Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1806: Cốc chủ chết rồi?

Rầm!

Một tiếng động nữa vang lên.

Lâm Chính bay ngược ra sau, ngã mạnh xuống đất.

Người ở hiện trường kinh ngạc kêu lên.

Lâm Chính bò dậy, lúc này trong cơ thể anh sôi trào, vô cùng đau đớn.

Nhưng từ ngoài nhìn vào lại không có vết tích nào, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.

Nhiều người nhìn vào cảm thấy có lẽ Lâm Chính không bị thương.

Lâm Chính và cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã giao đấu với nhau hơn mười phút.

Dù Lâm Chính tấn công thế nào cũng không thể làm bị thương đến cốc chủ Hồng Nhan Cốc, ngược lại Lâm Chính không đỡ được bất cứ đòn tấn công nào của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn!

Đây còn là đơn phương chịu đòn.

Lâm Chính nghiêm ánh mắt.

Anh rất muốn nôn ra máu, để mọi người biết thật ra mình đã bị nội thương nghiêm trọng, có cớ để dừng chiến đấu.

Nhưng dù trong cơ thể có đau thế nào, anh cũng không nôn ra được máu.

Lâm Chính biết đây là do xảo kình của cốc chủ Hồng Nhan Cốc gây ra.

“Được rồi! Không cần đánh nữa! Tôi tuyên bố người thắng là cô Tiêu Bất Hồng!”.

Đúng lúc đó, Trịnh Nam Thiên không nhìn thêm được nữa, lập tức đứng dậy hô lên.

Lâm Chính không phản đối.

Trịnh Nam Thiên lên tiếng xem như đã cứu anh một mạng.

“Trịnh tướng quân đã lên tiếng đương nhiên chúng tôi phải nể mặt ông rồi. Thần y Lâm, lần sau chúng ta tiếp tục. Bây giờ tôi mệt rồi, cậu đã sắp xếp nơi ở cho tôi chưa?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không tiếp tục chiến đấu nữa mà là thu chiêu, thản nhiên cười hỏi.

“Đương nhiên, thời gian này cô và những người bạn Hồng Nhan Cốc sẽ ở lại khách sạn Hoành Dạ, tôi đã đặt trước phòng cho các cô. Cô Tiêu, thực lực của cô rất đáng sợ, tôi không phải đối thủ của cô, xin chịu thua! Cô đến Giang Thành chắc là đã mệt, cô hãy đi nghỉ đi”, Lâm Chính thở dốc, nói.

“Ừ”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gật đầu, nheo mắt nhìn Lâm Chính, quay lưng dẫn người rời khỏi sân vận động.

Trong sự huyên náo và sôi sục của mọi người, trận đấu này chính thức kết thúc.

Lâm Chính vội vã rời khỏi hiện trường, chạy đến phòng nghỉ của sân vận động.

Đám người Trịnh Nam Thiên, Từ Thiên phát hiện ra điều bất thường, lập tức đi theo.

Nào ngờ vừa vào phòng nghỉ, Lâm Chính đã lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Chủ tịch Lâm!”.

Từ Thiên vội đỡ Lâm Chính.

“Nhóc, cậu không sao chứ?”, Trịnh Nam Thiên cũng sốt ruột gọi.

Lâm Chính không trả lời, vội vàng ngồi khoanh chân, châm cứu lên người mình.

Một lúc lâu sau, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng nhợt, ngực phập phồng, sau đó…

“Phụt!”.

Một ngụm máu đen phun ra từ trong miệng Lâm Chính.

“Hả?”.

Mọi người nhìn mà biến sắc.

“Chuyện… Chuyện này là sao?”, Trịnh Nam Thiên cũng sốt sắng: “Tôi thấy cậu không bị thương gì mà? Hơn nữa, lúc trước cốc chủ Hồng Nhan Cốc ra tay cũng không quá nặng, chỉ là quyền cước bình thường… sao cậu… lại bị thương nặng vậy?”.

“Đó là xảo kình, vả lại còn không phải xảo kình bình thường… người ngoài không nhìn ra được, thực ra vừa rồi giao đấu, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đánh mười luồng khí tức vào cơ thể tôi. Số khí tức đó hoành hành trong cơ thể, hủy hoại lục phủ ngũ tạng của tôi. Chúng sẽ không giết tôi ngay lập tức, mà là xé nát cơ thể tôi ra sau hai tiếng. Vừa rồi tôi đã miễn cưỡng ép một tia khí tức ra”, Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, khản giọng.

“Cái gì?”.

“Có chuyện như vậy nữa sao… Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thật là đáng sợ”.

Trịnh Nam Thiên chinh chiến cả đời, cao thủ tuyệt đỉnh thế nào ông ta cũng từng gặp, nhưng chưa bao giờ ngờ tới thủ đoạn này…

“Bất kể thế nào, sự việc coi như đã được ổn định! Chúng ta chỉ cần dõi theo cốc chủ Hồng Nhan Cốc, không để bà ta rời khỏi ống kính livestream, bà ta sẽ không dám làm bừa. Có công chúng dõi theo bà ta, bà ta không hành động, tôi sẽ có thời gian xử lý vết thương trên người. Mọi người hãy đi trước, tôi ở đây trị thương, đợi vết thương ổn định tôi sẽ dọn vào khách sạn Hoành Dạ, đích thân giám sát cốc chủ Hồng Nhan Cốc”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Thần y Lâm, cậu làm vậy… quá liều mạng…”.

“Cậu không phải đối thủ của bà ta, nếu xảy ra chuyện gì thì chẳng phải…”.

Mọi người đồng loạt phản đối.

Nhưng lời khuyên của bọn họ không có bất cứ hiệu quả gì.

“Trước mặt kẻ địch mạnh, sao tôi có thể ở ngoài cuộc? Tôi không đứng ra, cả Giang Thành này ai có thể đối phó với bà ta?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Bọn họ im lặng.

“Tóm lại… chỉ cần đợi ba ngày là được, ba ngày sau mọi thứ đều sẽ kết thúc”.

Lâm Chính thở ra một hơi, tiếp tục dùng châm ép khí.

Rầm!

Đúng lúc này, một tiếng nổ từ nơi cực kỳ xa truyền tới, lọt vào tai mọi người.

Tất cả mọi người đều giật mình.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Trịnh Nam Thiên nhíu mày hỏi.

“Tôi sẽ cử người đi xem sao”, Từ Thiên chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Trịnh Nam Thiên nhìn ra cửa lớn, sau đó quay người nhìn Lâm Chính: “Nhóc, cậu đừng quá lo lắng, tôi sẽ xin cấp trên bảo vệ cậu. Đơn xin tôi đã gửi lên trên, chỉ cần bên trên đồng ý, chính quyền sẽ bảo vệ các cậu trên toàn phương diện, lúc đó ai dám động vào các cậu sẽ phải chết!”.

“Cảm ơn!”.

Lâm Chính gật đầu, nhưng không dám gửi gắm hi vọng vào Trịnh Nam Thiên.

Anh biết Trịnh Nam Thiên cũng khó xử. Bởi vì tuy rằng Lâm Chính có quan hệ với Trịnh Nam Thiên, nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng có mối quan hệ không tầm thường, sự bảo vệ này muốn xin cũng không dễ dàng.

Lúc này, ngoài cửa trở nên hỗn loạn.

Sau đó, Từ Thiên chạy vào.

“Chủ tịch Lâm, không hay rồi!”, Từ Thiên biến sắc, run giọng nói: “Tầng cao nhất của khách sạn Hoành Dạ xảy ra vụ nổ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc… bị nổ chết rồi!”.

“Cái gì?”.

Ai cũng kinh ngạc.
Chương 1807: Không hề kiêng dè

Người trong phòng nghỉ đều ngơ ngác.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc chết rồi?

Sao có thể như vậy?

Đó là tồn tại đỉnh cao mà Lâm Chính cũng không thể đối phó, sao bỗng dưng lại chết?

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Từ Thiên, cậu nói cho rõ!”, Trịnh Nam Thiên sa sầm mặt, nghiêm túc nói.

“Lúc nãy người ở khách sạn nói tầng cao nhất của khách sạn bị nổ, uy lực rất lớn, ảnh hưởng đến vài căn phòng, trong đó có phòng của cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị nổ chết tại chỗ, thi thể đã được người ta vận chuyển xuống dưới”, Từ Thiên tái mặt, nói chuyện cũng không được lưu loát lắm.

Mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên.

“Vô duyên vô cớ sao lại nổ?”.

Lâm Chính cũng mở to mắt, khó mà chấp nhận được sự thật này.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh hiểu ra gì đó, sắc mặt bỗng trắng bệch.

“Giả chết!”.

“Cái gì?”.

Bọn họ ngạc nhiên nhìn anh.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang giả chết! Bà ta sai người lên kế hoạch vụ nổ, cho mọi người biết bà ta đã bị nổ chết, sau đó bà ta có thể rời khỏi ống kính livestream một cách đường đường chính chính, tránh ánh nhìn của công chúng, đồng thời quang minh chính đại giết tôi! Bởi vì trong nhận thức của mọi người, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã bị nổ chết, nếu tôi bị giết thì không ai nghi ngờ đến bà ta, ít nhất… công chúng sẽ không nghi ngờ một người chết!”.

“Giả chết?”.

Tim mọi người đều đập mạnh, bỗng nhiên cũng nhận ra ý đồ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Lâm Chính đẩy bà ta ra trước mặt công chúng, bà ta lại lợi dụng cái chết giả để thoát khỏi sự chú ý của công chúng.

Không thể không nói chiêu này rất ghê gớm!

“Chạy mau!”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên quát lớn.

Tất cả mọi người kinh hãi, không biết là ý gì.

Lâm Chính đột nhiên rút châm bạc trong túi châm ra, cố hết sức đâm lên cơ thể mình, đồng thời hét lên: “Tất cả mọi người lập tức rời khỏi đây! Mau lên!”.

Mọi người không hiểu ra sao.

Trịnh Nam Thiên lại không do dự, hét lớn: “Nghe theo lời cậu ấy, chạy mau!”.

Bọn họ lập tức tông cửa chạy ra ngoài.

Khi bọn họ vừa rời khỏi phòng nghỉ chưa được mười mét…

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa nổ ra.

Mọi người chạy ra ngoài, đột nhiên bị một luồng lực xung kích hất ngã ra đất, ai nấy đều bể đầu chảy máu.

Đợi đến khi ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện phòng nghỉ lúc nãy đã phát nổ.

Cả phòng nghỉ nổ tung, phòng ốc bên cạnh đều bị ảnh hưởng. Vách tường nứt ra, bụi bặm lan tràn, dường như nơi đây vừa bị một quả bom đánh trúng.

“Chuyện gì vậy?”.

Từ Thiên ngơ ngẩn nhìn lại, sắc mặt trắng bệch.

Nếu vừa rồi bọn họ còn ở trong phòng nghỉ, e rằng bây giờ đã bị nổ tan xương nát thịt.

“Đừng lên tiếng, chạy mau!”.

Trịnh Nam Thiên hét lên: “Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết tới đây rồi!”.

Mọi người nghe vậy, sau lưng bỗng chốc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ai nấy sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc tới rồi!

Lúc này xem như bọn họ cũng đã hiểu ra mọi chuyện.

Lâm Chính nói bọn họ chạy mau là vì anh biết, một khi cốc chủ Hồng Nhan Cốc giả chết thành công thì chuyện đầu tiên sẽ là đến giết anh!

Lúc này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã có thể ngang tàng!

Bà ta chỉ cần che mặt, dù có lật tung Giang Thành này lên cũng không có ai truy cứu!

Bây giờ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã không còn gì phải kiêng dè.

Bà ta muốn giết ai thì giết!

Muốn diệt ai thì diệt!

Không ai quy những tội ác này lên một người đã chết.

Quả nhiên, khi bụi bặm tan đi, một cô gái mặc áo đỏ, che mặt đứng trong khói bụi.

Đôi mắt lạnh lùng gian xảo tràn ngập sát ý và sự hung dữ.

Lâm Chính bò dậy từ dưới đất, khẽ thở dốc, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

“Chạy mau!”.

Thấy mọi người vẫn còn đứng thẫn thờ nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, Trịnh Nam Thiên lại quát lên.

“Ồ?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn về phía họ, nhếch khóe miệng, đột nhiên nhấc tay.

Vù!

Một luồng sức mạnh đáng sợ có thể chẻ đôi đất trời dâng lên từ lòng bàn tay bà ta, ập về phía đám người Trịnh Nam Thiên.

Lâm Chính lập tức xông tới, hai tay chắn ngang, miễng cưỡng đỡ chiêu đó.

Cơ thể anh lùi về sau nửa mét, nhưng người không hề hấn gì.

“Cơ thể võ thần?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sửng sốt.

“Mau rời khỏi đây!”, Lâm Chính quay đầu lại quát.

Bọn họ không dám do dự, lập tức chạy ra khỏi sân vận động.

“Thú vị, không ngờ một thời gian không gặp, cậu lại nắm giữ được cả cơ thể võ thần! Chẳng trách cậu dám thả cho tôi vào Giang Thành, hóa ra là vậy!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười nói: “Nhưng chỉ dựa vào nó thì chưa thể đối kháng với tôi được! Tuy cơ thể võ thần mạnh mẽ, nhưng cũng không phải công pháp không thể phá bỏ! Tôi muốn giết cậu chẳng phải chuyện gì khó!”.

Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ cao tay lên trời, cánh tay thon gầy giống như rắn chuyển động.

Sau đó một luồng lực phá hoại sinh ra xung quanh Lâm Chính.

Vẻ mặt Lâm Chính khó coi, cảm giác có điều gì đó không ổn, lập tức rút lui về sau.

Nhưng anh vừa mới chuyển động…

Ầm! Ầm!

Chuỗi tiếng nổ vô cùng đáng sợ lập tức nổ ra xung quanh người anh!

Chiêu thức thật quỷ dị!

Người bình thường nhìn vào, thủ đoạn của cốc chủ Hồng Nhan Cốc quả thật huyền ảo như thần tiên.

Thế nhưng những tiếng nổ đó cũng rất kỳ lạ.

Chúng không tấn công xé nát thân xác của Lâm Chính, mà là vô cùng dịu dàng, lan tỏa những gợn sóng, đánh lên người Lâm Chính.

Đợi tiếng nổ kết thúc, Lâm Chính không cảm thấy đau đớn gì, cứ như mình chỉ ở trong một cơn gió lốc cỡ nhỏ.

Gió lốc kết thúc, người vẫn bình an!

Nhưng Lâm Chính không tin chiêu này chỉ đơn giản như vậy.

Nhất định có điều mờ ám!

Anh vội vàng cúi đầu, kiểm tra gì đó.

Chẳng mấy chốc, cuối cùng Lâm Chính đã phát hiện ra điều khác thường.

Anh phát hiện bên ngoài lớp da của mình xuất hiện một mảng khí thể mỏng như lụa.

Đám khí thể đó giống như một lớp áo phủ từ trên xuống dưới anh.

Khi anh vận khí, khí ý sản sinh ra bị luồng khí thể đó chặn lại!

Nói cách khác, luồng khí thể này đã hoàn toàn phong tỏa nội kình của anh!

Bây giờ Lâm Chính ngoại trừ sử dụng sức mạnh thô thì không thể sử dụng thủ đoạn nào khác. Dù là dùng châm cũng chỉ có thể dùng tay, không thể dùng khí điều khiển!

“Sao lại như vậy?”.

Vẻ mặt Lâm Chính rất xấu.

“Thần y Lâm, thủ đoạn này không tệ chứ?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười nói, sau đó lại nhảy vọt lên cao mười mét, đáp xuống chỗ Lâm Chính.

Lâm Chính định lùi lại, không dám giao đấu trực diện với cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng bà ta hoàn toàn không cho anh cơ hội.

Người còn chưa đáp xuống, một luồng áp lực vô cùng khủng khiếp đã giáng xuống chỗ Lâm Chính.

Ầm!

Hai chân Lâm Chính lập tức lún sâu xuống đất.

“Thái Sơn Trấn!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quát lớn.

Ầm!

Cơ thể Lâm Chính lại cong xuống một phần.

Mặt đất dưới chân cũng lún xuống theo.

Cả sân bóng chia năm xẻ bảy, khe nứt rộng hơn nửa mét hiện ra.

Có người phát hiện ra trận đấu kịch liệt ở bên này, lập tức gọi cảnh sát và bảo vệ.

“Là thần y Lâm!”.

“Người đó là ai? Cô ta định làm gì thần y Lâm?”.

“Mau dừng tay!”.

Một nhóm nhân viên an ninh quát lớn.

Lâm Chính kinh hãi, hét lên: “Đừng qua đây! Mau tránh đi!”.

Nhưng… không còn kịp nữa!

“Sâu kiến!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc liên tục cười khẩy, nâng cánh tay còn lại lên, đánh về phía đám người đó.

Rắc! Rắc! Rắc…

Cơ thể của các nhân viên an ninh bị đánh tan nát, trở thành đống thịt vụn, chết ngay tại chỗ…

Hai mắt Lâm Chính trừng to.

“Thần y Lâm, ai cũng nói y thuật cậu cao siêu, lát nữa tôi sẽ đánh người của cậu thành mảnh vụn, không biết cậu có thể cứu sống bọn họ hay không!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc híp mắt, cười một cách dữ tợn lạnh lùng.

Hai mắt Lâm Chính bỗng chốc đỏ ngầu.
Chương 1808: Nghiền nát

Lời nói của cốc chủ Hồng Nhan Cốc khiến Lâm Chính oán hận ngút trời.

Lúc này, anh chỉ muốn dùng hết sức bình sinh đấu với bà ta, cho dù có chết, cũng phải khiến bà ta thoi thóp.

Nhưng anh biết, mình càng phẫn nộ sẽ càng trúng kế của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Liều mạng thì chỉ có chết!

Tuy Lâm Chính có thiên phú dị bẩm, bắt đầu nghiên cứu y thuật từ lúc mấy tuổi, nhưng tu luyện đến nay mới được 20 năm. Chỉ 20 năm thì làm sao đấu lại được sự cố gắng gần trăm năm của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chứ?

Kỳ ngộ? Cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề kém cạnh anh.

Quái pháp? Lâm Chính cũng không có bất cứ ưu thế gì.

Thậm chí, cốc chủ Hồng Nhan Cốc vì tu luyện còn không từ thủ đoạn, dùng cả thịt người. Tuy ngày nào Lâm Chính cũng dùng các loại kỳ hoa dị thảo để tắm, nhưng vẫn không thể đấu với bà ta được.

Trong tình huống này chỉ có thể dùng mưu.

Lâm Chính cũng biết, không thể tiếp tục đánh nhau nữa, như vậy thì anh chết là cái chắc.

Vẫn phải cầm chân!

Giờ phút này, làm sao có thể cầm chân được cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang tàn sát tùy ý, không chút kiêng dè đây?

“Cút hết cho tôi! Đừng có lại đây!”.

Lâm Chính gầm lên với các nhân viên công tác của sân bóng đã bị dọa cho đờ đẫn cả người ở xa xa.

Mọi người nào dám lại gần? Liền quay đầu bỏ chạy.

Nhưng chính vì Lâm Chính phân tâm.

Bốp!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gia tăng sức mạnh.

Lâm Chính lập tức khuỵu một gối xuống đất, khoảnh khắc đầu gối chạm vào mặt đất, mặt đất của sân bóng liền nổ tung, lõm hẳn xuống. Sân bóng chia làm mấy mảnh, nhìn rất đáng sợ.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc khẽ giơ cánh tay lên, sau đó hạ từ giữa không trung xuống.

Tuy bà ta không tiếp tục ép khí về phía Lâm Chính nữa, nhưng khí áp trên đỉnh đầu Lâm Chính vẫn khiến anh khó mà đứng dậy nổi.

Bà ta giẫm nát mặt đất, lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự chế giễu, đùa cợt.

“Cơ thể võ thần đúng là rất mạnh, nhưng muốn phá nó tuyệt đối không phải là chuyện khó! Thần y Lâm, cậu đã từng nghe tới Thiên Huyền Thập Tam Chỉ chưa?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười nói.

“Thiên Huyền Thập Tam Chỉ? Bà… bà biết chỉ pháp này?”, đôi mắt Lâm Chính mở to.

“Thiên Huyền Thập Tam Chỉ là dùng một loại chỉ pháp độc đáo điểm vào 13 tử huyệt hiểm nhất trên cơ thể người, đồng thời mở toàn bộ tử huyệt ra! Đây là một loại chỉ pháp chí mạng, đồng thời cũng là một loại chỉ pháp gây tổn thương lớn nhất cho cơ thể con người! Tôi nghĩ cho dù chỉ pháp này không giết được cậu, nhưng làm cậu cạn kiệt sức lực, khiến cậu không còn bao nhiêu khả năng để huy động cơ thể võ thần thì chắc là không khó đâu nhỉ?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười, sau đó tung người xông tới, giơ hai tay ra, mười ngón tay nhanh như chớp, nặng nề đánh vào người Lâm Chính.

Bụp! Bụp! Bụp!

Gần như trong nháy mắt, Lâm Chính đã bị điểm 13 cái vào người.

Lâm Chính cũng biết tuyệt đối không thể cứ tiếp tục thế này, liền dùng hết toàn lực, húc mạnh vào trán cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Bốp!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị đánh bay đi.

Nhưng Lâm Chính cũng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lồng ngực phập phồng dữ dội, cơ thể run lên bần bật.

Sức mạnh của Thiên Huyền Thập Tam Chỉ đã tác động lên người anh.

Không thể không nói, Thập Tam Chỉ này có uy lực thật đáng sợ.

Nếu là người bình thường trúng Thập Tam Chỉ này thì e là cơ thể sẽ lập tức nổ tung, tan xương nát thịt, chết hơn trăm lần chưa thôi.

Nhưng Lâm Chính vẫn chống cự lại được Thập Tam Chỉ.

Nhưng đây là do cốc chủ Hồng Nhan Cốc thi triển, nếu là người khác thì e là chưa đủ để phá cơ thể võ thần của Lâm Chính.

Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc không biết cao hơn tông chủ Huyết Ma Tông bao nhiêu cấp bậc…

“Khốn kiếp!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc xoa đầu, sắc mặt lạnh lẽo, đang định xông tới lấy mạng Lâm Chính.

Nhưng bà ta vừa động, cơ thể cũng khẽ run lên, dường như có một dòng điện chạy qua.

Nhìn xuống dưới mới phát hiện, dưới cằm bà ta đã xuất hiện một cây châm bạc nhỏ.

Hóa ra vừa nãy nhân lúc húc đầu vào bà ta, Lâm Chính còn dùng miệng ngậm châm bạc, đâm vào cằm bà ta.

Tuy châm này chưa đủ lấy mạng bà ta, nhưng cũng khiến thần kinh của bà ta có chút hỗn loạn.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhíu chặt mày.

Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ cánh tay lên trời, xé nát khí áp trên đầu, sau đó bất chấp tất cả mà lao đến.

“Chán sống sao?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn, vung chưởng định vỗ.

Lâm Chính cắn răng tung chưởng đánh lại.

Bốp!

Cánh tay Lâm Chính run rẩy dữ dội.

Cơ thể võ thần vẫn đang được huy động, nên Lâm Chính không bị thương, còn thừa thế xoay quanh cốc chủ Hồng Nhan Cốc, không ngừng ra quyền đánh đấm, tấn công mãnh liệt.

Hơn nữa quyền nào chưởng nào cũng phóng ra châm bạc.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không phải là người vô dụng, nói tới tốc độ và sức mạnh thì Lâm Chính vẫn chưa phải là đối thủ của bà ta.

Thân hình của bà ta không ngừng tránh né, khiến quyền cước của Lâm Chính đều đánh trượt.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc tung đòn tấn công, Lâm Chính lại không kịp tránh, hoặc là lãnh trọn, hoặc là đánh lại.

Lâm Chính dứt khoát lùi lại, không tránh né nữa mà đỡ đòn.

Nhưng cái giá phải trả là khí ý của anh cũng sắp bị đánh tan, khiến không khỏi lùi lại, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.

Khí tức sắp cạn kiệt rồi!

Một khi khí tức cạn kiệt thì không thể duy trì cơ thể võ thần nữa.

Nếu vậy thì Lâm Chính chỉ có thể chờ chết!

Làm sao bây giờ?

Anh đã bị dồn vào đường cùng!

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, nắm tay siết chặt.

Bỗng dưng.

Anh nhớ ra gì đó, nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, rồi quay phắt đầu, bỏ chạy!

“Đồ hèn!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn: “Chỉ tiếc là cậu không chạy được đâu!”.

Dứt lời liền đuổi theo.

Hôm nay, không giết được thần y Lâm thì bà ta tuyệt đối không dừng tay!
Chương 1809: Hai cái tát

Thiên Huyền Thập Tam Chỉ đã làm cạn kiệt hai phần ba sức lực của Lâm Chính, lại thêm chiêu thức của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chủ yếu dùng để tiêu hao, khí tức trong người Lâm Chính đã bị rút đi từ lâu, tiêu hao rất nhiều, khó mà duy trì được cơ thể võ thần nữa.

Cơ thể võ thần tuy mạnh, nhưng phải lấy khí làm cơ sở.

Nếu khí lực nội kình của Lâm Chính không đủ thâm hậu, thì cơ thể mạnh hơn nữa cũng không đủ khiến anh trở nên vô địch.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biết rõ điều này, nên tấn công không ngừng, khiến Lâm Chính vô cùng chật vật.

Tuy cơ thể võ thần không kiên trì được bao lâu, nhưng vẫn còn.

Thế nên bây giờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn chưa thể giết được Lâm Chính.

Lâm Chính cố chịu đựng sự tấn công của cốc chủ Hồng Nhan Cốc, tháo chạy ra ngoài sân bóng đá.

Anh cởi bộ vest trên người ra, kéo ống tay áo xuống che mặt.

Hành động này khiến cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng khó hiểu.

Anh định làm gì vậy?

Nhưng lúc này, bà ta cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, tiếp tục truy kích.

Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh, hất tung cánh cửa chạy ra ngoài.

Bên ngoài sân bóng đá, cảnh sát đã giăng dây cảnh giới.

Rất nhiều cảnh sát đang có mặt, còn có không ít người của giới võ đạo.

Dù sao trong sân bóng cũng xảy ra sự việc nghiêm trọng là người của giới võ đạo giết người, đương nhiên không thể chỉ dựa vào người bình thường để ứng phó chuyện này được.

Nhưng so với cốc chủ Hồng Nhan Cốc, những người trong giới võ đạo được chính quyền gọi đến có thực lực thua kém rất nhiều.

“Ai vậy?”.

“Đứng lại! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”.

Cảnh sát bên ngoài quát lớn.

Nhưng hai người vẫn bỏ ngoài tai.

Lâm Chính tung người nhảy lên nóc một chiếc xe, rồi lao ra đường.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thi triển khinh công, đuổi theo sát nút, khiến hiện trường nhốn nháo.

“Khí tức đáng sợ quá!”.

“Trời ơi, rốt cuộc hai người che mặt này là ai vậy?”.

“Đáng sợ quá!”.

“Tôi thấy bóng dáng của người đàn ông kia hơi giống thần y Lâm!”.

“Cái gì? Ông nhìn nhầm à? Ai mà có thể khiến thần y Lâm phải bỏ chạy khắp nơi như vậy chứ?”.

Người của giới võ đạo run rẩy, vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ không dám đuổi theo.

Vì họ cảm nhận được sự mạnh mẽ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Chỉ thấy cốc chủ Hồng Nhan Cốc lăng không một chưởng, vỗ vào lưng Lâm Chính.

Bốp!

Một luồng chưởng phong hung ác tạt mạnh về phía người Lâm Chính.

Lâm Chính lộn về phía trước mấy vòng, làm đổ mấy thùng rác và đèn đường, sau đó vội vàng bò dậy, tiếp tục chạy về phía trước.

Anh thở hổn hển, khí tức trong người đã không còn nhiều.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười như điên dại.

“Họ Lâm kia! Để tôi xem cậu còn có thể cầm cự bao lâu nữa! Ha ha ha!”.

Nói xong, bà ta tiếp tục đánh Lâm Chính.

Tốc độ của Lâm Chính không nhanh, không thể cắt đuôi cốc chủ Hồng Nhan Cốc được, chỉ có thể vừa cố gắng chịu sự tấn công của bà ta, vừa chạy về phía trước.

Mỗi lần bị đánh ngã, anh đều cố gắng đứng dậy, sau đó chạy tiếp.

Người đi đường bị dọa cho chạy tán loạn.

Cả con đường nhốn nháo ầm ĩ.

Lâm Chính cắn chặt răng, không dám dừng lại.

Cuối cùng!

Anh đã đến nơi!

Bệnh viện Nhân Dân thành phố Giang Thành!

“Hử?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhíu mày, cảm thấy không đúng, nhưng không nghĩ ra đối phương có âm mưu gì.

Lâm Chính chạy vào bệnh viện.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc có chút mất kiên nhẫn, dồn tất cả sức mạnh đánh về phía lưng Lâm Chính.

Phụt!

Lần này Lâm Chính phun ra một ngụm máu tươi, ngã chúi về phía trước, lộn mấy vòng dưới đất, sau lưng da tróc thịt bong, đã chảy cả máu.

“Cơ thể võ thần bị phá rồi!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mừng rỡ.

Nhưng…

Lâm Chính không nằm im dưới đất mà lồm cồm bò dậy, chui vào cánh cửa bệnh viện.

“Lần này để tôi xem cậu chạy đi đâu!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hạ từ trên không trung xuống, sau đó ánh mắt để lộ sát khí, khóe miệng nhếch lên, sải bước đi vào.

Bà ta ngửi thấy mùi của Lâm Chính, nghe thấy tiếng thở của anh.

Bà ta biết, lúc này Lâm Chính đã chạy đến nhà xác.

“Cậu nóng lòng muốn vào nhà xác như vậy sao? Ha ha, cũng tốt! Để tôi tiễn cậu!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bước xuống cầu thang, nhanh chân đuổi về phía Lâm Chính.

Rầm!

Bà ta đá văng cánh cửa.

Cánh cửa bằng sắt tan tành thành đống sắt vụn.

Trong nhà xác.

Một mình Lâm Chính đang đứng hút thuốc trước một bộ thi thể cháy đen.

Lúc này, toàn thân anh đầy máu, nhưng lại lấy một chiếc khăn trong túi ra, mau sạch mặt, chỉnh trang đầu tóc, dường như muốn lúc chết được sạch sẽ hơn, trang trọng hơn.

Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.

“Cậu còn di ngôn gì muốn dặn dò không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười hỏi.

Lâm Chính rít một hơi thuốc, đẩy thi thể vào hộc tủ, sau đó khàn giọng đáp: “Tôi muốn nhìn thấy mặt bà! Bà đã giết tôi, thì dù làm ma tôi cũng sẽ không tha cho bà. Hãy để tôi ghi nhớ khuôn mặt của bà, tránh sau này chết rồi lại quên mất. Thế nào? Bà có dám để tôi nhìn không?”.

“Chỉ vậy thôi sao? Ha ha ha, cậu làm người cũng không đấu lại được tôi, thành ma rồi sao có thể giết được tôi chứ? Được! Được! Tôi sẽ cho cậu toại nguyện! Ha ha ha!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn, giật chiếc mặt nạ che mặt xuống, dữ tợn bước về phía Lâm Chính.

"Cậu hãy nhìn cho rõ đi! Bây giờ, đến lúc cậu về Tây Thiên rồi!".

Dứt lời, bà ta tích lũy một luồng sức mạnh khủng khiếp vào lòng bàn tay, định đánh cho Lâm Chính tan xác.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Cộp cộp cộp...

Hành lang bỗng vang lên rất nhiều tiếng bước chân gấp gáp.

"Hử?".

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi sửng sốt, ngoảnh phắt lại.

Chỉ thấy rất nhiều phóng viên ùa vào, vô số ống kính chĩa về phía Lâm Chính và bà ta.

"Cái gì?".

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biến sắc. Lâm Chính bỗng bước tới, mỉm cười chào hỏi các phóng viên vừa tiến vào: "Mọi người đừng lo! Tuy cô Tiêu đã mất mạng do vụ nổ, nhưng y thuật cao siêu của tôi đã cứu được cô ấy. Các anh xem, chẳng phải cô ấy vẫn yên lành đứng đây sao?".

"Trời ơi, không hổ là thần y Lâm! Cô Tiêu cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy!".

"Vừa nãy còn cháy đen như than, bây giờ đã lành lặn hoàn hảo đứng đây, thần y Lâm là thần tiên sao?".

"Không thể tin được! Không thể tin được!".

"Đây chính là y thuật của thần y Lâm sao?".

"Đúng là thần kỳ!".

Các phóng viên khen không ngớt miệng, chụp ảnh lia lịa.

Lâm Chính ôm cốc chủ Hồng Nhan Cốc một cách thân thiết, mỉm cười nhìn vào ống kính.

Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đờ đẫn cả người.

Bây giờ bà ta mới hiểu tại sao Lâm Chính lại liều mạng chạy về phía bệnh viện.

Đó là vì Lâm Chính biết sau khi "cô Tiêu" xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có rất nhiều phóng viên tụ tập ở đây.

Còn anh sau khi vào bệnh viện liền tháo mặt nạ, chắc chắn đám phóng viên đánh hơi nhạy hơn cả chó sẽ chú ý đến anh.

Thần y Lâm xuất hiện, bọn họ đương nhiên sẽ ùa về phía nhà xác.

Lâm Chính biết bọn họ sắp đến, nên lừa cốc chủ Hồng Nhan Cốc tháo mặt nạ.

Cuối cùng mọi chuyện nước chảy thành sông.

Các phóng viên tưởng Lâm Chính dùng y thuật của mình cứu được cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Kế hoạch giả chết của bà ta lập tức đổ bể.

Bà ta... không thể tùy ý làm càn được nữa.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc ngây ra như phỗng nhìn những ống kính kia, trong lòng ngập tràn oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khốn kiếp, cậu... thật là bỉ ổi!".

Lâm Chính lật tay, tát cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc một cái rất mạnh.

Bốp!

Xung quanh lập tức im lặng.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Lâm Chính bình thản nói: "Cô Tiêu, máu ở vùng mặt của cô vẫn chưa lưu thông, cái tát này có lợi cho việc cải thiện tuần hoàn mạch máu vùng mặt. Cô đừng lo, đây là phương pháp chữa trị thông thường thôi".

Dứt lời, anh lại giơ tay lên.

Bốp!

Một tiếng tát tai nữa vang lên...
Chương 1810: Cậu không là gì cả

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trơ mắt ra nhìn.

Ba ta ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Cuối cùng.

Cả người bà ta run rẩy, một luồng sát khí đáng sợ không gì sánh được bắn từ trong người ra.

"Tôi phải giết cậu!".

Bà ta khẽ gầm lên, oán hận ngút trời.

Từ khi kế nhiệm đến nay, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy chứ?

Bị tát hai cái trước mặt mọi người, đúng là quá nhục nhã!

Chưa kể bà ta sắp trở thành sự tồn tại cấp thần tiên, sao có thể chịu đựng được sự khinh nhờn hạ lưu và bẩn thỉu như vậy chứ?

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ tay lên, định giết luôn Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính nhỏ giọng nói: "Bà có thể giết tôi, nhưng cái giá là bà phải chôn cùng tôi, Hồng Nhan Cốc cũng phải chôn cùng tôi. Hiện giờ đang có không biết bao nhiêu ánh mắt trước ống kính trực tiếp, bà không thoát khỏi liên quan đâu. Nếu cốc chủ đại nhân nghĩ cái mạng quèn này của tôi đáng để đánh đổi với tương lai thậm chí tính mạng của cả Hồng Nhan Cốc và bà, thì cứ việc ra tay, tôi cũng không còn sức chống trả nữa rồi".

Lâm Chính nói xong liền nhắm mắt lại.

Mặc người giết thịt.

Bàn tay đang giơ cao của cốc chủ Hồng Nhan Cốc trở nên run rẩy, vẻ mặt bà ta đầy dữ tợn và oán hận, sức phá hoại tàn bạo xoay tròn trong lòng bàn tay.

Chỉ cần bà ta dùng sức vỗ một chưởng này, thì Lâm Chính sẽ tan xương nát thịt, chết thảm tại chỗ.

Nhưng... bàn tay đang giơ cao của bà ta chần chừ mãi không thể hạ xuống được.

Bởi vì bà ta cũng giống Lâm Chính, đều không phải là người dễ bị sự oán hận che mờ mắt.

Lúc này mà giết Lâm Chính thì chẳng khác nào đồng quy vu tận.

Do Lâm Chính có Trịnh Nam Thiên chống lưng, cùng với những cống hiến của anh cho quân đội, bên trên tuyệt đối sẽ không tha cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Huống hồ, giết một người có cống hiến ngay trước mặt mọi người như vậy... thì tính chất sẽ nghiêm trọng đến mức nào chứ?

Cho dù cốc chủ Hồng Nhan Cốc cảm thấy mình có thể trốn đến tận chân trời góc bể, nhưng điều đó cũng có nghĩa bà ta phải từ bỏ mọi thứ đang sở hữu, mai danh ẩn tích.

Điều này có đáng không?

Rõ ràng là không đáng!

Trong mắt cốc chủ Hồng Nhan Cốc, tính mạng của Lâm Chính không đáng một xu, mặc dù bà ta đang rất nóng lòng muốn giết anh.

"Sao cốc chủ đại nhân còn chưa ra tay?", thấy sắc mặt cốc chủ Hồng Nhan Cốc lúc xanh lúc trắng, Lâm Chính lập tức hỏi.

Bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: "Oắt con, tôi tạm tha chết cho cậu! Nhưng cậu yên tâm, hôm nay cậu thoát nạn thì tức là sau này sẽ còn chết thảm hơn. Những người bên cạnh cậu cũng sẽ có kết cục thê thảm hơn. Tôi sẽ biến bọn họ thành lò thuốc, khiến bọn họ thoi thóp không thể chết, nếm đủ đau đớn. Tôi phải khiến các cậu sống không bằng chết".

Đây là lời thề của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Dường như những lời nói của bà ta lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ của nhà xác.

"Tôi sẽ chống mắt lên để xem", Lâm Chính khàn giọng đáp.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc phất tay áo, xoay người rời đi.

Bây giờ bà ta không còn cơ hội nữa, đành phải tính kế lâu dài.

Còn đám phóng viên thì hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì.

Có người đuổi theo cốc chủ Hồng Nhan Cốc để hỏi, nhưng bà ta lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng băng giá, ai hỏi gì cũng phớt lờ.

Còn Lâm Chính đã nghĩ xong câu trả lời ứng phó, cười đáp: "Các anh đừng thấy kỳ lạ, vừa nãy là tôi và cô Tiêu đang đóng phim thôi. Phân cảnh vừa rồi là một cảnh phim trong "Chiến Hổ 2", cô Tiêu vừa lành vết thương nên muốn diễn thử một đoạn với tôi. Cô ấy lo sau khi bị thương không thể diễn xuất bình thường sẽ khiến người hâm mộ thất vọng, nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đóng phim".

"Hóa ra là vậy".

"Cô Tiêu đúng là yêu nghề!".

"Thật đáng ngưỡng mộ!".

"Đúng vậy, đúng vậy!".

Các phóng viên đều dựng ngón cái lên khen, cư dân mạng đang xem livestream cũng vô cùng cảm động.

Diễn viên xinh đẹp lại yêu nghề như vậy, đương nhiên là rất hút fan.

Chỉ tiếc là cốc chủ Hồng Nhan Cốc không quan tâm đến điều này.

Không thể ở lại khách sạn Hoành Dạ nữa, bà ta liền đưa các đệ tử Hồng Nhan Cốc vào ở một khách sạn của Dương Hoa.

Tống Kinh lập tức dẫn theo rất nhiều phóng viên nhà báo đến livestream.

Đương nhiên Tống Kinh cũng biết chuyện xảy ra ở sân bóng, sợ đến chết khiếp.

Nhưng không còn cách nào khác.

Tuy đối phương muốn đuổi cùng giết tận tất cả người của Dương Hoa, nhưng hiện giờ không đấu lại được người ta nên phía Lâm Chính chỉ có thể lá mặt lá trái, chờ đợi thời cơ.

Sau khi đưa phóng viên nhà báo vào khách sạn, Tống Kinh liền vội vàng chạy đến báo cáo với Lâm Chính.

"Chủ tịch Lâm, đã sắp xếp xong xuôi rồi, tất cả bọn họ đã nằm trong sự giám sát của chúng ta, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vụ nổ kia nữa", Tống Kinh cung kính nói.

"Ừm, vụ nổ ở khách sạn Hoành Dạ là thế nào vậy?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.

"Nghe nói vụ nổ là do đệ tử Hồng Nhan Cốc dùng nội lực cưỡng chế tạo ra. Hiện trường không tìm thấy bất cứ vật phát nổ nào, cũng không tìm thấy mấy thứ như khí ga hay cồn".

"Thế nên người chúng ta cần giám sát không chỉ có mỗi cốc chủ Hồng Nhan Cốc, mà phải giám sát từng người đi theo bà ta. Nghe đây, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, thì ông phải lập tức ra mặt lên tiếng, nói rằng đây chỉ là quay phim, sau đó báo ngay với tôi, tuyệt đối không được để cốc chủ Hồng Nhan Cốc giả chết nữa", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Vâng, Chủ tịch Lâm".

"Ông lui xuống đi, mọi chuyện phải thật cẩn thận, chú ý an toàn".

"Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết rồi".

Tống Kinh gật đầu rồi rời khỏi tầng hầm.

Lâm Chính thở hắt ra, rồi mở cửa vào phòng.

Trong phòng là cả đội phán quyết.

Bọn họ vẫn đang điều dưỡng.

Thực ra, những người phán quyết đi theo đội trưởng đội phán quyết ra ngoài đe dọa cốc chủ Hồng Nhan Cốc trước đó đều là người của Lâm Chính. Những người phán quyết thực sự đã bị Lâm Chính nhốt riêng.

"Thần y Lâm khí tức hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mệt mỏi, trên người có nhiều vết thương, xem ra là đã gặp nạn rồi", đội trưởng đội phán quyết đang ngồi ở sô pha, vừa uống trà vừa nói.

"Tôi nghĩ khó mà cầm cự được ba ngày, cốc chủ Hồng Nhan Cốc phá được cả cơ thể võ thần của tôi... Tôi không còn chỗ dựa nào nữa rồi".

Lâm Chính thở hắt ra, ngồi xuống khàn giọng nói.

"Cơ thể võ thần của cậu cùng cấp thì vô địch, thậm chí người có thực lực cao hơn cậu cũng phải bó tay. Nhưng... nếu gặp phải người mạnh hơn cậu rất nhiều thì cơ thể võ thần chẳng là cái thá gì cả", đội trưởng đội phán quyết lắc đầu đáp.

"Xem ra tôi đã đánh giá cao cơ thể võ thần rồi. Tôi tưởng sở hữu cơ thể này là sẽ bất khả chiến bại", Lâm Chính nói.

"Không, cơ thể võ thần quả thực bất khả chiến bại, người có thể chiến thắng là chính cậu, chứ không liên quan gì đến thể chất này", đội trưởng đội phán quyết bình thản nói.

"Ồ, Thiên Khải đại nhân có ý gì vậy?".

"Người ta phá cơ thể võ thần của cậu kiểu gì? Làm tổn thương thân xác của cậu sao? Không, là làm tiêu hao khí kình, tiêu hao thể lực của cậu. Khi cậu kiệt sức, không thể duy trì cơ thể võ thần thì đương nhiên người ta có thể giết được cậu. Cậu đã thấy ai làm tổn thương được da thịt cậu trước khi cậu cạn kiệt sức lực chưa? Thế nên không phải là cơ thể võ thần yếu ớt, mà là cậu chưa đủ mạnh", đội trưởng đội phán quyết đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói: "Cơ thể võ thần là một loại thể chất võ đạo vượt quá sự lý giải của thế tục. Theo lý mà nói thì cậu không thể sở hữu, có được thể chất này cũng là cơ duyên của cậu. Nhưng sức mạnh hiện giờ của cậu vẫn chưa xứng với nó, nên đừng oán trách nữa, hãy nâng cao bản thân đi".

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: "Thiên Khải đại nhân nói chí phải".

"Sao nào? Cậu đến đây để nghe tôi nói đạo lý à? Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu không rảnh thế đâu", đội trưởng đội phán quyết nhìn Lâm Chính với ánh mắt kỳ quái.

"Đương nhiên là không rồi, tôi đến là có chuyện muốn hỏi anh".

"Chuyện gì?".

"Lúc nào thì đội ngũ của Tuyệt Phạt xuất phát đến đây?".

Anh vừa dứt lời, đội trưởng đội phán quyết liền biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK