"Cô mau đi đi! Ở đây không an toàn". Dương Thiên liền nói, giữ lấy thi thể của Jack, bóng người vụt đi, nhanh chóng đi về nơi xa. Vài bước chân, liền biến mất trước mặt cô gái.
"Bốp!"
Điện thoại trong tay cô gái rơi xuống đất, cô ta lại không hề hay biết. Người trước mắt giống như siêu nhân, tốc độ nhanh đến kinh người.
...
Dương Thiên vứt thi thể của Jack xuống biển, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây Jack vẫn là cái gai trong lòng hắn, hắn sợ có một ngày Jack bắt giữ người nhà của hắn để uy hiếp hắn. Bây giờ, Jack đã chết, hắn không cần lo lắng nữa.
Chẳng qua, không biết Lôi vương Abner biết tin Jack chết, sẽ sai người qua hay không.
Trước đó, hắn đã xác định rõ quả thực Jack do Lôi vương phái tới.
Dương Thiên đã coi Lôi vương Abner vào trong danh sách đen. Chỉ cần có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ không buông tha Lôi vương Abner!
Tin rằng ngày đó, sẽ không quá xa!
Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Trong lòng Dương Thiên như buông một hòn đá lớn vì cái chết của Jack.
Kẻ địch ngoài sáng không đáng sợ, chỉ sợ kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối, không biết lúc nào sẽ bị người khác cắn một cái.
Chuyện đã giải quyết, Dương Thiên lại bắt đầu tu luyện liên tục mỗi ngày!
Trời gian trôi qua nhanh, Dương Thiên cảm nhận được thực lực cơ thể, không khỏi nở nụ cười.
Bảy mươi hai gốc tế mạch, hắn đã đả thông toàn bộ ba mươi cái, đạt đến thực lực cấp C sơ cấp trung kì, đang nhanh chóng đến gần cấp C trung kì!
Tốc độ tiến bộ như vậy nếu như để những dị năng giả khác biết được, quả thực làm họ kinh ngạc.
Vì cái Dương Thiên tu luyện là bản thân, chú trọng mở rộng tiềm năng thân thể của bản thân, lại có công pháp nghịch thiên như Luyện thể quyết. Cho nên, Dương Thiên chỉ cần không ngừng khai phá tiềm lực bản thân, liền có thể nhanh chóng tiến bộ!
Luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện máu, luyện xương!
Bây giờ Dương Thiên vẫn đang trong giai đoạn luyện gân sơ kì, mà lúc này thực lực của hắn đã ngang ngửa với cường giả cấp C!
Đợi giai đoạn luyện gân viên mãn, thực lực của hắn thậm chí có thể ngang hàng với vương giả cấp B!
Cộng toàn bộ vương giả cấp B của thế giới cũng không vượt quá một nghìn! Đương nhiên, còn có rất nhiều dị năng giả ẩn thân, không muốn gia nhập các thế lực, đến giờ vẫn chưa lộ tung tích, thế nhưng, cho dù cộng thêm những người này, tất cả vương giả cấp B cũng không thể vượt qua hai nghìn người!
Mà khi Dương Thiên bắt đầu cảnh giới viên mãn luyện gân, bắt đầu tu luyện cảnh giới luyện máu, lúc thực lực ngang ngửa với hoàng giả cấp A, thực lực của hắn đủ để bảo vệ người nhà!
Lúc đó, Dương Thiên liền khống chế mãng xà khổng lồ trong Long phượng nguyên châu, sau đó lén vào trong nhà mình, âm thầm bảo vệ người nhà!
Đó là suy nghĩ tạm thời trong lòng Dương Thiên!
Chỉ có thực lực mạnh mẽ, lời nói mới có trọng lượng! Dương Thiên kiên định trong lòng!
Giống như mặc dù thực lực toàn Long tổ xếp hạng trong Top ba trên thế giới, nhưng phần lớn đều dựa vào Long Kinh Thiên, vì một mình Long Kinh Thiên có thể chống đỡ được năm cường giả cấp S, thực lực bản thân quá mạnh mẽ. Thực lực toàn Long tổ chỉ ở mức bình thường trên thế giới.
Thật ra Dương Thiên cũng rất nghi ngờ, Hoa Hạ có hơn một tỷ người, tại sao dị năng giả lại ít như vậy? Số lượng dị năng của Long tổ kém xa so với Liên minh chúng thần, thậm chí còn không bằng tiểu quốc đảo.
Huyền Hư đạo nhân cũng từng tra xét kí ức của Tom, mới biết tại sao số lượng dị năng giả thế lực khác nhiều như vậy.
Bởi vì, họ không đơn giản dựa vào thức tỉnh dị năng, tỷ lệ thức tỉnh giả dị năng của một nước đều như nhau, thế nhưng như trong thành viên Liên minh chúng thần, ngoài số nhỏ dị năng giả, còn có nhiều người nhân bản.
Trải qua thí nghiệm tiêm chích gen, không ngừng chế tạo ra cường giả, thế nhưng, tỉ lệ tử vong của thí nghiệm như vậy quá cao. Hơn nữa cho dù thành công chế tạo ra cường giả, nhưng thực lực bản thân và tuổi thọ cũng sẽ chịu giới hạn rất lớn!
Trong Liên minh chúng thần, địa vị cao nhất vẫn là dị năng giả thức tỉnh tự nhiên!
Dương Thiên phán đoán, giống như tiểu quốc đảo có lẽ cũng có thí nghiệm tương tự, vì những thực lực Ninja phổ biến không mạnh, thường dựa vào các loại thủ đoạn kì dị, mới có thể khiến người khác đau đầu.
Dương Thiên trầm mặc trong lòng, những Ninja của tiểu quốc đảo không chút kiêng kị làm trái hiệp nghị giữa các thế lực dị năng giả, ra tay với người bình thường, mất hết lí trí.
Đối diện với chuyện như vậy, Long tổ cũng rất bất lực. Giống như tổ trưởng của Long tổ đích thân đến tiểu quốc đảo một chuyến, phá hủy một căn cứ Ninja của tiểu quốc đảo.
Thế nhưng giống với tổ trưởng Long tổ, cường giả không hè kiêng dè đi tiểu quốc đảo, toàn bộ Long tổ chỉ có bốn người!
Hừ!
Loại bỏ suy nghĩ rắc rối trong đầu mình, Dương Thiên nắm chặt nắm đấm, bất kể thế nào, quan trọng nhất vẫn là bản thân mạnh mẽ.
Ánh mắt Dương Thiên nhìn Vẫn thiết kim đao trong tay, bây giờ cây đao này đã liên tục tôi luyện cùng Dương Thiên, từ từ thành hình, nhưng cách thành công cuối cùng vẫn rất xa,
Dương Thiên liên tục tôi luyện binh khí của mình!
Một ngày! Hai ngày! Ba ngày...
Dương Thiên nhắm chặt hai mắt, ý thức tập trung chỗ lồng ngực, linh lực của quả Huyền cảnh vương từ từ chảy vào lồng ngực, sau đó đánh vào tế mạch của Dương Thiên.
"Răng rắc!"
Hết chương 156.
Chương 157 Hữu nghị 1
Một âm thanh trầm thấp vang lên, một gốc tế mạch cuối cùng ở lồng ngực Dương Thiên đột phá.
Dương Thiên nắm chặt hai đấm, cảm nhận sức mạnh gia tăng trong cơ thể, nhận thấy sự mạnh mẽ tột độ trong người!
Toàn bộ bảy mươi hai gốc tế mạch, bây giờ cuối cùng được Dương Thiên đả thông toàn bộ!
Lúc này sức mạnh của hắn đã vượt quá 10 000 cân! Đó là thực lực cấp C trung kì!
Cho dù thực lực Đường Tuấn trong Long tổ cũng chỉ như vậy!
Nguyên tố hải dương hệ thủy trong cơ thể sinh sôi, bị Dương Thiên nhanh chóng hấp thu. Năng lực khống chế nước của hắn càng tăng mạnh mẽ.
Dị năng hệ Thủy là do Long phương nguyên châu trao cho Dương Thiên, chỉ cần cường độ thân thể Dương Thiên đạt đủ, liên tục hấp thụ nguyên tố hệ thủy trong Long phượng nguyên châu, liền có thể nhanh chóng gia tăng đến cảnh giới tương ứng.
Dương Thiên vui mừng trong lòng, nhưng vẫn có phần lo lắng.
Jack đã bị mình giết chết, Lôi vương Abner chắc chắn cũng biết, nhưng đến bây giờ vẫn chưa sai người đến. Dương Thiên không biết có phải kẻ thù đã mai phục trong tối không?
Thật ra điều Dương Thiên không biết chính là, ở nước Hoa Hạ, thành viên thế lực khác nhiều nhất chỉ cho phép thực lực cấp C đỉnh phong đi vào, một khi đạt đến cấp B, nếu đi vào sẽ bị coi là khiêu chiến!
Một khi Lôi vương Abner dám đi vào, sẽ bị dị năng giả cấp B của Long tổ Hoa Hạ, thậm chí dị năng giả cấp A giết chết!
Đến lúc đó cho dù là Liên minh chúng thần cũng không lời nào để nói.
Hơn nữa Lôi vương cũng chỉ là cường giả cấp B đỉnh phong, nguồn tài nguyên ông ta có ở Liên minh chúng thần cũng rất hạn chế. Cái chết của Jack, ông ta đã bỏ ra rất nhiều nguồn tài nguyên của mình để bồi thường, tạm thời không có nguồn tài nguyên có thể tìm người khác đối phó với Dương Thiên.
Cho dù trong lòng rất hận Dương Thiên, nhưng bản thân ông ta lại hết cách.
Dương Thiên nghĩ một hồi, không có manh mối, chỉ tạm thời đặt xuống.
Hắn chuẩn bị về trường học một chuyến.
Còn một ngày nữa là trường học tổ chức thi cuối kỳ, kì thi kết thúc liền bắt đầu kỳ nghỉ đông. Đến lúc đó Dương Thiên có thể về nhà.
Thật ra, Dương Thiên không đến trường, bất kể ngày nào cũng có thể về nhà. Nhưng, Dương Thiên vẫn không muốn cha mẹ mình biết chuyện.
Trong ấn tượng của cha mẹ, hắn vẫn là một người bình thường, học sinh giỏi học hành nghiêm túc.
Đi vào trường học, Dương Thiên liền đến kí túc xá của mình. Trong kí túc xá chỉ có một mình Phùng Thiếu Phong.
"Má! Lão tam, cậu lại có thời gian đến trường sao?" Phùng Thiếu Phong kinh ngạc hỏi.
Dương Thiên đã hơn một tháng không đến trường, họ đều hỏi thầy giáo, biết được bây giờ Dương Thiên đang tạm nghỉ học.
"Ha ha, lão nhị, thấy dáng vẻ của cậu, đã thoát khỏi biển khổ thất tình rồi". Dương Thiên cười nói.
Quen nhau lâu như vậy, bỗng nhiên nhìn thấy Phùng Thiếu Phong, Dương Thiên cảm thấy rất thân thiết trong lòng.
Lúc đầu Phùng Thiếu Phong còn vì một người con gái cả người cực kì uể oải, không ngờ rằng bây giờ lại trở thành dáng vẻ vô lo vô nghĩ.
"Lão tam, chuyện đó đã qua lâu rồi! Người đàn ông bắt mắt như tôi, ở đâu mà không tìm được con gái chứ?" Phùng Thiếu Phong cạn lời nhìn Dương Thiên nói.
Dương Thiên quá lâu không đến, kí ức về Phùng Thiếu Phong vẫn dừng lại ở dáng vẻ đau khổ thất tình đêm đó.
“Lão tam, cậu trở về để thi à?” Phùng Thiếu Phong tò mò hỏi.
Dương Thiên gật đầu.
Mặc dù Dương Thiên có trở về để thi hay không thì vẫn có thể tốt nghiệp được, nhưng Dương Thiên vẫn trở lại. Như vậy thì khi về nhà cha mẹ hỏi thành tích của hắn thì hắn vẫn có thể trả lời một chút. Hắn không muốn lừa dối cha mẹ mình.
“Đúng rồi, chúng tôi đã tìm cho cậu mấy tài liệu quan trọng mà giáo viên nhắc nhở cho cuộc thi ngày mai và ngày kia rồi.” Phùng Thiếu Phong cười nói.
Sách vở của Dương Thiên vẫn để ở ký túc xá, mấy hôm trước giáo viên đã nhắc ôn tập phần trọng điểm, thế nên mọi người trong ký túc xá đã chuẩn bị luôn cho Dương Thiên.
Kỳ thi ở đại học đều có những phần trọng điểm. Bởi vì số lượng sinh viên đại học thực sự nghe giảng rất ít. Hầu hết mọi người đều lên lớp điểm danh rồi nghịch điện thoại, có người còn không thèm đi học.
Các thầy cô cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở, không thể nghiêm khắc như hồi học cấp ba được. Chỉ cần sinh viên không ảnh hưởng đến trật tự lớp học thì các giáo viên cũng không quan tâm, cứ giảng tốt tiết học của mình là được rồi.
Vậy nên đến cuối kỳ, các giáo viên sẽ khoanh vùng kiến thức trọng điểm cho sinh viên, sau đó sẽ ra đề tập trung vào những phần đó.
Nếu không làm như vậy thì chắc một lớp phải có quá nửa số người không đạt tiêu chuẩn!
Dương Thiên nhìn giường và bàn học của mình sạch sẽ không chút bụi bẩn thì vô cùng cảm động.
Nhóm người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong khi dọn dẹp ký túc xác thì cũng tiện tay dọn luôn cho hắn.
“Được rồi! Lão tam, cậu mau ôn bài theo những phần này đi! Nếu không đến lúc thi trượt thì nhục mặt lắm!” Phùng Thiếu Phong vừa đưa sách cho Dương Thiên vừa nói.
Dương Thiên mỉm cười nhận lấy, hỏi: “Đúng rồi, lão đại và lão tứ đâu? Lâu vậy rồi mà không thấy bọn họ.”
“À, bọn họ ra ngoài mua ít đồ rồi! Hai người đó chẳng phải bảo là thi xong thì sẽ về nhà sao? Bọn họ đi mua một ít đặc sản thành phố Hải, chuẩn bị mang về nhà.” Phùng Thiếu Phong nói.
Dương Thiên gật đầu, chờ khi nào hắn về nhà cũng phải mua ít đặc sản thành phố Hải mang về mới được.
Hết chương 157.
Chương 158 Hữu nghị 2
Dương Thiên cầm sách giáo khoa, ôn tập dựa theo mấy phần trọng điểm Phùng Thiếu Phong bảo.
Dương Thiên vừa đọc sách, vừa nói chuyện với Phùng Thiếu Phong. Thời gian trôi qua rất nhanh.
“Ô? Lão tam trở về rồi à?” Một tiếng sau, Trịnh Vân Long và Lý Kim Hâm cuối cùng cũng trở lại ký túc xá, trong tay còn cầm không ít đồ vật.
Hầu hết đều là đồ ăn, ví dụ như bánh quy, trà... Tất cả đều là những đặc sản của thành phố Hải.
Hai người nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng ngạc nhiên.
Trịnh Vân Long vẫn là bộ dáng cao lớn vạm vỡ, thậm chí còn cường tráng hơn lúc trước, cả người đều là cơ bắp.
Còn Lý Kim Hâm thì vẫn gầy như vậy, cả người chắc được hai miếng thịt. Cậu ta đứng cạnh Trịnh Vân Long đúng là một trời một vực.
“Lão đại, lão tứ.” Dương Thiên mỉm cười chào hỏi.
“Lại đây, lão tam, bao nhiêu lâu rồi cậu không trở lại, có phải là nhớ chúng tôi lắm không?” Trịnh Vân Long nói: “Tôi mua nhiều đồ ăn lắm, mau tới nếm thử đi!”
Dương Thiên mỉm cười bước tới, cùng ba người trong ký túc xá ăn đồ ăn vặt, nói chuyện vô cùng thoải mái.
“Lão tam, ngày mai và ngày kia thi rồi. Dù sao cũng phải tới trường, hay là cậu ngủ lại ở ký túc xá đi.” Trịnh Vân Long nói với Dương Thiên.
Dương Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”
Bây giờ thực lực của hắn đã đạt tới cấp C trung kỳ, 72 tế mạch cũng đã được đả thông hoàn toàn. 28 trung mạch còn lại thì vẫn phải cần thực lực của hắn ổn định lại rồi mới bắt đầu được.
Hơn nữa, hai ngày này hắn cũng dành toàn bộ thời gian để ôn và thi, không có thời gian tu luyện, Dương Thiên liền đồng ý ở lại ký túc xá.
“Ha ha, đúng là không dễ dàng gì. Lão tam, cậu chỉ ở ký túc xá tháng đầu tiên thôi nhỉ, nghĩ xem, đã bao nhiêu lâu cậu không về ký túc xá hả?” Trịnh Vân Long chất vấn.
Dương Thiên chỉ cười mà không nói.
Gần nửa năm trôi qua, Dương Thiên cũng đã trải qua nhiều chuyện. Từ một người bắt đầu tu luyện đến cường giả thực lực cấp C trung kỳ, hắn thực sự đã trải qua rất nhiều chuyện!
Sự vui mừng như điên khi tu luyện đột phá, sự phẫn nộ khi nhìn thấy cuộc hỏa hoạn do Ninja của tiểu quốc đảo gây ra; nỗi đau khổ khi bị nhốt trong bí cảnh Sahara; sự tuyệt vọng khi tứ chi bị phế; vẻ đạm nhiên khi thực lực khôi phục... Một Dương Thiên hồn nhiên lương thiện, bây giờ đã biến thành tàn nhẫn vô tình.
Đối mặt với người như Jack, hắn vô cùng dứt khoát quyết liệt, trực tiếp giết chết, không chút lưu tình.
Nhìn ba gương mặt quen thuộc, trong lòng Dương Thiên tràn đầy xúc động.
Thực ra, làm một người bình thường cũng không có gì không ổn cả. Giống như quãng thời gian ở trường đại học vậy, sau mỗi giờ tan học sẽ là thời gian đi tán gái, đi ra ngoài chơi, cuộc sống thật đơn giản.
Thậm chí Dương Thiên còn nghĩ, nếu như hắn không có Long phượng nguyên châu thì không biết kết quả sẽ như thế nào.
Có lẽ bây giờ hắn vẫn là một gã to béo nặng 150kg, đi hai bước lại phải đứng lại thở, lay lắt sống thêm vài năm.
Hả? Từ bao giờ hắn lại trở nên đa sầu đa cảm như thế này?
Dương Thiên cười khổ một tiếng, suốt ngày hắn phải mạnh mẽ để đi trên con đường trở thành cường giả. Bây giờ trở lại ký túc xá ấm áp, trong lòng lập tức được thả lỏng, cả người lại trở nên đa sầu đa cảm.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng nhất định phải trở thành một cường giả tuyệt thế vô song. Đến lúc đó, không ai có thể làm tổn thương người nhà của hắn, bạn bè của hắn!
Dương Thiên nhìn về phía ba người Trương Vân Long. Thực ra, hắn hoàn toàn có thể đưa Chiến vương quyết cho bọn họ tu luyện. Nhưng suy nghĩ một chút, Dương Thiên lại nhanh chóng dập tắt suy nghĩ này.
Việc tu luyện thực lòng mà nói cũng không phải tốt đẹp như vậy. Con đường trở thành cường giả gập ghềnh hiểm trở, đầy rẫy hiểm nguy, thậm chí có thể gọi là cửu tử nhất sinh, không phải ai cũng có thể bước đi trên con đường đó.
Sống cuộc sống của những người bình thường, không biết gì về dị năng hay siêu năng lực gì cả, cũng không biết những thế lực bên ngoài. Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua một cách bình yên, vui vẻ, sống một cuộc sống như vậy thực ra cũng không tồi.
“Đi nào, lão tam, chúng ta ra ngoài ăn một bữa no nê!” Trịnh Vân Long cười nói.
“Lâu lắm rồi tôi mới quay trở lại ký túc xá, để tôi mời mọi người ăn một bữa ngon.” Dương Thiên cười nói.
“Đúng vậy! Phải thế chứ! Hôm nay chúng ta nhất định phải ăn sạch túi tiền của lão tam!” Phùng Thiệu Phong nói chen vào.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lý Kim Hâm ở bên cạnh cũng giơ hai tay tán thành!
“Lão tam, lâu lắm rồi cậu không trở lại trường học, có còn nhớ quán mì mở trước cổng trường của chúng ta không?” Trịnh Vân Long hỏi.
“Quán mì của nữ thần bình dân Hạ Dung đúng không?” Dương Thiên cười nói.
Hắn vẫn còn nhớ khi công bố danh sách hoa khôi đại học An, mấy người trong ký túc xá bọn hắn đã nhanh chóng tới quán mì của Hạ Dung để chiêm ngưỡng phong thái của hoa khôi.
“Ha ha! Lão tam, cậu không biết đâu, lão đại của chúng ta chính là người bảo vệ của Hạ Dung đấy!” Phùng Thiếu Phong làm ra vẻ thần thần bí bí nói.
“Đúng rồi! Tôi còn thấy lão đại gửi hoa tới tặng Hạ Dung nữa cơ!” Lý Kim Hâm cũng nhanh chóng chen lời vào.
Dương Thiên lập tức tò mò.
Hết chương 158.
Chương 159 Thổ lộ
“Nói cái gì đấy? Tôi và Hạ Dung chỉ là bạn bè bình thường.” Trịnh Vân Long vội vàng giải thích, sắc mặt đỏ bừng.
Dương Thiên cũng tò mò nhìn Trịnh Vân Long, không ngờ Trịnh Vân Long lại thích Hạ Dung.
Hắn cũng chỉ gặp Hạ Dung một lần, nhưng đúng là cũng không tồi. Nhưng mà bây giờ các cô gái hầu như chỉ thích mấy người nhìn thư sinh như diễn viên, hoặc là cao phú soái gì đó, còn người như Trịnh Vân Long thì không biết Hạ Dung cảm thấy như thế nào.
Mọi người ra ngoài cổng trường, định tùy tiện tìm một quán ăn nào đó.
Đột nhiên, Trịnh Vân Long dừng bước, ánh mắt gắt gao nhìn về phía xa.
“Lão đại, sao thế?” Dương Thiên tò mò hỏi.
Trịnh Vân Long không trả lời, ánh mắt nhìn về phía quán mì của Hạ Dung.
Lúc này quán mì đã chật kín người, trước quán còn có một chiếc BMW đang đỗ ở đó, nhìn qua chắc cũng phải mấy trăm nghìn tệ. Một thanh niên ăn mặc bảnh bao từ trong xe bước ra, gương mặt đẹp trai, tươi cười niềm nở, trong tay còn ôm một bó hoa hồng.
Hạ Dung cũng đang đứng trước cửa quán, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết phải làm sao.
“Lão đại!” Phùng Thiếu Phong và Lý Kim Hâm lo lắng nhìn Trịnh Vân Long.
Dương Thiên mới về nên không biết, nhưng hai người họ lại vô cùng rõ ràng. Lão đại Trịnh Vân Long của bọn họ thực sự rất thích Hạ Dung, thường xuyên đến tiệm mì của Hạ Dung ăn cơm, còn giúp Hạ Dung xua đuổi mấy đám lưu manh thỉnh thoảng đến quấy rầy. Có đôi khi, hai người còn phát hiện Trịnh Vân Long nhìn ảnh Hạ Dung rồi ngây ngô cười cả ngày.
Nhưng mà Trịnh Vân Long lại không có can đảm bày tỏ tình cảm với Hạ Dung. Con người cậu ta, mặc dù bình thường rất tùy tiện, hào sảng, nhưng nhắc đến chuyện tình cảm thì lại vô cùng hoảng loạn.
Phùng Thiếu Phong đã khuyên Trịnh Vân Long không biết bao nhiêu lần, nếu cậu ta thực sự thích Hạ Dung thì mau chóng thổ lộ cho cô biết, nếu không Hạ Dung bị người khác theo đuổi mất thì có khóc cũng không còn gì.
Nhưng mà Trịnh Vân Long lại chậm chạp không có hành động nào.
Người thanh niên trẻ tuổi ra khỏi chiếc xe BMW, cầm bó hoa trên tay, vẻ mặt thâm tình đi tới trước mặt Hạ Dung, nói: “Hạ Dung, chúng ta đã quen biết nhau gần nửa năm rồi. Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà trong trái tim anh đã ngập tràn hình bóng của em. Anh hy vọng em có thể cho anh cơ hội trở thành người bảo vệ em suốt cuộc đời!”
Nói xong, anh ta vươn bó hoa trong tay về phía Hạ Dung.
“Wa!!! Lãng mạn quá!”
“Nếu như có người như thế này theo đuổi tôi thì tôi sẽ đồng ý ngay lập tức!”
“Đây chẳng phải là hot boy đại học An- Ngô Hiên sao? Vừa đẹp trai vừa có tiền, nếu như đối tượng tỏ tình của anh ấy là tôi thì tốt biết bao!”
...
Xung quanh lập tức vang lên những lời bàn tán, nhưng đa số đều là hâm mộ.
Trong mắt bọn họ, Ngô Hiên và Hạ Dung là một đôi trai tài gái sắc. Nam anh tuấn soái khí, nữ xinh đẹp động lòng người, vô cùng xứng đôi.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Không biết người nào mở đầu, hô lên như vậy.
Sau đó, những người xung quanh cũng bắt đầu hô lên.
Hạ Dung vô cùng luống cuống, không biết là cô bị tình cảm chân thành của Ngô Hiên làm cho cảm động hay là vì quá xấu hổ mà sắc mặt lập tức đỏ bừng, sau đó vươn tay chậm rãi nhận lấy bó hoa.
“Wa!” Đám đông lập tức hò reo hoan hô.
Vẻ mặt Ngô Hiên cũng lộ ra ý cười, anh ta theo đuổi Hạ Dung cũng được một thời gian rồi, hôm nay cuối cùng cũng đã tỏ tình thành công.
“Răng rắc!”
Mà ở bên kia, sắc mặt Trịnh Vân Long tái nhợt, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, thậm chí còn vang lên những tiếng răng rắc, cả người cũng không nhịn được mà run lên.
“Mẹ kiếp! Lão đại, thằng cha Ngô Hiên này thật là quá đáng! Tưởng nhà giàu thì ghê gớm lắm à?” Phùng Thiếu Phong ở bên cạnh vô cùng khó chịu lên tiếng, tất nhiên là cậu ta đứng về phía Trịnh Vân Long rồi.
Phùng Thiếu Phong biết rất rõ chuyện lão đại Trịnh Vân Long nhà mình thích Hạ Dung, không ngờ bây giờ lại bị Ngô Hiên nhanh chân tỏ tình trước.
Trịnh Vân Long nắm chặt hai tay, một lúc lâu sau lại vô lực buông ra, vẻ mặt lộ rõ sự đau khổ: “Nếu như Hạ Dung thích, vậy thì tôi sẽ chúc phúc cho cô ấy!”
“Mẹ kiếp! Lão đại, cậu vẫn là Trịnh Vân Long thẳng thắn hào sảng đấy chứ? Nếu là đàn ông thì không được hèn như thế, bây giờ cậu lập tức đi thổ lộ với Hạ Dung, cướp lại Hạ Dung!” Phùng Thiếu Phong lớn tiếng nói.
Giọng nói của Phùng Thiếu Phong quá lớn, mấy người bên cạnh đều có thể nghe được, thậm chí còn có vài người quay đầu nhìn nhóm Trịnh Vân Long đang đứng bên này. Hạ Dung và Ngô Hiên cũng vô thức nhìn sang.
Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Dung, Trịnh Vân Long lập tức cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn cô.
“Haizz, lão đại, cậu thế này là hết đường cứu vãn rồi! Nhìn cậu nhát gan như vậy thì làm sao có thể theo đuổi được Hạ Dung cơ chứ?” Phùng Thiếu Phong ở bên cạnh bất đắc dĩ nói.
Dương Thiên cũng nhìn ra được, mặc dù Trịnh Vân Long là người hào sảng chí khí, nhưng khi đối mặt với Hạ Dung thì lại vô cùng nhát gan, chẳng trách Hạ Dung lại bị người khác nhanh chân theo đuổi trước.
“Lão đại, mặc dù tôi không hiểu chuyện gì nhưng nếu cậu đã thích Hạ Dung thì nên thẳng thắn bày tỏ với cô ấy. Kết quả xấu nhất chẳng phải chỉ là Hạ Dung sẽ từ chối thôi sao? Nếu như cậu không dám thử thì làm sao biết có thành công hay không chứ?” Dương Thiên nhìn Trịnh Vân Long, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
“Lão tam nói rất đúng! Lão đại, bây giờ cậu lên luôn thì còn chút cơ hội, nếu như không lên thì sau này không còn chút cơ hội nào nữa đâu! Tôi nói thật đó! Dũng cảm lên!” Phùng Thiếu Phong ở bên cạnh cũng vô cùng sốt sắng.
“Đúng vậy! Lão đại, chúng tôi ủng hộ cậu!” Lý Kim Hâm cổ vũ.
Hết chương 159.
Chương 160 Khổ tâm 1
Sắc mặt Trịnh Vân Long thay đổi liên tục, sau đó dường như đã hạ quyết tâm. Cậu ta gật đầu với nhóm Dương Thiên, siết chặt hai tay, chậm rãi bước đến trước quán mì.
“Trịnh Vân Long, sao cậu lại ở đây?” Hạ Dung nhìn thấy Trịnh Vân Long đi tới thì tò mò hỏi.
Trịnh Vân Long và cô cũng đã quen biết nhau được vài tháng rồi. Mặc dù nhìn cậu ta thân hình cao lớn, gương mặt đáng sợ, nhưng lại là người vừa lương thiện vừa nghĩa khí, lúc trước cũng từng giúp đỡ cô không ít chuyện.
“Hạ Dung, tôi thích cậu!” Trịnh Vân Long đi đến trước mặt Hạ Dung, hít sâu một hơi, sau đó nói thẳng. Ánh mắt kiên định của cậu ta nhìn thẳng về phía cô.
Hả?
Hạ Dung lập tức ngẩn người.
Mặc dù Trịnh Vân Long đã từng giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cậu ta chưa từng biểu hiện ra ngoài là thích cô. Không ngờ lúc này Trịnh Vân Long lại trực tiếp thổ lộ với cô như vậy.
Hơn nữa, bên cạnh cô lúc này còn có cả Ngô Hiên, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.
Sắc mặt của Ngô Hiên lập tức trầm xuống, anh ta cảm thấy nếu như Hạ Dung đã nhận hoa của anh ta thì tức là cô đã là bạn gái của anh ta. Không ngờ tự nhiên lại có một tên ngốc đô con ở đâu chạy tới tỏ tình với cô, như thế này chẳng phải là đang muốn tát vào mặt anh ta sao?
Trịnh Vân Long không quan tâm, đứng ở một bên, chờ Hạ Dung trả lời.
“Trịnh Vân Long, cậu cũng biết đấy, tôi luôn coi cậu là bạn, không có tình yêu nam nữ.” Hạ Dung nghĩ ngợi, sau đó trả lời như thế.
Trong lòng cô đúng là không có cảm giác gì với Trịnh Vân Long. Trịnh Vân Long không phải mẫu người cô thích.
“Bởi vì anh ta giàu hơn tôi? Đẹp trai hơn tôi sao?” Trịnh Vân Long bị từ chối thì cũng to gan hơn, nhìn chằm chằm Hạ Dung mà hỏi.
“Tôi...” Hạ Dung không biết phải trả lời như thế nào.
“Cậu là Trịnh Vân Long đúng không? Bây giờ Hạ Dung đã là bạn gái của tôi rồi, mong cậu sau này đừng tới làm phiền cô ấy nữa.” Ngô Hiên lập tức kéo Hạ Dung ra sau lưng mình, lạnh nhạt nói với Trịnh Vân Long.
“Phiền cái con khỉ!” Trịnh Vân Long lúc này không biết đã chạm phải dây thần kinh nào mà lập tức vung tay lên đấm thẳng lên mặt Ngô Hiên.
Ngay lập tức, trên mặt Ngô Hiên xuất hiện một vệt máu.
Trịnh Vân Long đấm thẳng một quyền lên mặt Ngô Hiên, khiến Ngô Hiên chảy cả máu mũi.
Ngô Hiên bị đánh thì cũng máu dồn lên não, nhanh chóng lao vào đánh trả Trịnh Vân Long.
“Lão đại!” mấy người Dương Thiên không ngờ Trịnh Vân Long lại đột nhiên trở nên kích động như thế, vội vàng xông lên giữ chặt lấy cậu ta.
Trịnh Vân Long bị ba người nhóm Dương Thiên giữ chặt lại, Ngô Hiên cũng bị những người khác kéo ra xa, hai bên đều phẫn nộ gào thét inh ỏi.
“Hừ! Dám ra tay đánh người, cứ chờ đấy, Ngô Hiên này tìm người đến đánh chết cậu!” Ngô Hiên vô cớ bị đánh, phẫn nộ nhìn Trịnh Vân Long, nói.
“Hừ! Ông đây chấp anh ba cú đấm đấy! Loại người ẻo lả như anh, chắc chẳng chịu nổi một đấm của tôi đâu!” Trịnh Vân Long khinh thường đáp trả.
“Cậu!!!” Ngô Hiên giận dữ.
“Được rồi! Đừng gây chuyện nữa!” Hạ Dung cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng nói.
Trịnh Vân Long và Ngô Hiên lập tức nhìn về phía Hạ Dung.
Hạ Dung nhìn Trịnh Vân Long, nói: “Trịnh Vân Long, mặc dù trước kia cậu đã giúp tôi rất nhiều chuyện, nhưng tôi căn bản không thích cậu! Cậu không phải mẫu người mà tôi thích, thế nên không cần phải có những hành động như thế này nữa!”
“Hạ Dung, không phải lúc trước mối quan hệ của chúng ta rất tốt sao? Chẳng lẽ cậu thực sự không có chút tình cảm nào với tôi? Tôi không tin!” Sắc mặt Trịnh Vân Long vô cùng đáng sợ.
Trước đây, mối quan hệ giữa cậu ta và Hạ Dung thực sự không tồi, thậm chí Hạ Dung còn đi ăn với cậu ta hai lần. Trịnh Vân Long không tin Hạ Dung không có chút cảm giác nào với mình.
Hạ Dung im lặng một chút rồi trả lời: “Trịnh Vân Long, tôi đối xử với tất cả bạn bè đều như vậy chứ không chỉ đối với một mình cậu. Nếu như tôi làm thế khiến cậu hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi. Nhưng tôi vẫn phải nói với cậu một lần nữa, tôi không có chút tình cảm nào với cậu, người tôi thích là Ngô Hiên!”
Vẻ mặt Trịnh Vân Long tràn đầy cô đơn.
Còn Ngô Hiên vô cùng đắc ý nhìn cậu ta.
“Ngô Hiên, sau này anh cũng đừng gây phiền phức cho Trịnh Vân Long.” Hạ Dung lại nói với Ngô Hiên.
Cô biết nhà Ngô Hiên vừa có tiền vừa có quyền, mặc dù cô không có tình cảm nào với Trịnh Vân Long nhưng cũng không muốn Trịnh Vân Long vì mình mà chịu tổn thương.
“Nếu như em đã nói vậy thì anh sẽ buông tha cho cậu ta!” Ngô Hiên cười tỏ vẻ rộng lượng: “Trịnh Vân Long, lần này nể mặt bạn gái tôi nên tôi sẽ tha cho cậu!”
“Hừ! Còn chưa biết ai tha cho ai đâu!” Trịnh Vân Long tỏ tình thất bại nhưng khí thế không hề thất bại, tức giận hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi, lão đại, nếu như nữ thần đã chướng mắt cậu thì cậu còn liều chết đánh loạn làm cái gì? Đây chẳng phải thể hiện ra cậu là người nhỏ mọn hẹp hòi sao? Người phóng khoáng như cậu, còn sợ sau này không tìm được bạn gái à?” Nhóm người Dương Thiên ở bên cạnh khuyên nhủ.
Trịnh Vân Long bị bọn họ kéo đi.
Dương Thiên nhìn về phía Ngô Hiên, rồi lại nhìn về phía Hạ Dung. Dương Thiên nhìn Ngô Hiên một cái, vừa nhìn đã biết anh ta thân thể hư nhược, thể lực yếu ớt, loại người này không biết đã chơi đùa bao nhiêu phụ nữ, chơi đến hỏng cả người.
Nhưng nếu như Hạ Dung đã chọn anh ta thì hắn cũng không xen vào việc của người khác.
Hết chương 160.