Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3111: Băng và lửa

Các cao thủ Thánh Sơn đều dồn sự chú ý lên người Lâm Chính.

Bọn họ không cười nhưng sự giễu cợt, ánh nhìn sâu xa, sự chế nhạo hiện rõ mồn một trong ánh mắt.

“Kẻ sợ chết thì tôi thấy rất nhiều, nhưng chưa thấy ai không sợ chết. Thần y Lâm, cậu coi như kẻ đầu tiên không sợ chết mà tôi từng gặp! Nếu cậu muốn rời khỏi thế giới này, tôi có thể giúp cậu!”, Thất Thần Tướng kia cười nhạt, đi thẳng tới trước.

Sát khí hùng hậu khiến người ta không rét mà run.

Thần Võ Tôn im lặng, đang định nổi giận thì Lâm Chính lại lên tiếng trước: “Tôi cho ông cơ hội, ông ra tay đi. Nếu giết được tôi, tôi sẽ cố găng dẫn theo tất cả mọi người ở Giang Thành đến Thánh Sơn tùy các ông xử lý”.

“Thần y Lâm!”, Thần Võ Tôn hô lên.

“Tôn giả, tôi nói rồi, chuyện này không cần bà can thiệp, tôi sẽ tự xử lý tốt”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, tôi đã nói rồi, cậu chưa chắc đã là đối thủ của ông ta! Cho dù có thắng thì đã sao? Nếu giết Thất Thần Tướng, thiên kiêu hạng nhất sẽ đích thân đến Giang Thành, lúc đó cậu lấy gì đối kháng với cậu ta? Cậu đừng manh động!”, Thần Võ Tôn nghiêm túc nói, khuyên nhủ lần nữa.

“Tôn giả, bà đứng đó xem là được”.

Lâm Chính lắc đầu, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt.

“Cậu…”, Thần Võ Tôn sốt ruột, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

Thất Thần Tướng lại bật cười.

“Thú vị, tôi chưa gặp ai không biết sợ như vậy! Được! Nếu vậy, tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”.

Nói xong, Thần Tướng đó đi tới.

Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh đáng sợ bao trùm Lâm Chính.

Mặt đất đóng băng thành một lớp sương lạnh, vách tường, cửa lớn, cây cối xung quanh đều bị đóng băng.

Cao thủ Dương Hoa đứng sau lưng Lâm Chính cũng kinh hoảng, vội vàng lùi về sau.

Khi lùi đến nơi an toàn, bọn họ mới phát hiện áo quần mình đã đóng băng, tay chân một vài người cũng đóng băng, vô cùng đáng sợ.

Nếu muộn thêm mấy giây nữa, e là sẽ đóng băng cả người.

“Lực hàn băng đáng sợ vậy sao?”.

“Người này có thủ đoạn gì? Pháp thuật sao?”.

Đám người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương ở phía sau kinh ngạc lên tiếng.

“Đó không phải pháp thuật! Đó là sức mạnh của vực!”, Thần Võ Tôn lên tiếng.

“Sức mạnh của vực?”.

“Đúng! Sức mạnh của vực! Luồng sức mạnh này chính là sức mạnh của vực hàn băng! Xung quanh Thần Tướng đó là lĩnh vực của ông ta. Nếu vào trong lĩnh vực của ông ta thì sẽ bị sức mạnh của vực làm bị thương, rất đáng sợ”, Thần Võ Tôn nói.

“Cái gì? Sức mạch của vực?”.

Mọi người biến sắc, đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.

Lúc này, trên người Lâm Chính cũng đã có một lớp băng sương bắt đầu ăn mòn người anh.

Nhưng sức mạnh hàn băng trên người Lâm Chính không quá ghê gớm, chỉ phủ một lớp băng lực mỏng manh. Hiển nhiên, khí kình quanh người Lâm Chính vô cùng mạnh mẽ.

“Đáng sợ thật… Tôn giả, bà có tu luyện được sức mạnh của vực không?”, Mạn Sát Hồng kinh ngạc, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Tôi?”, Thần Võ Tôn lắc đầu: “Tôi chưa tu luyện sức mạnh của vực, sức mạnh này không phải muốn tu luyện là có thể tu luyện. Có lẽ người kia được thiên kiêu hạng nhất chỉ dẫn mới tu luyện được, dù vậy cũng rất phi phàm, thiên phú ông ta cũng rất đáng sợ”.

“Hóa ra là vậy…”.

“Thất Thần Tướng dưới trướng thiên kiêu hạng nhất người nào người nấy đều là yêu nghiệt đương thời. Mỗi người đều có thiên phú thực lực khiến người khác không tưởng tượng được, các người không thể nào so sánh. Thần y Lâm đắc tội với thiên kiêu hạng nhất thì thật không lý trí! Thật không lý trí…”, Thần Võ Tôn thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối.

Mọi người nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn ra nỗi lo lắng trong mắt Thần Võ Tôn.

Hiển nhiên, bà ta không tán thành hành động của Lâm Chính.

Dù Lâm Chính thắng thì đã sao? Anh có thắng được thiên kiêu hạng nhất hay không?

Đến cuối cùng vẫn sẽ thua!

Cần gì phải làm vậy?

“Nhưng nếu thần y Lâm không chiến đấu, chúng ta đều bị giam giữ trong Thánh Sơn, làm nô lệ cho thiên kiêu hạng nhất. Trận chiến hôm nay, thần y Lâm không phải chiến đấu vì bản thân cậu ấy, mà là vì chúng ta”, Từ Thiên nói.

“Nhưng điều này thay đổi được gì?”, Thần Võ Tôn lắc đầu.

Mọi người tỏ ra lo lắng, không nói gì.

Rắc!

Rắc!

Rắc…

Lúc này, sương băng trên người Lâm Chính dần dần nứt ra, anh cũng dần dần bước ra từ trong đống băng.

Ầm!

Giây lát sau, vùng đất đóng băng đột nhiên bay ra những móng vuốt băng đáng sợ, tóm chặt cơ thể Lâm Chính.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…

Khi mỗi một vuốt băng bao bọc bàn tay đều truyền ra sức mạnh vô cùng dồi dào, tạo thành những hoa văn sức mạnh, cực kỳ đáng sợ.

Sau đó hoa văn sức mạnh tiêu tan, vuốt băng dung hòa, đóng băng Lâm Chính trong sương băng vô tận một cách triệt để.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người mở to mắt.

“Thần y Lâm ở Giang Thành chỉ có thực lực như vậy thôi sao? Đúng là yếu ớt!”.

Thần Tướng kia khẽ cười, đánh một trảo tới từ xa.

Rắc!

Trong không trung, một thanh kiếm băng óng ánh trong suốt được tạo thành, ông ta cầm thanh kiếm băng đi về phía khối băng to lớn.

Trong khối băng, Lâm Chính không thể nhúc nhích, hoàn toàn bị giam giữ.

Ông ta đứng trước khối băng, nhắm vào vị trí tim Lâm Chính, sau đó chậm rãi đâm kiếm băng vào bên trong.

Mặc dù khối băng và kiếm băng vô cùng cứng rắn, nhưng lưỡi kiếm băng lại có thể đâm vào khối băng to lớn đó như đâm vào miếng đậu hũ. Lưỡi kiếm tiến gần về phía tim Lâm Chính từng chút một, dường như muốn đâm xuyên tim anh.

“Không hay! Thần y Lâm gặp nguy hiểm!”.

“Dừng tay!”.

Mọi người sốt ruột, đồng loạt xông lên.

Trong chớp mắt, các cao thủ của Thánh Sơn lập tức chạy lên ngăn chặn bọn họ.

“Sao? Các người cũng muốn chết ở đây?”, những cao thủ của Thánh Sơn lạnh lùng lên tiếng.

“Cậu!”.

Nguyên Tinh lo lắng, muốn đi vòng qua đám người này nhưng không còn kịp nữa.

Lúc này, thanh kiếm bén đó đã đâm vào ngực Lâm Chính, sắp sửa đâm xuyên ngực anh.

Thần Võ Tôn siết chặt nắm đấm, khí kình toàn thân vận chuyển, dường như không định khoanh tay đứng nhìn.

Những người khác cũng muốn ra tay, muốn phá rào cản từ cao thủ Thánh Sơn.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Rắc!

Trong khối băng đột nhiên xuất hiện nhiều vết nứt, sau đó cánh tay bằng băng của Lâm Chính đột nhiên chuyển động, nắm lấy thanh kiếm băng một cách chuẩn xác.

Mũi kiếm băng vừa vặn dừng trước lớp áo của Lâm Chính, không thể tiến thêm một chút nào nữa.

“Cái gì?”.

Người đó hít sâu một hơi.

Vù!

Một ngọn lửa đỏ tươi phừng lên từ lòng bàn tay của Lâm Chính, lan về phía kiếm băng.

Kiếm băng lập tức nóng chảy.

Ngọn lửa ập về phía Thần Tướng nhanh như tia chớp.

Thần Tướng kinh ngạc, vội vàng lùi về sau.

Ông ta đứng vững lại, đưa mắt nhìn Lâm Chính.

Ầm!

Một cột lửa màu đỏ tươi vọt lên trời, thoáng chốc làm tan chảy tất cả băng sương ở xung quanh, nung chảy cột băng khổng lồ.

Thoáng chốc lĩnh vực băng sương lạnh lẽo tàn khốc ban đầu biến thành một biển lửa.
Chương 3112: Ông nói ai chỉ được như vậy?

Người xung quanh sửng sốt.

Bọn họ trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh đó, không thể thốt ra tiếng nào nữa.

Lâm Chính đứng giữa ngọn lửa vô tận, giống như thần lửa.

Chốc lát sau, anh đưa tay lên, ngọn lửa xung quanh chui vào trong cơ thể anh, biến mất không thấy.

Mọi thứ trở về yên tĩnh.

Nhìn cảnh tượng đó, Thần Võ Tôn há to miệng có thể nhét vừa quả trứng gà.

Các cao thủ ở Thánh Sơn cũng sửng sốt, trố mắt nhìn.

Sức mạnh của vực đáng sợ như vậy mà lại bị Lâm Chính phá tan một cách dễ dàng?

Đùa à?

Rốt cuộc luồng sức mạnh vừa rồi là sức mạnh gì?

Ngọn lửa đó là lửa gì?

“Lúc nãy ông nói ai chỉ được như vậy?”.

Lâm Chính phủi những mảnh vụn trên người, thản nhiên hỏi.

Thần Tướng trước mặt vẫn còn ở trạng thái sững sờ, nghe được câu này lập tức hoàn hồn, vẻ mặt thờ ơ trở nên hung dữ.

“Hóa ra là vậy! Cậu dựa vào sức mạnh này nên mới ngông cuồng vậy sao? Nếu vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa! Hôm nay tôi sẽ giết chết cậu! Giết chết cậu!”.

Thần Tướng hét lên, toàn thân ngưng kết thành một lớp mũ giáp bằng băng, quanh người xuất hiện bảy lưỡi dao băng điên cuồng xoay chuyển giống như lốc xoáy, đột ngột lao về phía Lâm Chính.

Vèo vèo vèo vèo…

Theo sự tấn công của Thần Tướng, lưỡi dao băng xoay chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh, hóa thành một con lốc xoáy chọc trời, lấy ông ta làm trung tâm, vô số vụn băng xoay tròn cứ như máy xay thịt.

Tất cả cây cối, gạch tường, tượng điêu khắc gần ông ta đều bị hút vào trong đó, bị nghiền nát thành cát bụi.

Những người khác nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, đứng run rẩy.

Có lẽ thủ đoạn này đã vượt ngoài phạm trù kiến thức của võ giả, đã gần giống như thần tiên!

Chẳng trách ông ta được gọi là Thần Tướng, đúng là có năng lực của thần tiên.

Mặt đất rung chuyển, rạn nứt, lực hàn băng cuồng bạo ập về phía Lâm Chính.

Âm!

Nhưng chốc lát sau, trên người Lâm Chính lại có ánh lửa xông thẳng lên trời, sau đó anh vung tay đánh tới một trảo.

Vù!

Toàn bộ ánh lửa giống như con sóng đổ ập về phía lốc xoáy hàn băng đáng sợ kia.

Trong nháy mắt, toàn bộ lực hàn băng bị đánh tan, gió dừng băng tan, tất cả sức mạnh của Thần Tướng bỗng chốc bị phá giải, Lâm Chính đưa tay kia lên bóp cổ ông ta.

Áo giáp băng sương trên người ông ta bị bóp nát ngay lập tức.

Ai cũng kinh hãi.

Lâm Chính dùng sức, một tay bóp chặt cổ Thần Tướng đó, sau đó đập mạnh xuống đất.

Ầm!

Tiếng nổ đủ khiến Giang Thành chấn động vang lên.

Mặt đất lõm xuống ba mét, mặt đất nứt ra, hoa văn sức mạnh ngút trời lan rộng ra tứ phía.

Vách tường bị đánh nát, phòng ốc lung lay. Ngoại trừ Thần Võ Tôn, tất cả mọi người đều bị hất tung.

Uy lực của đòn đánh này có thể tương đương với hơn một trăm viên đạn đạo cùng nổ, đáng sợ đến thế nào!

Người dân Giang Thành hoảng sợ la hét, còn nói là ngày tận thế lại đến.

Cao thủ của Dương Hoa bị tác động ngã đầy ra đất, máu chảy tràn lan.

Cao thủ Thánh Sơn cũng vô cùng chật vật, lăn mấy vòng trên đất mới đứng dậy được.

Thần Võ Tôn đứng sừng sững trong phạm vi hoa văn sức mạnh lan ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính đã dừng lại.

Anh vẫn đứng tại chỗ, nhưng cơ thể nghiêng về phía trước, một tay vẫn bóp cổ Thần Tướng Thánh Sơn, đè chặt ông ta xuống đất.

Da thịt Thần Tướng Thánh Sơn đã nứt toác, máu chảy đầm đìa, mắt nổ đom đóm, suýt chút nữa ngất đi.

Chiêu này đã phân định thắng thua!
Chương 3113: Thánh Sơn các người không sợ tôi sao?

Một đòn!

Thần Võ Tôn hít sâu một hơi, trong đầu rối bời.

Đúng vậy.

Từ đầu tới cuối, Lâm Chính chỉ ra một đòn!

Sau khi Lâm Chính quyết định giao đấu với Thần Tướng, trong đầu bà ta hiện lên rất nhiều kết cục.

Hoặc là Lâm Chính bị Thần Tướng đánh bại, hoặc là hai bên đều thương vong, hoặc là Lâm Chính bị áp đảo, hoặc là Lâm Chính may mắn thắng được Thần Tướng, thậm chí là bà ta sẽ vào cuộc ngăn chặn trận chiến…

Đủ mọi giả thiết.

Nhưng bà ta chưa bao giờ ngờ rằng Lâm Chính lại có thể chiến thắng áp đảo vị Thần Tướng này.

Không!

Đây không phải là áp đảo!

Đây chẳng khác nào đơn phương đánh giết!

Một đòn đánh bại kẻ địch!

Thực lực hai bên hoàn toàn không cùng một cấp độ!

Khoảng cách lớn đến nỗi không thể so sánh.

“Thần y Lâm, đây là sự tự tin của cậu sao?”.

Thần Võ Tôn không khỏi tự giễu.

Xem ra bà ta rõ là lo lắng suông rồi.

Lâm Chính có bản lĩnh như vậy thì sao lại không thể đụng đến thiên kiêu hạng nhất?

Mọi người hoàn hồn lại, nhìn về phía Lâm Chính, ai cũng có vẻ mặt chấn động vô cùng rõ rệt.

“Đại nhân!”.

Những cao thủ Thánh Sơn có vẻ tuyệt vọng, kính hãi kêu lên.

Lâm Chính chậm rãi nhấc hai tay lên, nâng cao Thần Tướng đó lên lần nữa.

Mọi người nhìn thấy xương cốt trên người Thần Tướng đó đã bị đòn đánh vừa rồi đánh nát.

Ông ta đã mất đi sức chiến đấu, trở thành một tảng thịt đặt trên thớt của Lâm Chính.

“Thánh Sơn Thất Thần Tướng chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao?”.

Lâm Chính buông tay ra, lạnh nhạt nói.

Ầm!

Thần Tướng đó ngã ra đất, không động đậy được, chỉ có thể mở to mắt, cố hít thở.

“Khốn nạn!”.

Các cao thủ Thánh Sơn nghiến răng, nổi giận xông tới bao vây Lâm Chính.

“Thần y Lâm cẩn thận!”.

Mạn Sát Hồng vội vàng hét lên.

Ầm ầm ầm…

Nhưng giây lát sau, vài luồng sấm sét từ trên trời đánh xuống đám người kia.

Tất cả cao thủ Thánh Sơn đều bị sét đánh cháy đen ngã ra đất, người bốc khói.

“Cái gì?”.

Mọi người vô cùng kinh hãi.

“Sấm… Sấm sét?”.

“Thần y Lâm… tu luyện tiên pháp rồi sao?”.

Mọi người không ai hiểu nổi chiêu pháp của Lâm Chính.

Bọn họ vốn tưởng Thần Tướng đã là một nhân vật giống như thần tiên, nhưng bây giờ lại phát hiện người thật sự đáng sợ là thần y Lâm ở Giang Thành.

Đòn đánh này còn mạnh hơn sức mạnh của vực không biết bao nhiêu lần.

“Tay dẫn thiên lôi? Lại còn thực hiện trong nháy mắt… Ít nhất cũng phải là Thiên Kiếp Lôi Thân mới có thể làm được như vậy… Chẳng lẽ thần y Lâm đã tu luyện được Thiên Kiếp Lôi Thân? Không thể nào… Không thể nào…”.

Thần Võ Tôn cũng khó mà tin nổi, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, không ngừng lẩm bẩm.

“Đây là… sức mạnh của Cổn Thiên Lôi… Tôi từng nhìn thấy… Tôi từng nhìn thấy…”.

Thần Tướng nằm trên mặt đất dường như đã tỉnh táo lại, gào lên với Lâm Chính: “Cậu… Cậu biết thủ đoạn này từ lúc nào?”.

“Không lâu trước đây, ở Thiên Tính Gia”.

Lâm Chính ngồi xổm xuống, thản nhiên nói.

“Thiên Tính Gia?”.

Thần Tướng kia run rẩy, không tin nổi nhìn Lâm Chính: “Chẳng lẽ… nhóm của Cổn Thiên Lôi… là bị cậu giết?”.

“Phải”.

Lâm Chính trả lời rất thẳng thắn.

Thần Tướng kia ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.

Ông ta không ngờ thần y Lâm ở Giang Thành lại đáng sợ như vậy, lại to gan như vậy, dám giết chết một Thần Tướng…

Đây là chuyện chưa từng xảy ra!

Trên thế gian này sao còn có người dám đối đầu với Thánh Sơn?

“Cậu… Cậu lại dám ngang nhiên đối đầu với Thánh Sơn chúng tôi! Cậu đang tìm đến cái chết! Cậu… Cậu không sợ thiên kiêu mạnh nhất trả thù sao? Cậu không sợ sao?", ông ta hét lên.

Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta, trong đôi mắt ấy thoáng có lôi ý và ánh lửa lập lòe. Anh đặt tay lên trán của Thần Tướng kia, im lặng một lúc lâu, chậm rãi hỏi: “Vậy Thánh Sơn các người… không sợ tôi sao?”.
Chương 3114: Tự lo cho mình

Ngông cuồng!

Thật là ngông cuồng!

Giờ phút này đừng nói là người của Thánh Sơn, ngay cả Thần Võ Tôn cũng cảm thấy Lâm Chính quá ngông cuồng.

Lâm Chính là ai mà dám ngang nhiên khiêu chiến với Thánh Sơn?

Chẳng lẽ anh dám coi thường thiên kiêu hạng nhất?

“Sợ cậu?”.

Thần Tướng hít vào một hơi, ngay sau đó cười lớn.

“Thần y Lâm! Cậu… cho rằng đánh bại tôi thì có thể đạp Thánh Sơn dưới chân rồi sao? Nực cười! Đúng là nực cười! Cậu không biết Thánh Sơn chúng tôi mạnh đến thế nào! Cậu cũng không biết sự đáng sợ của thiên kiêu hạng nhất! Thần y Lâm, dù hôm nay tôi bại dưới tay cậu, nhưng cậu cũng sắp chết rồi! Cậu sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng ngày hôm nay sớm thôi! Nhất định là vậy!”.

Thần Tướng kia cười lớn, trên mặt đầy vẻ điên cuồng.

Người của Dương Hoa lo lắng không thôi.

Thần Võ Tôn im lặng không nói, sự kinh ngạc trong mắt được thay thế bởi sự lo lắng.

Lâm Chính đã thắng nhưng cũng đồng nghĩa Giang Thành chính thức tuyên chiến với Thánh Sơn.

Bà ta không nghĩ Lâm Chính sẽ có phần thắng.

Thất bại thảm hại chỉ là vấn đề thời gian.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn Thần Tướng đang cười điên cuồng, hồi lâu không nói.

Đợi người đó dừng cười mới lên tiếng.

“Ông tên gì?”.

“Ha! Thần Tướng ông đây là Thích Hàn Sương, một trong Thất Thần Tướng dưới trướng thiên kiêu hạng nhất!”, người đó cười khinh thường, ánh mắt chứa đầy sự giễu cợt.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, đứng dậy phất tay: “Đưa đi chữa trị”.

“Cái gì?”.

Đám người Nguyên Tinh ở đằng sau kinh ngạc, còn tưởng là mình nghe lầm.

Thích Hàn Sương cũng không ngờ được, tò mò nhìn Lâm Chính: “Cậu không giết tôi?”.

“Tôi sẽ không giết ông, tôi sẽ chữa trị cho ông, sau đó để ông trở thành người chứng kiến”, Lâm Chính khẽ nói.

“Người chứng kiến?”, Thích Hàn Sương ngạc nhiên: “Chứng kiến cái gì?”.

“Đương nhiên là chứng kiến tôi làm sao hủy diệt Thánh Sơn của ông, làm sao chém chết thiên kiêu hạng nhất!”, Lâm Chính nói.

Thích Hàn Sương nghe vậy cười lớn: “Ha ha ha ha, thần y Lâm, cậu nghĩ cậu là ai? Chỉ mới đánh bại tôi mà cậu đã tự tin như vậy rồi sao? Ngay cả mấy lời này cũng nói ra được! Đúng là thú vị! Ha ha ha ha…”.

Lâm Chính không nói, im lặng nhìn ông ta.

Một lúc lâu sau, Thích Hàn Sương mới dừng cười, nheo mắt nói: “Nếu vậy, tôi sẽ chờ coi! Khoác lác thì ai không làm được, hi vọng cậu sẽ không khiến tôi phải thất vọng”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, bóp nát khí mạch trên người Thích Hàn Sương phế võ công của ông ta, sau đó quay người rời đi.

Đám người Nguyên Tinh lập tức chạy tới, đưa đám người Thích Hàn Sương đi.

Lâm Chính chuẩn bị về phòng thuốc điều dưỡng.

Vừa đi ngang qua Thần Võ Tôn thì nghe một câu nói vang lên.

“Giang Thành… sẽ không được bình yên nữa rồi”.

Lâm Chính dừng bước nhìn Thần Võ Tôn, hỏi lại: “Giang Thành đã từng được bình yên sao?”.

Thần Võ Tôn mấp máy môi, cuối cùng im lặng không nói.

“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thế giới này chính là vậy. Xưa nay bình yên không phải mình có muốn hay không, mà là người khác có cho hay không. Điều ta có thể làm là bảo vệ sự bình yên đó!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, quay người rời đi.

Thần Võ Tôn hét với theo: “Thần y Lâm, nếu có một ngày Giang Thành sụp đổ, tôi sẽ rời đi, sẽ không trợ giúp cho cậu, đến lúc đó cậu đừng trách tôi vô tình!”.

“Tôi sẽ không trách bà! Bà muốn đi thì cứ đi, bà có thể đi ngay lúc này. Hai ngày nữa tôi sẽ chữa khỏi bệnh của bà! Bà hãy tự lo cho mình”, Lâm Chính cười đáp.

“Câu tự lo cho mình nên là tôi nói cho cậu nghe mới phải”.

Thần Võ Tôn hạ giọng đáp, sau đó rời đi.
Chương 3115: Chạy?

Bên trong đình Bạch Ngọc ở Thánh Sơn.

Người đàn ông mặc đồ trắng vẫn ngồi xếp bằng.

Nhưng giờ phút này, toàn thân người đó được bao bọc bởi một luồng khí tức sáng ngời, giống như tiên khí, thần bí huyền diệu, vô cùng phi phàm.

Những tiên khí này tựa như mây trôi bồng bềnh, không ngừng chuyển động xoay tròn quanh người mặc đồ trắng, hết sức thần kỳ, cuối cùng tất cả chậm rãi hội tụ về phía đỉnh đầu người đó.

Dường như người đó đang điều khiển những luồng khí giống như đám mây này, cẩn thận tập hợp chúng lại với nhau, ngưng tụ thành một quả cầu mây trên đầu.

Nhưng ngay khi những quả cầu mây chuẩn bị ngưng tụ thành hình!

Bốp!

Quả cầu mây đột nhiên nổ tung, rồi tan biến không còn dấu vết.

Người đàn ông mặc đồ trắng mở mắt ra, nhìn mây mù dần dần tiêu tan, ánh mắt trở nên vô cùng thâm thúy, khó lường.

Lúc này, một bóng người bước nhanh tới, sau đó hai đầu gối quỳ trên mặt đất, dập đầu với người mặc đồ trắng, nhưng không dám ngẩng đầu.

Người mặc đồ trắng không quay đầu lại, hồi lâu không nói gì, cũng không biết qua bao lâu, mới khàn giọng nói: "Người đâu?"

"Không thể trở về... mất hết liên lạc”, người quỳ trên mặt đất thấp giọng nói.

"Ai làm?"

"Trước mắt... chỉ có thể thấy là thần y Lâm ở Giang Thành...”

"Thần y Lâm ở Giang Thành ư? Chỉ là một người phàm tục ở Giang Thành nhỏ bé, mà có thể đối phó với thần tướng của Thánh Sơn sao?"

"Thần Võ Tôn cũng ở đó”.

"Vậy thì không có gì lạ nữa”.

Người đàn ông mặc đồ trắng đứng thẳng dậy nhìn về phía xa.

“Chủ thượng, có nên... nhằm vào Giang Thành không?”, người đàn ông bò trên mặt đất không dám ngẩng đầu, dè dặt hỏi.

“Gần đây tôi bận đột phá, không thể xuống núi, cử năm thần tướng còn lại đồng loạt đến Giang Thành, mang theo lệnh bài của tôi, đưa cho Thần Võ Tôn, nếu bà ta dám giúp Giang Thành thì giết ngay tại chỗ”.

Người đàn ông mặc đồ trắng tháo một miếng Bạch Ngọc Lệnh ở thắt lưng, rồi ném nó xuống đất.

Người đang bò trên mặt đất lập tức nâng lệnh bài bằng hai tay, hô lớn: "Vâng, thưa chủ thượng!"

"Lấy đầu của thần y Lâm và người thân của hắn đến đây, chặt xác ra, treo ở rừng cây dưới núi, cho mọi người thấy rõ, thông báo với cả thiên hạ, đồng thời đồ đạo!", người mặc đồ trắng lại nói.

Con ngươi của người đàn ông đang bò dưới đất co rút lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu run rẩy: "Đồ... đạo ư?"

"Bây giờ bắt đầu luôn”.

Người mặc đồ trắng thơ ơ nói, sau đó lại nhắm mắt lại.

Người kia không dám phản bác, chỉ có thể thận trọng lui về phía sau.

Không lâu sau, một sắc lệnh lan truyền khắp Long Quốc.

Long Thiên Tử của Thánh Sơn chính thức phát động một cuộc đồ đạo với Giang Thành.

Mọi người đều khiếp sợ!

Trong phòng họp ở Giang Thành.

Lâm Chính đang thảo luận với mọi người.

Bụp!

Cánh cửa phòng họp bị đá thành từng mảnh.

Thần Võ Tôn đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh lùng.

"Cửa không khóa mà”, Lâm Chính nhìn mảnh vụn dưới sàn, nói.

“Cậu biết cậu đã làm gì chưa hả?”, Thần Võ Tôn hung dữ hỏi.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Long Thiên Tử của Thánh Sơn chính thức phát động một cuộc đồ đạo với Giang Thành, đồng thời, năm vị thần tướng còn lại đều đã được điều động, xông về phía Giang Thành! Giang Thành xong đời rồi! Các cậu toang rồi!", Thần Võ Tôn rống to.

Vừa dứt lời, phòng họp bỗng yên lặng chết chóc.

Lâm Chính bình tĩnh nhìn chằm chằm bà ta, hồi lâu không lên tiếng.

Thần Võ Tôn lạnh lùng nói: "Thần y Lâm! Bây giờ tôi chỉ cho cậu một con đường! Lập tức dẫn theo những người xung quanh cậu chạy trốn! Chạy càng xa càng tốt, rời khỏi Long Quốc ngay và luôn! Biến mất im hơi lặng tiếng! Bây giờ trên trời dưới đất, không có ai có thể cứu cậu, không ai cả! Chạy trốn! Cậu có thể sống lâu hơn vài ngày, nếu không, kết cục của cậu sẽ vô cùng thê thảm! Cậu hiểu không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK