thị và mới có được lô máy móc đó”.

“Hội trưởng định…”

“Lập tức gọi điện xin lỗi”, hội trưởng nhấn mạnh.

Anna sững sờ, cầm điện thoại đứng ngây ra. Một lúc sau, cô ta hít một hơi thật sâu và đáp lại.

“Xin lỗi hội trưởng, tôi…không làm được”.
Chương 795: Anna điên rồi!

Sau khi Anna nói ra như vậy xong thì đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng. Mà càng im lặng thì Anna càng cảm thấy không ổn. Tầm nửa phút sau, hội trưởng mới lại lên tiếng.

“Cô về Hiệp hội trước đi! Về rồi chúng ta nói chuyện”.

“Vâng hội trưởng”, Anna gật đầu, sau đó tắt máy.

“Cô Anna không sao chứ?”, Mã Hải đứng sau bèn hỏi. Ông ta được Lâm Chính gọi tới tiễn Anna.

“Không có gì, Mã Hải, ông về trước đi. Nói với thầy là Anna sẽ nhớ thầy lắm”, Anna cố nở nụ cười.

“Vâng cô Anna, chúc cô thượng lộ bình an”, Mã Hải nói.

Anna khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi. Mã Hải nhìn theo.

Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh…Anna ngồi trên máy bay mà cảm thấy không yên. Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thất thần.

Đợi sau khi máy bay đáp xuống sân bay Hill thì một chiếc xe Lincoln đã đỗ ngay trước đại sảnh đợi đón Anna. Cô ta giật mình, nhìn người đàn ông đeo kính đứng cạnh chiếc xe và tái mặt.

“Phó hội trưởng, mời lên xe”, người này lên tiếng và mở cửa xe.

Anna lẳng lặng bước lên. Người này chính là tài xế của hội trưởng. Tức là hội trưởng cử người đích thân tới đón cô ta…

Điều này có nghĩa là gì? Anna không biết, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp…

Chiếc xe nhanh chóng đi tới tổng bộ của Hiệp hội. Đó là một trung tâm nghiên cứu y tế nằm ở ngoại ô. Anna tự mình bước tới phòng làm việc như thường ngày. Thế nhưng khi cô ta tới nơi thì phát hiện ra cửa phòng đã được mở sẵn.

“Chuyện…gì vậy?”, Anna nín thở, bước lên vài bước. Lúc này cô ta mới phát hiện ra phòng của mình đã được dọn sạch sẽ. Cả máy tính, tài liệu, đều đã bị dọn đi hết.

“Ôi chúa ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Anna kinh hãi kêu lên.

Cô ta lập tức hiểu ra và quay người chạy về phía phòng của hội trưởng. Những người cô gặp trên đường đều tái mặt, cúi đầu không dám bắt chuyện với cô ta. Rõ ràng là bọn họ đã biết được điều gì đó.

Rầm! Cửa phòng được Anna đẩy mạnh.

Trong phòng lúc này có rất nhiều người, tất cả đều là những nhân viên nòng cốt của Hiệp hội. Hội trưởng đang tổ chức một cuộc họp. Thấy Anna lao vào, tất cả cảm thấy không có gì bất ngờ. Nếu mà Anna không tới thì mới là lạ.

“Ramon anh làm cái gì vậy? Tại sao phòng của tôi lại thành ra như thế? Bị trộm sao? Tất cả sao không còn gì nữa?”, Anna bước tới trước mặt Ramon và đập bàn.

Thế nhưng người đàn ông tên Ramon vô cùng bình tĩnh. Anh ta nhìn cực phẩm trước mặt và điềm đạm nói: “Anna, cô đừng giận. Đồ của cô không phải mất trộm đâu mà trên thực tế tôi cho người lấy đi hết đấy”.

“Ôi chúa ơi, Ramon, anh điên rồi chắc? Không có tài liệu đó sao tôi có thể nghiên cứu ra thuốc mới được? Và cả máy móc mới nữa. Anh đang làm gì vậy?”, Anna như muốn phát điên.

Thế nhưng không đợi cô ta nói hết thì Ramon đã cắt lời: “Cô không cần phải nghiên cứu máy móc và thuốc mới nữa…”

Anna lập tức á khẩu, trợn tròn mắt nhìn Ramon bằng vẻ không dám tin.

“Ramon…ý của anh là gì?”, Anna run rẩy.

“Từ ngày hôm nay, cô không còn là người của hiệp hội nữa. Cô cũng không còn là người của viện nghiên cứu nữa. Chúng tôi hủy hợp đồng với cô”, Ramon nói.

Anna nghe thấy vậy thì tái mặt, cả người loạng choạng lùi về sau. Một lúc sau, cô ta lao lên với khuôn mặt méo mó, túm chặt cổ áo Ramon và lôi anh ta ra ngoài. Đám đông giật mình, vội vàng lao lên ngăn lại.

“Tên khốn này! Tôi từ 16 tuổi đã làm việc ở viện, vì nghiên cứu thuốc mới mà tôi đã đã ở đây cả 10 năm rồi. 10 năm rồi đấy. Vậy mà anh dám đuổi tôi ra khỏi Hiệp hội sao? Dám đuổi ra khỏi viện nghiên cứu nữa à? Ramon, đồ nuôi ong tay áo này, tôi phải giết chết anh!”

Anna đã mất kiểm soát hoàn toàn. Cô ta không khác gì phát điên. Thế nhưng Ramon chỉ thể hiện vẻ vô cảm. Ai cũng biết Anna sẽ hành xử như thế.

Vì thuốc mới mà cô ta đã dành trọn cả thanh xuân ở đây. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà từ bỏ thanh xuân để vùi mình nghiên cứu thì chẳng phải là lãng phí lắm sao. Thế nhưng cô ta chưa bao giờ hối hận.

Mục đích của cô ta là muốn nghiên cứu ra thuốc có thể chống lão hóa. Vì loại thuốc này mà cô đã bỏ ra biết bao công sức, mồ hôi và nước mắt. Thế nhưng lúc này một câu nói của Ramon mà bắt cô từ bỏ tất cả, khiến bao nhiêu nỗ lực của cô ta đổ xuống sông xuống biển hết như thế đấy à?

Thế thì sao cô ta có thể bình tĩnh cho được?

“Anna bị điên rồi, lập tức đưa tới bệnh viện khám bác sĩ”, Ramon nói bằng vẻ vô cảm. Ánh mắt anh ta lạnh như băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK