Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 801: Cãi bướng

Văn Lệ lặng lẽ nhìn về phía Phạm Lạc, ánh mắt có chút nôn nóng.

Phạm Lạc nhíu mày, dường như cũng hiểu ý Văn Lệ, sắc mặt trở nên khó coi, nhỏ giọng nói: "Chắc là không phải đâu! Em đừng nghĩ nhiều quá! Chủ tịch Lâm là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ? Đó là người có tài sản hàng trăm hàng nghìn tỷ tệ, còn người bị đuổi thì sao? Lái cái xe tồi tàn 100 nghìn tệ, ăn mặc cũng chẳng ra làm sao. Loại người đó sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?".

"Ừm... hình như cũng có lý, nhưng... nghe nói Chủ tịch Lâm rất khiêm tốn kín tiếng, bình thường rất ít khi lộ mặt trước đám đông, em lo là...", Văn Lệ muốn nói lại thôi.

"Em lo lắng cái quái gì chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Yên tâm, chắc chắn không phải là anh ta!", Phạm Lạc hừ một tiếng, vẫn không chịu tin.

"Nhưng anh Lạc này... chúng ta hãy nghĩ đến tình huống xấu nhất đi, nếu người đó đúng là Chủ tịch Lâm, thì phải làm sao đây?", Văn Lệ vẫn không yên tâm, khuôn mặt đầy lo lắng hỏi.

Sắc mặt Phạm Lạc sa sầm, sau đó hừ một tiếng đầy khinh bỉ: "Trước tiên không nói đến thật giả, cho dù là thật thì sao chứ? Tuy anh không phải diễn viên chính trong bộ phim này, nhưng nếu không có anh thì sẽ không có sức kêu gọi cho phòng vé, chúng ta đại diện cho lưu lượng mà. Nếu Chủ tịch Lâm muốn khoản đầu tư của mình có lãi, thì không nên vì chuyện nhỏ này mà tính toán với chúng ta. Dù sao lúc đó anh ta cũng đội mũ, chúng ta không nhận ra là chuyện bình thường. Anh ta ầm ĩ cái gì chứ? Huống hồ, anh ta có gì để gây sự với chúng ta nào? Chúng ta là ngôi sao lớn, chẳng phải đạo diễn Tống cũng phải đối xử khách sáo với chúng ta sao? Nếu không vì nể mặt trước kia từng hợp tác quay mấy bộ phim với Tống Kinh, thì đoàn làm phim "Chiến Hổ" tưởng là sẽ mời được anh sao?".

Văn Lệ nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên, cũng coi như yên tâm.

"Tại sao không ai nói gì?", Tống Kinh không thấy ai trả lời thì càng tức giận, trừng mắt lên nhìn mọi người đầy dữ tợn: "Tôi không tin Chủ tịch Lâm vô duyên vô cớ vu oan cho chúng ta. Chắc chắn là có người đắc tội với cậu ấy. Tôi khuyên cô cậu tốt nhất hãy đứng ra nhận tội, sau đó đi theo tôi đến xin lỗi Chủ tịch Lâm, nếu không thì cút khỏi đoàn làm phim!".

Nhưng ông ta nói vậy rồi vẫn không ai lên tiếng.

Tống Kinh tức phát điên lên.

Mãi đến lúc này, đội trưởng đội bảo vệ mới nói.

"Đạo diễn Tống, tôi nhớ ra rồi, hôm nay quả thực có người muốn vào đoàn làm phim, nhưng bị ngăn lại".

"Là ai", Tống Kinh quay phắt lại, trừng mắt hỏi đội trưởng đội bảo vệ.

"Tôi không biết người đó, cậu ta đội mũ lưỡi trai, tự xưng cũng là người của đoàn làm phim chúng ta, nhưng bị cô Văn Lệ ngăn lại. Cô Văn Lệ nói người đó đến để lừa đảo chúng ta, nên bảo tôi đuổi đi", đội trưởng đội bảo vệ nặn ra một nụ cười, đáp.

"Văn Lệ!", sắc mặt Tống Kinh âm trầm, ngoảnh phắt lại trừng mắt nhìn cô ta.

Văn Lệ giật nảy mình, vội vàng giải thích: "Đạo diễn Tống, ông đừng hiểu lầm, người đó không phải là Chủ tịch Lâm, mà là tài xế gây ra tai nạn đâm vào anh Lạc. Anh ta đến chỗ chúng ta chỉ để vòi tiền thôi. Nếu là Chủ tịch Lâm thì sao lại làm chuyện như vậy chứ?".

"Tài xế gây ra tai nạn? Chuyện này là sao?".

"Đạo diễn Tống, lúc ông vào không nhìn thấy đầu xe của anh Lạc bị đâm sao? Đó là chuyện tốt mà kẻ bị đuổi đi hôm nay gây ra đấy, loại người này sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?", Văn Lệ nặn ra một nụ cười, đáp.

Tống Kinh thì liếc mắt nhìn Văn Lệ, hỏi: "Cô quen tài xế gây tai nạn đó sao?".

"Không quen, tôi thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh ta, anh ta đội mũ..."

"Vậy cô từng thấy Chủ tịch Lâm chưa?".

"Đương nhiên là rồi, thấy trên tivi...", Văn Lệ nói đến đây đã cảm thấy khác thường.

Quả nhiên, Tống Kinh đập bàn, tức giận chỉ tay vào Văn Lệ, nói: "Ngay cả mặt của tài xế gây tai nạn cô còn không nhìn rõ, thì tại sao lại chắc chắn đó không phải là Chủ tịch Lâm?".

"Ơ...", Văn Lệ á khẩu.

"Chắc chắn là đúng rồi, chắc chắn là đúng rồi", Tống Kinh cuống đến nỗi đi đi lại, sau đó chỉ vào Văn Lệ nói: "Cô lập tức đi theo tôi! Cả cậu nữa, Phạm Lạc, lập tức theo tôi đến tập đoàn Dương Hoa nói rõ ràng với Chủ tịch Lâm, giải quyết hiểu lầm này, nếu không sợ là bộ phim này khỏi cần quay nữa".

"Hả?", Văn Lệ ngạc nhiên.

Phạm Lạc ở đằng sau ngứa mắt lắm rồi, lập tức bước tới đứng bên cạnh Văn Lệ, nói: "Đạo diễn Tống, ông đừng cuống cuồng lên như vậy, chuyện này còn chưa rõ ràng mà! Ông cũng không biết rốt cuộc người kia có phải là Chủ tịch Lâm hay không. Có khi đây chỉ là hiểu lầm, nếu là hiểu lầm, cứ thế vội vàng đến tập đoàn Dương Hoa xin lỗi Chủ tịch Lâm, anh ta thấy đường đột, mà chúng ta cũng mất thể diện, thì chẳng phải là hỏng chuyện sao?".

"Phạm Lạc, vậy cậu nói xem phải làm sao đây?", Tống Kinh nhíu mày.

"Tôi không biết, nhưng tôi tuyệt đối không tán thành đạo diễn Tống làm như vậy. Ông không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán. Nếu ông muốn ép chúng tôi đi xin lỗi Chủ tịch Lâm gì đó kia, thì tôi chọn rút khỏi đoàn làm phim", Phạm Lạc lạnh lùng hừ một tiếng.

Trong chuyện này, anh ta tuyệt đối không nhún nhường, cũng không cam lòng chịu thiệt.

Tống Kinh nghe thấy thế thì hơi biến sắc.

Phạm Lạc này lấy việc rút lui để đe dọa mình sao?

Ông ta thầm nghiến răng, ánh mắt như muốn phun ra lửa.

Nhưng Phạm Lạc quả thực là người gánh lưu lượng cho bộ phim này, tuy Chủ tịch Lâm không chịu chọn diễn viên lưu lượng vào vai chính, nhưng trong mấy vai phụ khá quan trọng, ông ta vẫn mời mấy gương mặt mới nổi. Phạm Lạc và Văn Lệ này hiện giờ chính là ngôi sao có nhiều chủ đề bàn luận nhất, số lượng fan đông nhất.

Có bọn họ ở đây, việc tuyên truyền tạo thanh thế sẽ rất nhẹ nhàng.

Đến lúc đó, hai người bọn họ rửa mặt gãi ngứa, làm mấy việc linh tinh, sau đó mua hotsearch là có thể tạo ra cả đống chủ đề, giúp ích rất nhiều cho việc tuyên truyền của bộ phim.

Nói về tính tình, Văn Lệ còn đỡ, Phạm Lạc thì khác hoàn toàn.

Rõ ràng anh ta muốn đối đầu với Chủ tịch Lâm mà, trước tiên không nói tài xế gây tai nạn hôm nay có phải Chủ tịch Lâm hay không, cho dù phải thì e là anh ta cũng chưa chắc sẽ sợ.

Cùng lắm là anh ta rút khỏi đoàn làm phim.

Tống Kinh nổi giận đùng đùng, nhưng không làm gì được Phạm Lạc, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi xoay người bỏ đi.

"Đạo diễn Tống".

"Đạo diễn Tống, ông đi đâu vậy?".

Có người vội vàng định đuổi theo, nhưng vô ích.

Một cuộc đón tiếp đơn giản cứ thế tan rã trong không vui.

Không ai có thể ngờ được kết cục lại là thế này.

Mọi người trong lán dần giải tán.

Việc quay phim cũng phải dừng giữa chừng.

"Anh Lạc, bây giờ phải làm sao đây? Bộ phim này... chúng ta có quay nữa không?", Văn Lệ dè dặt hỏi.

"Quay chứ, đương nhiên là quay rồi! Còn Chủ tịch Lâm kia thì em yên tâm, anh ta không dám làm gì chúng ta đâu, trừ khi anh ta không cần bộ phim này nữa", Phạm Lạc nhếch môi bật cười.

Văn Lệ thấy thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ lo âu trên mặt cũng dần biến mất.

Năm phút sau, Tống Kinh lên xe, cùng đám người chú Đinh, phó đạo diễn Uông cùng đến tập đoàn Dương Hoa.

Hơn 20 phút sau, phía bảo vệ cũng gửi đến thông tin mới nhất, đã chứng thực người bị đuổi đi chính là Chủ tịch Lâm.

Chứng cứ rất đơn giản.

Chiếc xe tồi tàn mà Chủ tịch Lâm lái đến... chính là xe của tập đoàn Dương Hoa.
Chương 802: Giải tán đoàn làm phim

Văn Lệ biết được tin này thì há hốc miệng.

Còn Phạm Lạc thì vẫn rất bình tĩnh, nghe xong tin này chỉ cười nhạt nói: “Không cần phải sợ, dù sao cũng đã đắc tội rồi, xem thái độ của Tống Kinh và Chủ tịch Lâm đi!”.

Văn Lệ vô cùng hoảng hốt, tay chân luống cuống.

Khoảng một tiếng sau, Tống Kinh hớt hải từ tập đoàn Dương Hoa về.

Lúc này, sắc mặt ông ta sa sầm, ngồi trong lán nửa tiếng, không nói không rằng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Gọi tất cả mọi người đến đây”.

Chú Đinh gật đầu, rồi đi thông báo với mọi người.

Chẳng mấy chốc, những người giải tán trước đó quay lại.

Phạm Lạc và Văn Lệ cũng trở lại ngồi xuống.

Văn Lệ có vẻ vô cùng lo lắng, còn Phạm Lạc thì nhếch môi, mỉm cười nói: “Sao rồi đạo diễn Tống? Chủ tịch Lâm muốn bồi thường chi phí tổn thất cho chiếc xe của tôi sao?”.

“Chủ tịch Lâm đã giao chuyện này cho đoàn luật sư của cậu ấy giải quyết, rốt cuộc trách nhiệm thuộc về ai thì sẽ nhanh chóng có kết luận thôi, tôi không đến để bàn bạc về chuyện này”, Tống Kinh khàn giọng đáp.

“Vậy ông gọi chúng tôi đến đây làm gì? Để truy cứu chuyện tôi đuổi anh ta đi sao?”, Phạm Lạc lại hỏi.

Tống Kinh chần chừ một lát, rồi lắc đầu: “Chủ tịch Lâm không nói gì về chuyện này, cậu ấy chỉ bảo tôi nhanh chóng làm một việc”.

“Việc gì vậy?”.

“Giải tán đoàn làm phim, hủy bỏ dự án điện ảnh “Chiến Hổ” này”, Tống Kinh đáp.

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn Tống Kinh với ánh mắt không thể tin được.

Văn Lệ ngã ngồi xuống ghế, không đứng dậy nổi.

Giờ phút này, e là Phạm Lạc cũng há hốc miệng.

Hành động này… chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến tất cả mọi người đều đờ đẫn.

“Hủy… hủy bỏ? Việc này… đạo diễn Tống, ông không nhầm đấy chứ? Họ Lâm kia bị điên rồi sao? Dự án lớn như thế này, tận một tỷ tệ đấy! Anh ta nói hủy là hủy sao? Vậy chi phí quay phim trước đó ai chịu trách nhiệm? Tiền bồi thường do hủy hàng loạt hợp đồng thì ai trả? Ha ha, không thể nào! Hoặc là ông đang nói đùa, hoặc là… tên họ Lâm kia đang dọa chúng ta! Chắc chắn là vậy!”.

Phạm Lạc bật cười, lớn tiếng nói.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, đạo diễn Tống đã lấy một tờ giấy ra, đặt lên bàn.

Mọi người xúm vào nhìn, lập tức biến sắc.

Tờ giấy kia là một hợp đồng! Một hợp đồng giải ước!

“Đây… đây là…”, Phạm Lạc lắp bắp, còn tưởng là mình nhìn nhầm.

Lần này thì đạp phải bàn chông rồi.

Hơi thở của Phạm Lạc trở nên gấp gáp, vốn còn muốn hỏi mấy câu, nhưng đúng lúc này, một đoàn người bước vào.

“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện của đoàn làm phim này sẽ không còn do tập đoàn Dương Hoa phụ trách quản lý nữa”, người đàn ông dẫn đầu đeo kính gọng vàng bình tĩnh nói.

Thấy những người này bước vào, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

“Các ông là ai?”, một nhân viên của đoàn làm phim lập tức lên tiếng hỏi.

“Xin chào, tôi là trưởng phòng Phòng pháp lý tập đoàn Dương Hoa, tên Khang Gia Hào. Đây là trợ lý Kỷ Văn cùng với đoàn luật sư của tôi!”, người kia bình thản đáp.

Nghe thấy thế, bọn họ ai nấy đều kinh hãi.

“Luật… luật sư Khang?”.

“Đây chính là Kỷ Văn, người đã thắng Phương Thị Dân của ba đoàn luật sư Yên Kinh sao?”.

“Trời ơi, sao bọn họ lại chạy đến đây?”.

Xung quanh bỗng chốc xôn xao.

Phạm Lạc cảm thấy tim đập thình thịch, anh ta nghĩ những người này đến không vì ai khác mà chắc hẳn là vì mình.

“Các ông muốn làm gì?”, Phạm Lạc nhỏ giọng nói, đồng thời nháy mắt với Văn Lệ, bảo cô ta lập tức gọi điện thoại cho người quản lý đang ở khách sạn đến.

“Cậu Phạm cứ bình tĩnh, lần này chúng tôi đến không phải vì chuyện giữa cậu và Chủ tịch Lâm, mà đơn thuần là để tuyên đọc hợp đồng”.

“Tuyên đọc?”.

“Bắt đầu từ hôm nay, đoàn làm phim bộ phim “Chiến Hổ” sẽ chính thức giải tán, tất cả những việc liên quan đến tuyên truyền, quay phim, lấy cảnh của bộ phim sẽ dừng vô thời hạn. Tập đoàn Dương Hoa sẽ phụ trách mọi khoản chi của từng nhân viên, bao gồm cả tiền lương…”

Khang Gia Hào nói.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên kích động, la ó ầm ĩ.

“Đây chẳng phải là muốn sa thải chúng ta sao?”.

“Sao lại như vậy chứ?”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Đang yên đang lành… sao đoàn làm phim lại bị giải tán chứ…”

“Chúng ta thất nghiệp rồi sao?”.

“Không thể như vậy được… Luật sư Khang, xin ông hãy nói với Chủ tịch Lâm, nếu chúng tôi có chỗ nào không phải, thì anh ấy cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ sửa đổi. Nhưng nếu giải tán đoàn làm phim, thì khác nào lấy mạng của chúng tôi?”.

Mấy nhân viên chế tác đỏ hoe mắt, vội vàng van nài.

Nhưng vô ích.

Dù bộ phim này là tâm huyết của không ít người.

“Hủy bỏ hợp đồng? Tôi thấy các ông điên rồi! Các ông đây là đơn phương hủy bỏ hợp đồng mang tính cưỡng chế, là vi phạm pháp luật! Tôi có thể kiện các ông!”, Phạm Lạc bật cười, bước tới lớn tiếng gào thét, dáng vẻ trời không sợ đất không sợ.

Nhưng Khang Gia Hào lại lắc đầu.

“Trên mỗi hợp đồng ký với các cậu đều ghi như vậy, nếu bên A đơn phương sa thải hoặc giải trừ bất cứ thỏa thuận nào với bên B, thì bên A phải bồi thường tổn thất gấp năm lần cho bên B, nhưng… trên hợp đồng ghi là bên A có thể giải tán đoàn làm phim bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Điều này thì bên đầu tư không cần chịu bất cứ trách nhiệm pháp luật nào”, Khang Gia Hào bình thản nói.

Ông ta dứt lời, Phạm Lạc liền ngây ra.

“Các ông… có ý gì?”.
Chương 803: Danh sách

“Có ý gì cậu vẫn chưa rõ sao? Chúng tôi có thể rút lui khỏi đoàn làm phim”, Khang Gia Hào nói.

Ông ta nói thế khiến những người ở đó chấn động.

Đoàn làm phim nói giải tán là giải tán à?

Đây chẳng phải là trò chơi của trẻ con?

“Làm… làm như thế có lợi gì với ông?”, Phạm Lạc nói năng không đầu không đuôi.

“Đây là ý của Chủ tịch Lâm”.

“Giải tán đoàn làm phim, tiền đầu tư kỳ trước của bộ phim này vẫn chưa có lợi nhuận, Chủ tịch Lâm đó điên rồi à? Ném nhiều tiền mà chẳng được gì thế?”, Văn Lệ hét lên chất vấn.

“Chủ tịch Lâm không quan tâm đến chút tiền này”, Khang Gia Hào lắc đầu.

Không có nhân tính!

Nhiều người đều đang căng thẳng, lo lắng.

“Điều khoản giải tán đoàn làm phim là nội dung trong hợp đồng, cách làm của chúng tôi là hợp pháp, sau khi đoàn làm phim giải tán, bọn tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm với bất kỳ nhân viên nào trong đoàn làm phim. Mọi người có thể đọc điều khoản này trong hợp đồng dự phòng”, Khang Gia Hào nói.

Mọi người đều nghẹn họng.

Ban đầu tất cả mọi người ký hợp đồng đều đọc được điều khoản này nhưng hầu như không có ai xem đó là chuyện quan trọng.

Giải tán đoàn làm phim?

Chẳng phải điên rồi à? Tiền nhiều cũng không thể đem ra đùa thế chứ.

Thế nhưng bây giờ Lâm Chính lại làm như vậy thật.

Như thế thì số tiền vi phạm hợp đồng mà đám người Phạm Lạc nhớ mãi không quên cũng mất luôn.

Đoàn làm phim đã không còn, nhân viên còn xem là gì?

Đoàn làm phim vừa giải tán tức là anh ta đã làm không công cho Lâm Chính, đến cùng bản thân chẳng nhận được gì cả.

Sao lại thế này?

Đầu óc mọi người đều trống rỗng.

“Anh Lạc, anh Lạc, bây giờ chúng ta phải làm sao? Em chỉ dựa vào bộ phim này để vào giới giải trí, để có được vị trí này, em đã bỏ ra hơn một triệu tệ tìm các mối quan hệ, bây giờ không thể quay tiếp được nữa, một triệu tệ này của em. . . chẳng phải cho không người ta rồi sao? Anh Lạc, anh mau nghĩ cách giúp em với”, Văn Lệ lo lắng đến mức sắp phát khóc.

“Em nôn nóng cái quái gì chứ đồ ngốc, chẳng phải chỉ có một triệu tệ thôi sao, không nhiều đến nỗi khóc lóc tỉ tê như thế chứ? Huống gì bây giờ người tổn thất lại không phải chúng ta mà là Dương Hoa. Em nghĩ giải tán đoàn làm phim thì chỉ mất tiền thôi sao? Anh nói cho em biết, họ còn mất mặt nữa, chuyện này sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong giới giải trí, mà Chủ tịch Lâm đó cũng sẽ bị các đạo diễn có tiếng trong giới cho vào danh sách đen, sau này sẽ không có ai hợp tác với người tùy tiện giải tán đoàn làm phim như trò chơi trẻ con giống hắn. Em nhìn xem, quyết sách của Chủ tịch Lâm sẽ là quyết định ngu ngốc nhất từ trước đến nay, hắn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời”, Phạm Lạc cười mỉa, hai mắt híp lại, đáy mắt hiện lên vẻ thích thú.

Nhưng ngay sau đó giọng Khang Gia Hào lại vang lên.

“Mặc dù đoàn làm phim “Chiến Hổ” đã giải tán, nhưng chúng tôi sẽ lập một đoàn làm phim mới theo chỉ thị của Chủ tịch Lâm để quay một dự án phim lấy “Chiến Hổ” làm bản gốc, tên là “Tân Chiến Hổ”, mọi quyền lợi của “Chiến Hổ” đều thuộc về Tập đoàn Dương Hoa nên chúng tôi hoàn toàn có thể lập ra đoàn làm phim cho nó bất cứ lúc nào. Còn việc tuyển người cho đoàn làm phim sẽ được tiến hành theo danh sách trong tay tôi, tiếp theo tôi sẽ điểm danh, gọi đến tên người nào nếu người đó muốn làm việc trong đoàn làm phim mới thì có thể ký lại một bản hợp đồng mới, còn nếu không muốn ở lại cũng có thể tự mình đi khỏi đây, Dương Hoa chúng tôi sẽ không cưỡng cầu”.

Sau khi ông ta dứt lời, mọi người đều ngơ ngác.

Nụ cười của Phạm Lạc cứng đờ, Văn Lệ cũng ngây người.

Giải tán đoàn làm phim rồi lại tuyển chọn lại từ trong những người đã bị giải tán đó?

Sau đó là nghe Khang Gia Hào bắt đầu gọi tên.

Mà người đầu tiên ông ta gọi chính là Tống Kinh, chỉ là… Tống Kinh không còn là đạo diễn chính của bộ phim này nữa mà trở thành phó đạo diễn, còn đạo diễn chính là ai thì vẫn chưa công bố.

Tống Kinh do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý chấp nhận hợp đồng.

Đám người chú Đinh cũng đều chấp nhận hợp đồng.

Hợp đồng này đã hạn chế quyền lợi trong tay họ.

Phó đạo diễn Uông không làm nữa.

Ông ta là người lão làng trong giới điện ảnh, đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu?

“Hợp đồng này là sao? Tại sao lại bảo tôi đi làm một tên chạy vặt? Tôi đã từng này tuổi rồi còn có thể làm chuyện này ư? Có phải các người xem thường tôi quá không?”, phó đạo diễn Uông kích động nói.

“Đây là ý của Chủ tịch Lâm”, Khang Gia Hào nói.

“Tôi muốn gặp Chủ tịch Lâm của các ông. Tôi muốn đích thân nói chuyện với Chủ tịch Lâm”, phó đạo diễn Uông nói.

“Thật xin lỗi, ông Uông, bây giờ công ty Dương Hoa bọn tôi đang trong thời gian làm việc, nếu một người ngoài muốn vào công ty chúng tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến mọi người làm việc, nếu ông cố chấp muốn đến sẽ bị bảo vệ ném ra ngoài nên tôi khuyên ông vẫn nên đợi”, Khang Gia Hào nói.

Vừa nghe nói thế, phó đạo diễn Uông lùi về sau, mặt không còn sắc máu.

Rõ ràng… những lời này đang chế giễu chuyện ông ta ngầm đồng ý, thậm chí cổ vũ đám người Văn Lệ xua đuổi Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm đã nói nếu ông không muốn ký hợp đồng này thì có thể đi, chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho ông”.

Khang Gia Hào lạnh nhạt nói, sau đó tiếp tục đọc tên trong danh sách.

“Đạo diễn…”, chú Đinh gọi.

Phó đạo diễn Uông cắn răng, khàn giọng nói: “Được rồi, xem như ông đây đá phải tấm sắt, ông đây không chịu được cơn giận này”.

Nói rồi ông ta tức giận rời đi.

“Đạo diễn Uông! Đạo diễn Uông!”

“Đạo diễn Uông, ông đừng đi”.

Rất nhiều người đều níu giữ ông ta nhưng không có tác dụng.

Còn Khang Gia Hào vẫn tiếp tục đọc tên trong danh sách.

Đa số đều muốn ở lại, chỉ có số ít cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường nên rời đi theo đạo diễn Uông.

Nhưng đến khi đọc xong danh sách, Phạm Lạc và Văn Lệ mới nhận ra danh sách trong tay Khang Gia Hào… hình như không có hai người họ.

“Chuyện gì thế này?”

Văn Lệ vẫn chưa phản ứng lại.

Phạm Lạc bỗng nghĩ đến điều gì, sắc mặt thay đổi, vẻ bình tĩnh và tự tin trước đó bỗng không còn nữa, thay vào đó là sự sợ hãi và hoảng hốt…

“Thôi xong! Lẽ nào… Chủ tịch Lâm muốn đối phó với chúng ta bằng cách này?”
Chương 804: Dư luận bùng nổ

Hợp đồng của đoàn làm phim là do Khang Gia Hào và Kỷ Văn đích thân soạn, về cơ bản bản hợp đồng này không để lộ bất kỳ sơ hở nào nhưng thật ra lại có một ưu thế với Lâm Chính.

Đó là khoản thứ hai điều thứ năm trong bản hợp động, bên A có quyền giải tán đoàn làm phim bất cứ lúc nào và bất kể ở đâu mà không cần bên B đồng ý.

Lúc đầu mọi người đều phớt lờ điều khoản này.

Vì không ai dám tin Lâm Chính sẽ làm thế.

Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường.

Về cơ bản nếu làm thế đồng nghĩa với việc từ bỏ cả dự án, hơn nữa tiền lúc đầu đầu tư vào đoàn làm phim cũng sẽ đi tong.

Thế nên lúc ký hợp đồng, rất nhiều người đều nghĩ điều khoản này không nên được ghi vào trong hợp đồng lãng phí giấy.

Quá vô lý.

Nhưng không ai ngờ được.

Chủ tịch Lâm…

Lại làm như thế thật!

Bây giờ đoàn làm phim bị giải tán, hợp đồng mà mọi người ký với đoàn làm phim cũng vô tác dụng, tất nhiên Phạm Lạc và Văn Lệ cũng không ngoại lệ.

Sở dĩ Phạm Lạc không sợ Chủ tịch Lâm là vì ỷ vào có bản hợp đồng.

Anh ta nghĩ dù bị Chủ tịch Lâm đuổi thì bản thân ít nhiều gì cũng có thể lấy được một số tiền vi phạm hợp đồng kha khá, như thế mình cũng không tổn thất gì, ngược lại còn kiếm được không ít tiền.

Nhưng bây giờ… anh ta lại chẳng có gì…

“Khốn nạn!”, Phạm Lạc ngồi phịch lên chiếc Ferrari của mình, tức giận đấm vào trên vô lăng.

Văn Lệ ở bên cạnh giật mình, vội an ủi: “Anh Lạc, đừng tức giận nữa, nếu Chủ tịch Lâm đã muốn đuổi chúng ta đi thì chúng ta không quay nữa là được, anh là nghệ sĩ có lượng fan đông đảo hiện nay, anh còn lo không nhận được kịch bản sao?”

“Anh không lo… mẹ kiếp, theo lý thì một nghệ sĩ có danh tiếng như anh nên là nhân vật chính của bộ phim này, anh có thể nhận vai nam hai cho họ đã là nể mặt Chủ tịch Lâm đó lắm rồi, hắn thì hay lắm lại dám chỉnh đốn anh bằng cách này. Em có nghĩ sau ngày mai đầu đề tin tức của các trang truyền thông trong cả nước sẽ xuất hiện tin tức lớn không?”

“Tin gì?”

“Nghệ sĩ đang hot Phạm Lạc bị đoàn làm phim “Chiến Hổ” đuổi”.

“Ồ…”

“Một khi tin này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có người đến hỏi nguyên nhân sự việc, nếu bên Dương Hoa châm dầu vào lửa, hắt nước bẩn vào anh thì anh nên làm thế nào? Hơn nữa nhỡ họ nói chuyện này ra ngoài, vậy thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của anh sao? Tương lai của anh e là bị cái tên họ Lâm kia làm cho tan nát”, Phạm Lạc sầm mặt nói.

Văn Lệ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ.

Một lúc sau, cô ta như nghĩ đến điều gì nói: “Anh Lạc, nếu đã thế hay là chúng ta ra tay trước”.

“Ý em là sao?”, Phạm Lạc nghiêng đầu nhíu mày.

“Dùng chuyện anh đụng xe đấy, chẳng phải người mặc đồng phục trước đó là bạn anh sao? Nếu tai nạn này là do anh ta giám định thì chi bằng bảo anh ta nói rõ nguyên nhân cố sự của tai nạn này với truyền thông, sau đó anh nói với bên truyền thông là bởi vì xe bị Chủ tịch Lâm tông phải, Chủ tịch Lâm quay ngược lại yêu cầu anh bồi thường. Anh tức giận nên không đồng ý, Chủ tịch Lâm bèn làm thế để trả thù. Như thế anh không chỉ tạo ra đề tài thảo luận, có thể lên hot search mà còn có thể đắp nặn hình tượng chính trực, hút một lượng lớn fan”.

Cô ta vừa dứt lời, Phạm Lạc sửng sốt, lập tức trở nên kích động, cả người sắp ngồi không yên.

“Hay, hay lắm! Cục cưng, cách này của em hay lắm”, Phạm Lạc ôm chầm lấy Văn Lệ, hôn lên mặt cô ta.

Văn Lệ đỏ mặt, quở trách đánh vào ngực hắn.

“Đáng ghét!”

“Ha ha, cục cưng, ý kiến này của em không chê vào đâu được, anh liên hệ với người bạn đó của anh nói chuyện này với cậu ta ngay. Hừ, nếu tên họ Lâm đó đã không muốn anh sống tốt thì anh cũng muốn hủy hoại danh tiếng của hắn, để cho mọi người đều thấy bộ mặt của Tập đoàn Dương Hoa”.

Phạm Lạc tức giận nói, sau đó lái chiếc Ferrari lái khỏi đoàn làm phim.

Mặc dù xảy ra chuyện này, việc quay phim phải kéo dài nhưng cũng không kéo dài được mấy ngày, Tống Kinh chỉ cần bổ sung đầy đủ những nhân viên công tác từ chức theo ý của Lâm Chính thì có thể tiếp tục quay phim.

Vốn dĩ Lâm Chính không muốn chỉnh đốn mấy người này nhưng chuyến này qua đây quả thật anh đã phát hiện ra quá nhiều vấn đề.

Cả đoàn làm phim có cực kỳ nhiều tai hại và lỗ hổng.

Mặc dù những tai hại này là căn bệnh thường niên của ngành điện ảnh giới giải trí, nhưng anh không muốn người khác đưa căn bệnh này vào trong đoàn làm phim của mình.

Trong văn phòng.

“Đã xử lý xong rồi chứ?”

Lâm Chính nhìn Mã Hải đi vào hỏi.

“Đã xong hết rồi”.

“Vậy thì tốt”.

“Chủ tịch Lâm, Phạm Lạc này… cậu định giải quyết thế nào?”, Mã Hải thận trọng hỏi.

“Đuổi hắn ra khỏi đoàn làm phim là được, tôi cũng không có hứng thú nhiều với vai diễn này, chỉ cần hắn không ảnh hưởng gì đến việc quay phim là được”, Lâm Chính nói.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”.

Mã Hải gật đầu.

Sự giải tán và lập ra đoàn kịch mới của “Chiến Hổ” chỉ xảy ra và kết thúc không đến mười phút, thế nhưng tin tức này lại truyền đi khắp cả các trang mạng, cả nước trong vòng một phút.

Một lúc sau, rất nhiều fans hâm mộ đã thảo luận sôi nổi, nhiều người hóng hớt đã rất ngạc nhiên.

Ai cũng nhìn ra được đoàn làm phim “Chiến Hổ” lại lập ra đoàn làm phim mới chỉ là vì Phạm Lạc và Văn Lệ bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim, không phải Dương Hoa không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng, Tập đoàn Dương Hoa là công ty thế nào chứ? Đó là công ty hàng đầu trong ngành y dược trong nước, nếu anh không đền thì không phải vấn đề tài chính mà là vấn đề của người khác.

Thế là vô số người bắt đầu đoán xem rốt cuộc Phạm Lạc đã làm gì mà Dương Hoa phải giải tán rồi lập lại đoàn làm phim mới.

Giới giải trí bắt đầu bùng nổ.

Ngày nào các trang mạng xã hội cũng có đủ loại tin tức thật giả được truyền ra ngoài.

Mà trong đó có một tin tức thật, đó là người trong đoàn kịch “Chiến Hổ” tự nói ra chuyện Phạm Lạc xua đuổi Chủ tịch Lâm.

Tin tức này có độ đáng tin khá cao, thậm chí bài viết đó còn đăng mấy bức hình trong trường quay.

Ngay lập tức có người bắt đầu nói Phạm Lạc mắc bệnh ngôi sao, không biết trời cao đất dày, ngay cả kim chủ cũng không xem ra gì, quá ngông nghênh ngạo mạn.

Nhưng Phạm Lạc không lo sợ, đợi dư luận bàn tán đến mức không thể “dọn dẹp” được mới đăng một đoạn ghi hình lên mạng…

Đoạn video này chính là những hình ảnh được camera trên người một người đàn ông mặc đồng phục quay lại được sau khi Lâm Chính xảy ra chuyện với Phạm Lạc…

Cùng lúc đó một lá thư của luật sư được gửi đến Tập đoàn Dương Hoa.
Chương 805: Người thầy điện ảnh

Lâm Chính cầm thư luật sư, yên tĩnh ngồi trong văn phòng xem.

Mã Hải đứng ở bên cạnh.

Trừ bọn họ ra, Tống Kinh cũng đã đến.

Ông ta ngồi trên ghế sofa, im lặng hút thuốc, không nói tiếng nào.

Đoạn video của Phạm Lạc đã làm xôn xao dư luận.

Đa số người cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình, không dám tùy tiện đứng về phe người nào…

“Người phân xử sự cố này có lẽ là có quan hệ gì đó với Phạm Lạc”, Lâm Chính đặt thư luật sư xuống, bình tĩnh nói.

“Nghe nói Kỷ Văn đã điều tra ra người đó là đồng hương của Phạm Lạc, hơn nữa khi Phạm Lạc chuẩn bị vu khống Chủ tịch Lâm đã lén cắt xén toàn bộ hình ảnh camera giám sát, đồng thời tiêu hủy camera hành trình của mình. Mặc dù camera hành trình của Chủ tịch Lâm vẫn còn, nhưng phần bị đụng là phía bên sườn, camera hành trình của cậu không quay được hình ảnh chiếc xe của Phạm Lạc. Nếu cậu muốn tự chứng minh thì không dễ”, Mã Hải hạ giọng nói.

“Xem ra Phạm Lạc muốn chụp mũ tôi là kẻ gây tội trong chuyện này, còn anh ta thì ngụy trang thành người bị hại, đưa đơn kiện tôi, sau đó lấy sự thương hại của quần chúng, thu hút thêm một loạt fans, chứng minh sự trong sạch? Tính toán của anh ta đúng là không tệ”, Lâm Chính đặt thư luật sư trên tay xuống, khẽ gật đầu đáp.

“Mặc dù chuyện này rất khó giải quyết, nhưng tôi nghĩ Khang Gia Hào và Kỷ Văn có thể giải quyết ổn thỏa. Chủ tịch Lâm, hãy để bọn họ xử lý đi”, Mã Hải mỉm cười nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

Thật ra anh không rảnh rỗi để lãng phí thời gian với kẻ vô danh tiểu tốt như Phạm Lạc.

Ngày khai mạc đại hội càng lúc càng gần, anh phải mau chóng chuẩn bị thật tốt.

Khi hai người bàn bạc xong, Tống Kinh đang hút thuốc ở bên kia đột nhiên dập điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng dậy, khẽ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi có chuyện muốn nói với cậu”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính nhìn ông ta, khá bất ngờ.

"Chủ tịch Lâm, tôi e là bộ phim này… không quay tiếp được nữa”, Tống Kinh âm thầm nghiến răng, khẽ giọng nói.

“Vì tôi đã điều ông xuống vị trí phó đạo diễn, để Mã Hải làm đạo diễn chính trên danh nghĩa?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Đương nhiên”, Tống Kinh không hề do dự thừa nhận, hai mắt lộ ra vẻ bất cam, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, vì bộ phim này, tôi đã tốn biết bao tâm huyết, chuẩn bị nhiều thế nào, thức trắng bao nhiêu đêm? Kết quả lần này vì chuyện của Phạm Lạc, cậu lại làm vậy với tôi! Tôi không nhằm vào Mã tổng, nhưng dù sao Mã tổng cũng là người ngoài nghề! Chủ tịch Lâm, cậu có biết làm vậy khiến tôi rất thất vọng hay không?”, cảm xúc của Tống Kinh vô cùng kích động.

“Là vì nguyên nhân này sao?”, Lâm Chính không tức giận, mà yên lặng nhìn ông ta.

“Nếu không thì sao? Người làm sai là Phạm Lạc, liên quan gì đến tôi? Vì sao tôi phải liên lụy theo cậu ta? Còn phó đạo diễn Uông, ông ấy chỉ là không quen biết cậu, không giúp cậu mà thôi, cậu lại buộc ông ấy phải rời đi? Cậu có biết phó đạo diễn Uông có lai lịch sâu dày ở giới giải trí, là nhân vật quan trọng của giới điện ảnh hay không? Có ông ấy, tất cả vấn đề ở thời gian đầu bộ phim này mới được bảo đảm. Bây giờ cậu ép ông ấy đi, việc tuyên truyền trong thời gian đầu của chúng tôi có vấn đề thì làm sao giải quyết? Cậu đã làm bộ phim của chúng tôi kẹt cứng rồi, tôi còn quay thế nào được?”, Tống Kinh kích động nói.

Ông ta vẫn chưa từ bỏ.

Hiển nhiên ông ta không hiểu nổi suy tính của Lâm Chính.

Nhưng theo ông ta thấy, Lâm Chính chỉ là người ngoài nghề.

Một người ngoài nghề có chút tiền mà thôi.

“Nếu ông không muốn làm thì tôi tìm người khác thay thế ông”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta, nói.

“Tôi biết cậu sẽ nói như vậy. Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ không lưu luyến đoàn làm phim này. Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục, cậu tìm người khác giỏi hơn đi!”, Tống Kinh nói, giọng trầm thấp.

Nói xong thì rời đi.

Lần này ông ta đã quyết tâm đi thật!

Đúng lúc đó, Lâm Chính lại khẽ quát: “Đứng lại!”.

“Chủ tịch Lâm, còn chuyện gì sao?”.

“Ông muốn đi, tôi không ngăn cản, nhưng nếu ông chỉ xem tôi như một nhà đầu tư thích làm ra vẻ thì tôi không vui đâu”.

“Thế nào? Lẽ nào Chủ tịch Lâm còn định đánh tôi hay sao?”, Tống Kinh lạnh lùng hừ, cực kỳ tức giận.

“Yên tâm, tôi không thô lỗ đến vậy. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, ông có thật sự muốn quay tốt bộ phim này không?”, Lâm Chính hỏi.

“Đương nhiên!”, Tống Kinh đột nhiên quay đầu lại, tức giận nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, cậu có thể sỉ nhục tôi, nhưng cậu không thể sỉ nhục nhân cách và trái tim chân thành đối với điện ảnh của tôi! Cậu… thật sự quá khinh người!”.

“Vậy tôi hỏi ông, vì sao ông dung túng cho nhân viên đoàn làm phim nhận hối lộ, để người ngoài dùng tiền đổi lấy vai diễn? Vì sao ông dung túng cho đoàn làm phim cấu kết với người ở nơi lấy cảnh quay, rao bán giá cao lấy lời cho đoàn phim? Bộ phim này còn chưa bắt đầu quay, ông đã tiêu tốn gần ba trăm triệu? Hơn nữa, tôi xem phương án kế hoạch của ông, hình như trong một tỷ tệ mà Dương Hoa chúng tôi đầu tư cho ông, ông chỉ chuẩn bị dùng hai trăm triệu để quay phim điện ảnh, tám trăm triệu kia thì sao? Ông chuẩn bị dùng ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

Tống Kinh sợ hãi, sau đó nhỏ giọng nói: “Tám trăm triệu đó đương nhiên là dùng để trả tiền thù lao cho diễn viên. Mặc dù nhân vật chính chọn dùng người mới, nhưng nhân vật phụ toàn là hạng nhất trong nước, mức phí của bọn họ toàn có giá trên trời, chẳng lẽ số tiền đó còn bớt được sao?”.

“Nói thế là không phải ông muốn quay tốt một bộ phim điện ảnh, ông chỉ muốn quay một bộ phim điện ảnh có doanh thu phòng vé cao mà thôi. Tống Kinh, ngay cả ước nguyện ban đầu ông cũng quên rồi, giao bộ phim điện ảnh này cho ông, ông cũng sẽ chỉ quay một bộ phim rác cho tôi!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chủ tịch Lâm, cậu vốn không hiểu về giới điện ảnh! Cậu vốn không hiểu cái giới này khó dò thế nào, phức tạp thế nào!”, Tống Kinh gào lên.

“Vậy nên ông không thể thoát ra khỏi giới điện ảnh đó, dùng ý nguyện ban đầu của ông quay bộ phim điện ảnh này?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Tống Kinh kinh ngạc.

Một lát sau, ông ta mới cất giọng khàn đặc: “Không có doanh thu, tất cả đều chỉ là lời nói viển vông”.

“Vậy ông còn có tư cách là một người làm điện ảnh hay không?”, Lâm Chính lại hỏi.

Tống Kinh ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ nhìn anh.

“Cậu… có ý gì?”.

“Sở dĩ tôi giải tán đoàn làm phim, sau đó lập lại một đoàn mới là muốn loại bỏ vết nhơ trong đoàn làm phim. Tống Kinh, tôi không để tâm, thật sự không để tâm, đừng nói là đầu tư một tỷ tệ, dù là hai tỷ, ba tỷ, tôi cũng có thể cho ông. Nhưng ông phải trả lại cho tôi một bộ phim điện ảnh mà ông quay hoàn toàn bằng tấm lòng của mình, không phải dựa vào những ngôi sao đang nổi có nhiều fans hâm mộ, không phải dựa vào danh tiếng của những người lão làng trong giới điện ảnh, mà là dựa vào thực lực của chính ông! Đáng tiếc, mấy bộ phim thất bại của ông trước kia đã đánh nát lòng tin của ông. Tôi vốn nghĩ ông sẽ lấy lại được lòng tin, nhưng không, ông lại phó mặc cho dòng nước, trở nên không khác gì những người đó. Tôi muốn dùng việc thành lập lại một đoàn làm phim mới để nhắc nhở ông, thế mà không ngờ… ông cũng chỉ tầm thường như những người khác…”.

“Tầm thường? Hừ, họ Lâm kia, tôi đã nói cậu chỉ là một người ngoài nghề, cậu không hiểu gì cả! Quay theo cậu nói, e rằng doanh thu phòng vé sẽ không vượt quá một trăm triệu, cậu tin không?”.

“Vậy chúng ta đánh cược đi!”, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Cược cái gì?”.

“Ông quay theo lời tôi nói, nếu doanh thu không được hơn một trăm triệu, tôi sẽ đầu tư thêm ba tỷ tệ để ông quay một bộ điện ảnh theo ý ông, tuyệt đối không can thiệp vào nữa, thế nào?”.

“Được!”, hai mắt Tống Kinh phát sáng, lập tức đồng ý.

“Nhưng nếu doanh thu hơn một tỷ tệ thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Vậy tôi sẽ quỳ dưới chân cậu, bái cậu làm thầy ngay tại buổi họp báo. Từ đó về sau, cậu sẽ là người thầy điện ảnh của Tống Kinh tôi!”, Tống Kinh vỗ ngực nói.

“Được!”, Lâm Chính nheo mắt lại, gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK