Long Thái Tử quay người lại, ngẩng đầu, chiếu đôi mắt sắc bén về phía người mặc áo choàng. "Anh quả thực rất có năng lực. Mặc dù người của sơn trang Huyền Long đã thua, nhưng mình hắn ta không thể nào đại diện cho cả sơn trang Huyền Long!"
“Ồ? Vậy anh muốn gì?”, người đàn ông mặc áo choàng bình tĩnh hỏi.
“Đả thương người của sơn trang Huyền Long đương nhiên không dễ thoát tội như vậy”.
Nói xong, Long Thái Tử trực tiếp nhảy lên võ đài.
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
“Long Thái Tử đã tự mình ra tay!”
“Lần này có kịch hay xem rồi!”
“Chờ xem Long Thái Tử xử lý kẻ này như thế nào!”
Mọi người chụm đầu rỉ tai nhau bàn tán rất nhiều.
Người mặc áo choàng không quan tâm, khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Các người ai tới cũng vậy thôi!”
“Chưa từng có ai dám coi thường tôi!”
Long Thái Tử bình tĩnh nói.
Nhưng sự tức giận và sát ý trong lời nói của anh ta vô cùng mạnh mẽ.
Huyền Dương ở một bên quan sát, trong mắt hiện lên một tia mong đợi.
Long Thái Tử này khác xa Thanh Vân, một khi đã ra tay, anh ta nhất định sẽ làm được!
Do cuộc đối đầu giữa Long Thái Tử và người mặc áo choàng, bầu không khí trên sàn đấu ngay lập tức trở nên căng thẳng. Mọi người đều nín thở chờ đợi trận chiến sắp tới.
Long Thái Từ từ từ rút thanh trường kiếm trong tay ra và chĩa vào người đàn ông mặc áo choàng.
Người mặc áo choàng không nói gì, cũng không lấy vũ khí ra, chỉ lặng lẽ nhìn Long Thái Tử.
Nhưng động thái này lại khiến Long Thái Tử càng nổi điên.
“Khốn kiếp!”
Long Thái Tử nổi cơn thịnh nộ vung kiếm chém tới.
Hai bóng người đan xen vào nhau trên không trung, kiếm khí càn quét tứ phía, năng lượng toả ra khắp nơi. Mỗi lần va chạm dường như xé toạc toàn bộ không gian.
Kiếm thuật của Long Thái Tử rất đẹp và sắc bén, mỗi nhát kiếm dường như đều mang theo sức mạnh của sấm sét. Kiếm thuật của anh ta không chỉ nhanh như chớp mà còn cực kỳ chính xác. Mỗi lần lưỡi kiếm đều nhắm vào những vị trí trọng yếu của người đàn ông mặc áo choàng.
Tuy nhiên, người đàn ông mặc áo choàng dường như có thể đoán trước được mọi đòn tấn công của Long Thái Tử và luôn khéo léo né tránh vào thời điểm then chốt. Thân ảnh anh phiêu du bất định giống như một bóng ma, tự do di chuyển giữa ánh sáng của kiếm khí.
Huyền Long Ngâm!
Long Thái Tử hét lên, thanh trường kiếm trong tay phát ra âm thanh, kiếm ý vô tận giải phóng ra xung quanh. Sau đó anh ta đột nhiên lao ra, tiếp cận người đàn ông mặc áo choàng và tấn công như vũ bão bằng thanh kiếm trong tay.
Trong khoảnh khắc, những người dưới võ đài dường như nhìn thấy một con thần long đang điên cuồng tấn công người đàn ông mặc áo choàng.
Một đòn công kích nghẹt thở như vậy, ngay cả trọng tài cũng cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt...
Nhưng dù vậy, người đàn ông mặc áo choàng vẫn bình tĩnh. Anh không hề có chút thiếu kiên nhẫn hay lo lắng, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Thân ảnh vẫn không thể đoán trước, giống như một con bướm đang nhảy múa giữa những bông hoa.
Khán giả dưới võ đài hoàn toàn bị sốc trước trận chiến này.
“Việc này sao có thể...sao có thể né được đòn này cơ chứ?”
“Thân pháp của người này... quá tuyệt vời!”
“Tại sao anh ta không tấn công?”
“Ôi, tuy có thể né tránh nhưng Long Thái Tử lại không cho anh ta cơ hội tấn công! Tưởng muốn công là công được sao?”
Khán giả bình luận rôm rả.
Và quả đúng là như vậy.
Long Thái Tử không thể đem so với Thanh Vân, bất kể chiêu thức, sức mạnh hay tốc độ, anh ta đều có thể đè bẹp Thanh Vân và gây áp lực rất lớn cho người mặc áo choàng.
Mặc dù người đàn ông mặc áo choàng đã cố gắng hết sức để né tránh nhưng điều đó dường như rất khó khăn.
Trong tình huống như vậy, chỉ cần người mặc áo choàng phạm sai lầm một lần là có thể bị giết ngay tại chỗ!
người đàn ông mặc áo choàng ánh mắt lạnh lùng, thân hình đột nhiên cứng đờ, một tay nắm lấy thanh kiếm đang lao tới.
Cái gì?
Toàn bộ khán giả đều kinh ngạc.