Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1731: Không chừa một ai

Huyết Kiêu cũng bàng hoàng. Ông ta thề là cả đời này chưa bao giờ gặp cảnh tượng nào khủng khiếp như thế.

Người trước mặt có nước da bóng loáng, hoàn toàn không hề có dấu vết bị thương. Khuôn mặt như thiên thần đó chính là thần y Lâm.

Tóc tai, quấn áo của anh bị đốt trụi, cơ bắp cuồn cuộn và điều khiến mọi người kinh ngạc nhất có lẽ chính là đôi mắt của anh. Đôi mắt đã biến thành màu vàng. Giống như đôi mắt của thần linh.

Huyết Kiêu run rẩy. Ông ta cảm nhận được sát khí hừng hực trong đôi mắt đó. Đồng thời đối phương cũng tỏa ra khí tức kinh thiên động địa.

Không biết tại sao mà ông ta có cảm giác người đứng trước mình chính là thần linh. Là một người bất bại. Và ông ta chẳng khác gì một hạt cát.

“Thả Huyết Kiêu đại nhân ra”.

“Đồ chán sống kia”, các đệ tử của Huyết Ma Tông bừng tỉnh, đồng loạt rút kiếm ra lao về phía Lâm Chính.

“Hừ”, đôi mắt anh lóe sáng. Anh đưa cánh tay trái lên, quét một đường.

Rầm rầm! Một luồng khí tức bùng nổ, phóng về phía đám đệ tử. Trong nháy mắt, cơ thể họ đổ rạp xuống và nát bét...

“Chân khí sao?”, Huyết Kiêu trố tròn mắt. Thần y Lâm lại sở hữu cả chân khí sao?

Hơn nữa không phải chân khí thông thường. Thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều. Ngay cả cánh tay trái của anh cũng mọc lại rồi. Không phải anh chỉ có một cánh tay sao?

Vô số những điều nghi ngờ xuất hiện trong đầu Huyết Kiêu. Thế nhưng ông ta chẳng kịp suy nghĩ, vì nỗi sợ lúc này đã bủa vây lấy ông ta rồi.

Những đệ tử khác sợ tới mức không dám lao lên. Họ đứng im tại chỗ.

“Mau đi thông báo cho tông chủ”.

“Nhanh!”

Một vài người đệ tử kêu lên rồi quay đầu chạy. Tất cả đều mặc kệ sự sống chết của Huyết Kiêu.

Huyết Kiêu biết rằng muốn sống sót thì chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình.

“Thần y Lâm, đừng giết tôi. Tôi...tôi không hề muốn hại cậu. Tất cả đều là quyết định của tông chủ, tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi”, Huyết Kiêu vội kêu.

Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì, anh giơ tay lên định đạp nát đầu ông ta. Thế là Huyết Kiêu đành phải hét lên: “Thần y Lâm, nếu cậu không giết tôi thì tôi sẽ nói cho cậu một tin quan trọng”.

“Hả?”

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tin quan trọng gì?”

“Là tin liên quan tới học viện Huyền Y Phái. Tông chủ muốn chiếm Huyền Y Phái của cậu nên trước đó đã cử Huyết Ngân trưởng lão đi, thế nhưng họ đã thất bại, khiến cho tông môn bị mất mặt. Lần này tông chủ hạ quyết tâm nên đã cử một kẻ giết người không chớp mắt tới học viện của cậu. Tôi nghĩ có lẽ người đó đã xuất phát rồi. Thần y Lâm, nếu giờ cậu không mau về thì sẽ phải thu dọn thi thể của những người khác trong học viện mất”, Huyết Kiêu lên tiếng.

Dứt lời, Lâm Chính tái mặt: “Thật không?”

“Không tin cậu xem”, Huyết Kiêu vội vàng lấy điện thoại ra, phát đoạn video Tần Bách Tùng bị ngược đãi cho Lâm Chính xem.

Lâm Chính nổi giận: “Lập tức ra lệnh cho kẻ đó quay về”.

“Ngoài tông chủ ra, không ai có thể ra lệnh được cho người đó”, Huyết Kiêu run rẩy nói.

Lâm Chính biết lúc này không còn thời gian nữa bèn buông tay nhưng không để ông ta đi mà lột đồ của ông ta ra, mặc vào người rồi lao ra khỏi cấm địa”.

“Là thần y Lâm”

“Mau chặn cậu ta lại”.

Tiếng hô của các đệ tử vang lên. Thế nhưng không ai ngăn được Lâm Chính. Anh cứ thế lao ra khỏi Huyết Ma Tông.

Tông chủ cũng thất kinh, định ra tay chặn anh lại. Nhưng tốc độ của Lâm Chính nhanh khủng khiếp, ông ta căn bản không thể đuổi kịp.

“Thần y Lâm, cậu không thoát được đâu. Dù cậu có chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ biến cậu thành tro bụi. Ha ha…”, tông chủ bật cười.

“Không cần tới chân trời góc bể đâu. Ngày mai, tôi sẽ lại tới Huyết Ma Tông”, Lâm Chính lạnh giọng đáp lại.

“Ngày mai sao?”, tông chủ tỏ vẻ nghi ngờ, cảm giác có gì đó không ổn. Ông ta mơ hồ ý thức được điều gì đó bèn chạy vào cấm địa nhưng không thấy Huyết Kiêu đâu mà thấy một đệ tử trần truồng khác đang đứng đó với vẻ căng thẳng.

“Huyết Kiêu đâu?", tông chủ hỏi.

“Bẩm tông chủ, Huyết Kiêu đại nhân lấy đồ của tôi, nói là đi nghỉ rồi”, người đệ tử vội vàng đáp lại.

“Đồ ngốc này”, tông chủ tát cho người đệ tử một phát. Người đệ tử bay bật ra, đập mạnh vào bức tường chết tại chỗ. Đám đông tái mặt.

“Huyết Kiêu vì muốn sống nên đã nói cho thần y Lâm biết chuyện Huyết Phong tới học viện Huyền Y Phái. Cậu ta tới viện trợ cho học viện rồi”, tông chủ hừ giọng: “Tên phản đồ Huyết Kiêu có lẽ chưa chạy xa được. Đi, đi bắt ông ta về cho tôi”.

“Vâng”.

“Ngoài ra cử người ngay lập tức cử người tới Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu tiêu diệt bọn chúng cho tôi. Quyết không nương tay”.

“Tuân lệnh”.
Chương 1732: Mau chạy

Hoàng hôn, không ít người tập trung tại Huyền Y Phái. Những người dân ở xung quanh mang trứng gà, hoa quả đi vào trong, đưa cho các nhân viên cứu hộ và y bác sĩ.

Tần Bách Tùng nằm trên giường bệnh, đang được điều trị. Ông ta bị thương nhiều, chắc chắn không thể hồi phục trong một sớm một chiều được. Thế nhưng ý thức vẫn còn đó, tóm lại là không nguy hiểm tới tính mạng.

“Bách Tùng, vết thương của ông không đáng quan ngại. Đợi thầy tới, châm cho vài nhát là khỏi lại ngay thôi”, Hùng Trưởng Bạch cười an ủi.

Tần Bách Tùng từ từ mở đôi mắt đục ngàu, mấp máy nói: “Có tin tức gì của thầy chưa?”

Hùng Trưởng Bách tối sầm mặt: “Có, có, thầy đang tới rồi”

“Ông có biết nói dối đâu mà nói”, Tần Bách Tùng lắc đầu.

Hùng Trưởng Bạch không biết phải trả lời thế nào.

“Ông Tần”, lúc này, Mã Hải bước vào phòng.

Sắc mặt ông ta trông vô cùng nghiêm túc: “Tôi nghe nói ông không đồng ý với quan điểm của tôi. Nếu tiếp tục như thế này thì sẽ không giải quyết được vấn đề đâu”

“Quan điểm của ông là gì?”, Tần Bách Tùng yếu ớt hỏi.

“Tôi yêu cầu toàn bộ người của Huyền Y Phái rời khỏi Giang Thành, tạm thời lánh nạn. Với những thông tin mà Hoa Dương thu thập được về Huyết Ma Tông thì bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu. Có thể bọn họ sẽ lại cử người tới. Tới khi đó sẽ càng nguy hiểm hơn”.

“Vì vậy ông muốn chúng tôi từ bỏ tất cả bệnh nhân ở đây sao? Giám đốc Mã, tôi không làm được. Tôi nghĩ, thầy chắc cũng sẽ không cho phép chúng tôi làm như vậy đâu. Còn đâu là bác sĩ nữa? Thấy chết mà lại không cứu sao?”

“Các người chết hết cả thì còn cứu được ai?”

“Mạng của tôi có được là nhờ bách tính. Tôi phải ở lại đây, tôi phải chữa bệnh cho họ”.

Tần Bách Tùng khẽ nói: “Nhưng tôi cũng không phản đối ý kiến của ông. Bởi vì ông nó có lý. Thế này đi. Ông cử người đi hỏi ý kiến những người khác, những ai muốn đi thì ông dẫn họ đi”.

“Được”, Mã Hải gật đầu, lập tức chạy đi.

Tầm 20 phút sau, ông ta quay lại với vẻ mặt thất vọng.

“Tần Bách Tùng, ông nói tôi phải làm sao đây? Không ai muốn đi cùng tôi hết. Lẽ nào các người đều muốn chết ở đây sao?”, Mã Hải cuống cả lên

“Giám đốc Mã, cái này thì tôi chịu rồi”, Tần Bách Tùng lắc đầu.

“Ông...”, Mã Hải á khẩu.

Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra. Một bác sĩ vội vàng bước vào: “Ông Tần, bệnh nhân giường số bảy đang trong tình trạng nguy kịch, mấy chủ nhiệm đều không chẩn đoán được ra bệnh gì, mong ông ra tay giúp cho”.

“Được, tôi sẽ tới ngay”, Tần Bách Tùng vội vàng ngồi dậy. Thế nhưng việc cử động của ông ta khiến cho vết thương càng đau hơn. Ông ta cố gắng bước xuống giường.

“Bách Tùng”.

“Ông Tần...”

“Không cần lo lắng...không sao...không sao...”

“Ông ơi”, tiếng khóc xé phổi vang lên. Một bóng hình lao vào. Đó chính là cháu gái của ông ta - Tần Ngưng.

Giai đoạn này Tần Ngưng học tập ở Yên Kinh. Khi biết tin Tần Bách Tùng xảy ra chuyện thì cô ấy vội vàng ngồi máy bay về.

Thấy Tần Bách Tùng bị thương tới mức trầy trật, Tần Ngưng cảm tưởng như có hàng ngàn nhát dao đâm vào người, đau đớn vô cùng.

“Tần Ngưng tới rồi à! Nào, cùng ông đi xem bệnh nhân, cũng để cháu học hỏi thêm nào”, Tần Bách Tùng mỉm cười nói.

“Ông thành ra thế này rồi mà còn gắng sức sao? Thần y Lâm đâu rồi ạ? Ông mau bảo anh ấy đi xem sao”, Tần Ngưng đau khổ nói.

“Thầy...vẫn chưa về”, Tần Bách Tùng do dự, sau đó mặc kệ Tần Ngưng, cứ thế một mình đi ra khỏi phòng bệnh.

Tần Ngưng có khuyên can thế nào cũng không được. Tần Bách Tùng cứ thế đi tới phòng bệnh, bắt mạch cho bệnh nhân, hỏi thăm bệnh nhân và chẩn đoán.

Trông ông ta vô cùng nghiêm túc. Do tay còn đau nên lúc bắt mạch vẫn còn hơi run run nên cũng không chẩn đoán được kỹ. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bệnh nhân và nhân viên y tế đều khẽ lau nước mắt. Tần Ngưng đứng ngoài cửa, khóc nức lên.

“Ai là Tần Bách Tùng?”, lúc này có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Tần Ngưng.

Tần Ngưng giật mình, quay qua nhìn thì phát hiện một người đàn ông đôi mũ, mặc áo gió màu đen đứng đó. Dưới chiếc mũ là một đôi mắt lạnh như băng.

Tần Ngưng định nói người bên trong chính là Tần Bách Tùng nhưng cô đột nhiên khựng người. Cô ấy cẩn thận nhìn người này và thấy hắn không giống bệnh nhân nên đã trả lời: “Tần viện trưởng không có trong viện, hình như ra ngoài rồi”.

“Vậy Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch, Mạnh Châu thì sao?”, nghe thấy vậy, Tần Ngưng cảm thấy kẻ này có ý đồ gì đó nên tim đập thình thịch.

Cô ấy nin thở, vội chỉ về hướng hành lang: “Bọn họ...có lẽ đều ở trong phòng họp...”

Người đàn ông không nói gì, chỉ đi về phía trước và biến mất ở góc ngoặt.

“Ông Mã, ông nội ơi”.

Tần Ngưng vội vàng kêu lên: “Đám sát thủ lại tới rồi. Mau chạy thôi”.

“Cái gì?”, đám đông giật mình, vội vàng nhìn Tần Ngưng.

Tần Ngưng còn định nói thêm gì nữa thì bỗng cảm nhận được có người đứng sau lưng mình. Cô gái từ từ quay đầu lại, mặt cắt không ra máu.

Người đàn ông biến mất ở hành lang khi nãy không biết từ lúc nào đã lại đứng ngay sau lưng cô.

Lúc này hắn nhìn thẳng vào bên trong bằng vẻ vô cảm...
Chương 1733: Tàn sát

Trong nháy mắt, đám đông cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tần Ngưng đứng bất động.

Mã Hải, Long Thủ cũng vậy. Căn phòng trở nên im lặng.

Tần Bách Tùng nhìn người đàn ông ngoài cửa, ông ta dường như đoán được gì đó nhưng không nói, chỉ tiếp tục công việc của mình.

Thế nhưng đối phương nào có quan tâm, cứ thế đẩy Tần Ngưng ra và bước vào. Mã Hải biết tình hình không ổn bèn lẳng lặng rút súng ra, định giải quyết kẻ này. Thế nhưng ông ta vừa làm vậy thì...

Bụp! Đối phương đã đá chân vào bụng ông ta.

Ông ta cảm giác ruột gan lộn tùng phèo, miệng ứa máu, suýt ngã. Ngay lập tức kẻ đó đưa tay ra siết cổ Mã Hải, ném ông ta vào tường.

Bức tường hõm vào trong. Người đàn ông lấy ra một con dao, đâm vào vai Mã Hải, ghim ông ta dính vào tường.

“Á”, đám đông kêu lên.

“Mau! Mau đi thôi! Đưa những người bệnh này đi”, Tần Bách Tùng vội vàng kêu lên, sau đó quay người chặn trước mặt kẻ kia.

“Cậu là ai? Ban ngày ban mặt, cậu định làm gì?”, Tần Bách Tùng đanh giọng.

Thế nhưng kẻ kia không lên tiếng, chỉ lấy ra một cái bao lớn bên trong có thứ gì đó. Hắn mở ra, hóa ra là một cây đao. Hắn lấy đao ra, đi về phía Tần Bách Tùng.

Đám đông run rẩy, vội lùi lại. Bọn họ đều là thường dân, là những người trói gà còn không chặt thì sao có thể đối phó với một kẻ hung hãn như thế kia được.

“Mau đi đi!”, lúc này, Long Thủ đột nhiên hét lớn rồi cầm một cái ghế đập về phía người đàn ông.

Thế nhưng chiếc ghế vừa mới giơ lên thì...

Phập! Người đàn ông đã dùng cây đao trong tay bổ đôi nó ra.

Long Thủ khựng người, ngã xuống đất. Ngực ông ta xuất hiện vết thương lớn, máu tươi xối ra.

“Cái gì?”

“Long thủ”.

Những người còn lại tái mặt. Người này không biết là còn tàn ác hơn Đại trưởng lão trước đó bao nhiêu lần.

Đúng lúc này...

“Đi đi!”, tiếng hét lại vang lên. Đó chính là Mã Hải. Ông ta rút ra một con dao, lao về phía kẻ kia.

Keng! Cả Mã Hải và người đàn ông đẩy nhau về phía cửa sổ.

“Giám đốc Mã”.

“Ông Mã”, tất cả đều lao theo bọn họ.

“Mau đưa Long Thủ đi cấp cứu, những người khác cũng lập tức rời khỏi đây ngay”, Hùng Trưởng Bạch vội vàng nói. Đám đông không dám do dự, lập tức làm theo.

Mã Hải ngã ra đất. Mặc dù đầu ông ta chảy máu và vai cũng bị thương nhưng không dám chần chờ, tiếp tục bò dậy lao tới.

Ông ta chưa chạy được mấy bước thì...

Phụp! Một đường dao đâm vào lưng ông ta. Mã Hải run rẩy, há hốc miệng. Ông ta định nói gì đó nhưng không kịp, cả người từ từ đổ ra đất.

“Á”, những người xung quanh hét toáng lên.

Hiện trưởng trở nên hỗ loạn. Người đàn ông kia mặc kệ, chỉ cầm con dao rồi nhìn trái nhìn phải, sau đó nhảy xuống về phía Tần Bách Tùng đang định leo lên xe chạy đi.

Anh ta chém mạnh xuống, chiếc xe Bently bị chém làm hai. Người trong xe ngã cả ra ngoài. Bao gồm cả Tần Bách Tùng.

Ông ta vốn bị thương, giờ đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn.

“Các người là Tần Bách Tùng và Hùng Trưởng Bạch đúng không? Tôi là Huyết Phong của Huyết Ma Tông, phụng mệnh tông chủ tới lấy đầu các người”, anh ta điềm đạm nói rồi lại nhấc cây đao lên chém xuống.

“Không được làm hại ông tôi”, Tần Ngưng lao tới trước mặt Tần Bách Tùng.

“Tần Ngưng, cháu mau đi đi. Mặc kệ bọn ông. Mau đi đi”, Tần Bách Tùng cố gắng quát lớn.

“Cháu sẽ không để ông bị thương nữa”, Tần Ngưng bặm môi, không chịu tránh ra. Tần Bách Tùng có khuyên can thế nào cũng vô ích.

Thế nhưng sự có mặt của cô ấy cũng không thay đổi được bất kỳ điều gì. Người đàn ông trước mặt cũng chẳng hề do dự. Anh ta giơ cây đao lên, chém về phía tay của Tần Ngưng.

Tần Ngưng nín thở, cả người ngây ra. Máu bắn ra nơi cánh tay, cô ấy nhìn thì thấy cánh tay phải của mình đã rơi xuống đất. Cô gái còn chưa cảm nhận được cơn đau thì...

Bụp...Người đàn ông đã đạp vào bụng cô ấy.

“Hự...”, Tần Ngưng nôn ra máu, cả người bay ra sau, đập mạnh vào chiếc xe, ngã sõng soài ra đất.

“Tông chủ đã dặn dò, chỉ cần giết mấy người Tần Bách Tùng. Những người khác mà ngáng đường thì đánh phế. Cô gái, cô nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống sót đấy”, người đàn ông điềm đạm nói, sau đó cầm cây đao đi về phía Tần Bách Tùng.

Đám đông cảm thấy tuyệt vọng.

“Dừng...tay...”, Tần Ngưng yếu ớt lên tiếng. Cô ấy vẫn muốn ngăn lại. Nhưng bụng và vai đau dữ dội, cô gái không thể đứng dậy được. Tần Ngưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông cầm cây đao chém về phía cổ của Tần Bách Tùng.

Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên khựng lại. Tần Ngưng cũng giật mình, vội nhìn xung quanh. Hóa ra có rất nhiều người dân không biết từ đâu đã chạy tới. Bọn họ nhìn người đàn ông bằng vẻ giận dữ và bao vây anh ta.

Một lúc sau, xung quanh đã đen kịt đầu người:“Các người dám tới đây cơ à”.

“Rốt cuộc Tần viện trưởng đã gây thù hằn gì mà các người không chịu buông tha cho ông ấy vậy?”

“Quá đáng ghét”.

“Lần trước chúng tôi ra tay nhẹ quá hả?”

“Lần này phải dạy cho cậu ta một trận ra trò mới được”, đám đông lầm bầm chửi rủa.

Một người đàn ông khá vạm vỡ bước ra, quát lớn: “Nhóc, bỏ đao xuống, sau đó cùng chúng tôi tới đồn, nếu không đừng trách sao chúng tôi không khách sáo đấy”.

“Tông chủ đã dặn, không được tùy ý tàn sát người khác, trừ khi đó là tầng lớp cấp cao của học viện. Thế nhưng tôi có thể đánh phế các người đấy”.

Người đàn ông điềm đạm nói thêm: “Các người mau tránh ra thì còn sống, nếu tiến lại gần thì chỉ có thấy máu thôi đấy”.

“Khốn nạn, khoa trương tới vậy cơ à!”, người đàn ông vạm vỡ không nhịn được nữa, lao lên định túm cổ người của Huyết Ma Tông.

Thế nhưng khi người này vừa định đưa tay ra thì...

Vụt! Cây đao lóe sáng...Cánh tay người đàn ông lập tức rơi xuống đất.

“Á!!”, người đàn ông đau đớn gào thét. Đám đông bàng hoàng.

“Bắt cậu ta lại”, tất cả lao lên.

Người đàn ông cũng không hề nương tay, giơ đao lên chém về phía đám đông. Một lúc sau, máu phun như mưa...
Chương 1734: Ngày tàn của học viện

Mọi chuyện ầm cả lên. Nhưng lần này thông tin truyền đi không nhanh hơn lần trước. Bởi vì Huyết Phong không lằng nhằng như Đại trưởng lão trước đó.

Mặc dù anh ta bị bao vây nhưng tốc độ chiến đấu rất nhanh, thủ đoạn cũng vô cùng độc ác. Chưa tới mười phút, anh ta đã dừng lại. Cây đao trong tay nhuốm đỏ. Máu chảy thành dòng dưới đất. Khắp nơi là tay chân đứt rời.

Nhiều người nằm bò ra đất kêu gào. Có những người đau tới mức ngất đi. Có những người thì hét xé phổi.

Không ai ngờ, Huyết Phong lại tàn nhẫn như vậy. Anh ta không giết chết bọn họ nhưng phế bọn họ. Chặt tay chặt chân họ.

Tông chủ cảm thấy chỉ cần không giết chúng sinh thì mọi việc sẽ không sao cả. Chặt tay chặt chân cảnh cáo là phù hợp nhất.

Vì vậy, ông ta cho Huyết Phong có cái quyền đó.Huyết Phong giơ đao lên, liếm lưỡi đao. Mùi vị của máu tươi khiến anh ta như muốn phát điên. Anh ta ung dung đi về phía Tần Bách Tùng.

“Á!”, vẫn có người cảm thấy không cam tâm và lao lên.

Tần Bách Tùng hét lớn: “Đừng có tới đây”.

Đám đông sững sờ nhìn ông ta.

“Để tôi chết! Để tôi chết!”

Tần Bách Tùng rơi nước mắt, ngã ra đất: “Đừng vì tôi mà để bị thương nữa. Cái mạng già này của tôi không đáng để mọi người hi sinh đâu. Đừng có tới đây nữa”.

Ông ta không thể chịu đựng thêm cảnh tượng này, càng kông muốn thấy quá nhiều người phải chịu đau đớn. Ông ta vốn là bác sĩ, cứu người giúp đời. Giờ chứng kiến cảnh này, ông ta cảm thấy mình có lỗi nghìn lần.

Ông ta cho rằng chính mình đã khiến những người dân kia bị thương. Tạo ra chuyện này là do lỗi của ông ta. Vậy nên ông ta thà chết.

“Tần viện trưởng”.

Rất nhiều người khóc. Những người phí sau cũng không dám lao lên nữa. Vì dù sao họ cũng chỉ là dân thường, nào phải anh hùng? Sao họ lại không sợ thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương được.

Hiện trường trông vô cùng thê lương. Có người không ngừng gọi điện cho cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng phải di chuyển nào có thể có mặt ngay được.

Bên trong Huyền Y Phái, không một ai có thể ngăn chặn được kẻ này. Mọi người chỉ biết tuyệt vọng nhìn anh ta bước tới gần Tần Bách Tùng.

“Ông biết điều đấy”, Huyết Phong nói giọng khàn khàn, đôi mắt ánh lên sát ý.

“Xin hãy dừng tay, xin hãy dừng tay...", Tần Ngưng yếu ớt lên tiếng.

Thế nhưng vô ích. Huyết Phong giơ cây đao lên. Lần này chẳng một ai lao lên nữa. Anh ta tàn sát bao nhiêu người trước đó để giờ đây có thể lấy đầu của ông cụ này.

Vụt! Huyết Phong chém xuống không chút do dự.

Đúng lúc này...

Vụt...Cây đao trong tay khựng lại giữa không trung khi chỉ còn cách đầu của Tần Bách Tùng vài phân.

Đám đông bàng hoàng. Huyết Phong ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đang đứng ở gần đó. Người đàn ông có mái tóc màu trắng, đôi mắt màu vàng rực, nhìn Huyết Phong không khác gì nhìn một con kiến...

Huyết Phong chau mày. Không biết là anh ta cố tình dừng lại hay là do phải dừng lại mà chỉ cảm thấy nếu tiếp tục giáng cây đao này xuống thì anh ta không những không giết được Tần Bách Tùng mà ngay cả bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm...

Người này...quá đáng sợ. Huyết Phong nghĩ vậy.

Người đàn ông bước tới. Đám người Tần Bách Tùng cũng nhìn theo.

Nhìn thấy anh, ai cũng vô cùng vui mừng.

“Anh tên là gì?”, người đàn ông đi tới trước mặt Tần Bách Tùng rồi hỏi người đàn ông trước mặt.

“Huyết Phong”.

Huyết Phong hỏi lại: “Cậu là ai?”

“Tôi là thầy của ông ấy, cũng là người tạo ra nơi này”, Lâm Chính trả lời.

“Cậu là thần y Lâm?”, Huyết Phong tái mặt.

Không thể nào? Không phải thần y Lâm đã bị nhốt ở cấm địa và bị thiêu cháy rồi sao?

Huyết Phong cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó: “Nếu cậu đúng là thần y Lâm thì tôi phải lấy đầu của cậu giao lại cho tông chủ rồi”.

Huyết Phong hô lớn và bổ thanh đao về phía cổ của Lâm Chính.

Lâm Chính vẫn đứng im.

Keng1 Thanh đao bổ xuống cổ anh.

Âm thanh giòn giã vang lên, thanh đao nứt toác, vỡ vụn, rơi xuống đất. Huyết Phong sững sờ...
Chương 1735: Cậu chưa thắng đâu

Thanh đao này là do tông chủ đích thân tặng cho Huyết Phong. Nghe nói thanh đao này trước đó thuộc về Đại trưởng lão.

Thanh đao này đã giết chết hơn bảy nghìn người rồi. Vậy mà hôm nay, nó lại nát vụn khi chém vào cổ Lâm Chính.

Không thể nào! Xác thịt một người mà có thể cứng hơn cả đao gươm sao?Huyết Phong nín thở, hai mắt đanh lại.

“Những người này đều là do anh làm bị thương phải không”, Lâm Chính hỏi.

“Đúng vậy, sao thế? Thần y Lâm, cậu có thể chạy ra khỏi cấm địa của Huyết Ma Tông, cậu làm thế nào vậy? Sắt lạnh Bắc Hàn không phải thứ mà người bình thường có thể phá vỡ được”, Huyết Phong điềm đạm nói.

Anh ta cảm thấy có hứng thú với điều này. Thế nhưng Lâm Chính thì không muốn nói nhiều với anh ta.

“Anh đáng phải chết”, Lâm Chính chỉ đơn giản nói ra vài từ.

Sau đó...

Vụt! Anh đột nhiên biến mất.

Huyết Phong tái mặt. Vội vàng lùi lại. Thế nhưng anh ta vừa làm vậy thì đã bị một cú đấm giáng xuống.

Bụp! Người này bay bật ra như một viên đạn, lao xuyên qua vô số tòa nhà, cuối cùng rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.

Anh ta bò dậy một cách khó khăn. Vùng ngực đau nhói, hõm xuống. Huyết Phong ho khù khụ, miệng nôn ra máu.

Cú đấm suýt nữa khiến anh ta bị vỡ nát lục phủ ngũ tạng. Huyết Phong hai mắt đỏ au, cố gắng đứng dậy với ý đồ định giao đấu tiếp với Lâm Chính.

Thế nhưng khi anh ta vừa đứng lên thì Lâm Chính đã bước tới ngay trước mặt. Từ khoảng cách hàng mét mà anh có thể di chuyển trong nháy mắt như vậy khiến Huyết Phong giật bắn mình. Anh ta nào dám do dự, vội vàng tung một chưởng đánh. Chưởng lực cực mạnh, giống như sói vồ mồ, không thể chặn lại.

Lâm Chính cũng tung chưởng đỡ lại. Hai bên giao đấu, Huyết Phong chỉ cảm thấy tay mình như muốn nát vụn. Luồng sức mạnh chạy dọc đầu ngón tay của anh ta, khiến anh ta không chịu đựng được thêm nữa, cứ thế bị đánh lùi lại.

Vụt!

Đột nhiên...Lâm Chính siết cổ Huyết Phong.

Huyết Phong vội né đòn nhưng không kịp. Lâm Chính đập mạnh Huyết Phong xuống đất.

Rầm! Mặt đất rung chuyển, nứt ra thành nhiều đường. Cơ thể Huyết Phong cũng bấy nhầy.

“Anh khiến bao nhiêu người bị thương thì tôi sẽ xé anh ra thành từng đấy mảnh. Chắc anh không có ý kiến gì chứ?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Giọng nói của anh lạnh tới ghê người. Huyết Phong trố tròn mắt. Anh ta định nói gì đó...

Rắc...Một cánh tay của anh ta đã bị Lâm Chính xé rách.

Cơn đau mãnh liệt khiến anh ta co giật.Thế nhưng anh ta không hét lên mà chỉ nghiến răng, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Rõ ràng...Anh ta không sợ đau...Càng không sợ chết.

Tông chủ dám giao chuyện này cho anh ta thì ông ta cũng biết rõ Huyết Phong sẽ không khiến Huyết Ma Tông mất mặt. Dù anh ta có thất bại.

Lâm Chính chau mày, đưa tay ra siết chân phải của anh ta.

Quả nhiên...Huyết Phong vẫn không hề tỏ ra sợ hãi mà chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Rắc! Anh bẻ gãy chân của Huyết Phong.

Thế mà...Huyết Phong vẫn chỉ chau chặt mày, không hề tỏ ra đau đớn.

“Thần y Lâm, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của cậu. Cậu muốn giết thì giết đi. Tất cả những người kia đều do tôi làm bị thương cả. Tôi không hề cảm thấy áy náy. Bởi vì tôi làm vì Huyết Ma Tông vĩ đại. Tôi nguyện chết vì tông chủ..”, Huyết Phong hét lớn. Giọng nói anh ra chứa đầy sự kính nể. Hoàn toàn không cảm thấy hối hận.

Đám đông nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận. Lâm Chính không hề tức giận. Ngược lại, anh vô cùng điềm tĩnh.

“Anh không sợ phải không?”

“Tại sao tôi phải sợ?”

“Anh biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì cơn đau và nỗi sợ của anh vẫn chưa đạt tới đỉnh điểm”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”, Huyết Phong giật mình. Rõ ràng là anh ta không hiểu ý của Lâm Chính.

Lâm Chính đột nhiên siết mạnh cổ của Huyết Phong, tay còn lại lấy châm bạc ra: “Để tôi cho anh biết thế nào là đau đớn thật, thế nào là sống không bằng chết nhé...”

Nói xong, anh ghim châm lên người người đàn ông.

“Á!”, người đàn ông kêu rên thảm thiết. Tiếng hét vang vọng trong không gian.

Dù là cơ thể có bị đốt cháy hay là rơi xuống hầm băng thì cũng chưa là gì so với cơn đau này. Cơ thể anh ta run rẩy, rồi co giật. Anh ta thật sự không thể chịu đựng được nữa.

“Dừng tay! Tha cho tôi...xin cậu tha cho tôi...”, hai mắt Huyết Phong đỏ ngàu, lưỡi cắn tới chảy máu.

Thế nhưng Lâm Chính không hề dừng lại, chỉ tiếp tục ghim châm. Huyết Phong gào tới khản cả họng. Máu nôn ra bằng hết. Đúng là còn kinh khủng hơn xuống 18 tầng địa ngục.

Đúng lúc này, điện thoại của Huyết Phong đổ chuông. Lâm Chính chau mày, anh lấy ra xem.

Là tông chủ gọi tới. Anh do dự sau đó ấn nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng cười của tông chủ: “Thần y lâm, Huyết Phong chắc rơi vào tay cậu rồi chứ gì...chỉ đáng tiếc...cậu vẫn chưa thắng đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK